Lâm Thành Trác đang ngồi nghỉ, Hoàng kiếm bên cạnh chợt run lên, phát ra tiếng vang leng keng, bảo thạch đỏ phía chuôi kiếm phát ra ánh sáng long lanh, hắn nhíu mày, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
Lâm Thành Trác mở cửa, ngàn vạn lần không nghĩ mình sẽ thấy diện mạo chân thật của “Lâm Triêu Hi”, nàng thấy hắn chấn động, sau đó ngượng ngùng gãi đầu chớp mắt cười nói, “Lâm đại công tử, hội ngộ hội ngộ.”
Lâm Thành Trác môi mím chặt tạo thành một vòng cung cương nghị, hắn chợt thở dài nói, “Phải nói là đã lâu không gặp.”
“A. . . . .” Lâm Triêu Hi ngẩn người, Lâm Thành Trác nhìn nàng rồi quay sang Lâm Đường Hoa hỏi, “Nhị đệ, đây là. . . . . .”
Lâm Đường Hoa cười nói, “Nàng trúng độc, cần đại ca giúp một tay giải độc.”
Lâm Thành Trác cau mày, sau đó đưa họ vào phòng, hắn nắm cổ tay Lâm Triêu Hi, vẻ mặt biến đổi, nói, “Trúng thiên bách mỵ?”
Lâm Triêu Hi thu tay lại than thở, “Đúng đúng đúng, đại công tử thật là người phi phàm! Y thuật cũng rất cao a!”
Lâm Thành Trác mặt vẫn lạnh băng như cũ, có chút không biết làm gì, nói, “Chỉ là bắt mạch xem bệnh mà thôi, hành tẩu giang hồ ai cũng biết.”
Lâm Triêu Hi méo miệng, cúi đầu.
Lâm Đường Hoa cười một tiếng nói, “Ta đã khống chế tâm mạch của nàng, độc tố đã giảm nửa phần, bây giờ ta không thể giải được nữa.”
Lâm Thành Trác ngẩng đầu hỏi, “Ngươi nói, ngươi giải một nửa?”
Lâm Đường Hoa gật đầu một cái, ánh mắt lơ đãng khóa ở trên người nàng, cái nhìn kia, tựa hồ là thâm tình ôn nhu.
“Nội công của ngươi là dương hợp âm, lần này ngươi giải độc cho nàng đã dùng mất bảy phần nội lực dương cương, âm dương không hòa hợp, đối với ngươi bất lợi vô cùng, đoạn đường trở về lại sử dụng quá nhiều khinh công tổn hao nguyên khí, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi!” Lâm Thành Trác ra lệnh, dù quát lớn nhưng lại thể hiện sự quan tâm.
Lâm Đường Hoa cười nhẹ, gật đầu nói, “Đại ca, làm phiền ngươi.”
Lâm Triêu Hi dù ngu đến mấy thì nghe cũng hiểu, Lâm gia tuyệt học nội công nhật nguyệt ngưng tinh, mặt trời là dương mặt trăng là âm, Lâm Thành Trác luyện tập nhật công, thuộc thuần dương, Lâm Phượng Âm luyện nguyệt công, thuộc thuần âm, mà Lâm Đường Hoa thiên phú dị bẩm, gân cốt cùng nội tức kia có thể đồng thời khống chế hai loại nội công âm dương, nhưng, sử dụng phải chú ý mất cùng được. Hắn cũng đã nói, thiên bách mỵ thuộc loại độc cực âm, đêm qua sau khi nàng ngủ say, hắn nhất định đã dùng dương công trừ nửa phần độc tố cho nàng cho nên mất cân bằng, tổn hao nội lực rất lớn!
Nhìn bóng lưng của hắn, mặc dù vẫn siêu phàm thoát tục xuất trần như cũ, nhưng lại có vẻ nặng nề mệt mỏi, bạch y nhiễm chút bụi bặm, hẳn là bị bẩn lúc bị nàng đè xuống đất, tóc đen trong gió tung bay, cả người thoạt nhìn yếu ớt hơn rất nhiều.
“Đường Hoa!” Lâm Triêu Hi chợt gọi, hắn bỗng dừng bước, nàng ngẩn ra vội vàng che miệng lại, sao lại nhất thời nôn nóng hô tên hắn một cách mập mờ như vậy?
Lâm Đường Hoa lòng bỗng mềm nhũn như bị đâm một cái, không đau không nhột, mà lại vui vẻ. Hắn hơi nghiêng người, mắt phượng mang theo ý cười, nói “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, sau đó ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Thành Trác để nàng ngồi trên đệm hương cói, một chưởng vỗ vào lưng nàng.
Song chưởng hạ xuống giữa xương bả vai, nhiệt lưu trong tay truyền vào mạch nàng, dương công nội lực giống như dung nham, mà thiên bách mỵ đối với dương công nội lực chỉ là ôn tuyền, rất nhanh liền thay thế cho độc tố. Nhiệt lực thoát ra, tạo thành từng giọt mồ hôi, Lâm Triêu Hi mồ hôi đầm đìa, nhưng độc tố đã bị loại bỏ hoàn toàn, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Thành Trác thu tay, thu lại nội lực, Lâm Triêu Hi giống như tiểu quái thú sống lại, lanh lợi đứng dậy, giống như mèo duỗi lưng mỏi, sau đó xoay người lại ôm quyền nói, “Đa tạ ân cứu mạng của Lâm đại công tử!”
Lâm Thành Trác mặt không đổi sắc, có thể thấy nội lực của hắn rất cao, tựa hồ giải độc chỉ là chuyện nhỏ, hắn đứng lên, đi tới bên cạnh nàng nói, “Cắn ngón tay, bứt máu độc ra.”
“A!” Lâm Triêu Hi bị dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước dài rồi đụng vào tường, đụng phải vết thương trên người liền kêu “Ai ui” một tiếng, nàng hai tay để sau lưng lắc đầu nói, “Tay đứt ruột xót, sẽ đau chết!”
Lâm Thành Trác cau mày, ánh mắt sáng ngời có thần dừng trên người nàng, tự nhiên tạo nên một loại áp lực khiến nàng không thể không thuận theo.
“Ngươi nếu không muốn cắn, ta dùng kiếm cắt giúp ngươi.” Lâm Thành Trác bất đắc dĩ nói.
Lâm Triêu Hi trợn tròn mắt nói, “Tự ta cắn, tự ta cắn!”
Một hồi gõ cửa, một thanh âm quen thuộc vang lên, “Đại ca, nghe nói ngươi kim ốc tàng kiều nga, cho đệ đệ ta xem một chút!”
Lâm Thành Trác lông mày nhíu chặt, thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó nhìn tay nàng, Lâm Triêu Hi tự giác gật đầu rồi cắn!
Hắn mở cửa, một người anh tuấn kiệt xuất dựa vào cửa. Hắn tóc dài nhưng không buộc lên, phân tán tùy ý, giống như mới vừa rời giường, mắt phượng hẹp dài vô cùng tà mị, trường bào hoa hồ điệp màu tím hoa lệ, mây thêu viền vàng, nút áo không thắt, giống như một công tử quần áo lụa là ngỗ ngược, bất quá lại có sức hút không nói thành lời.
Lâm Triêu Hi thấy hắn theo bản năng trốn vào phòng trong, vừa đúng thấy Hoàng kiếm trên giường, dù sao mình cũng không nên cắn ngón tay, vẫn nên cắt thì hơn.
Nàng đưa tay tới, chạm nhẹ vào mũi kiếm một cái, không nghĩ tới mũi kiếm lại sắc bén như vậy, rõ ràng chỉ chạm nhẹ mà lại tạo vết rách lớn, mà càng khiến nàng kinh ngạc là Hoàng kiếm hút máu nàng, thân kiếm từ màu bạc biến thành màu đỏ!
“A! Quỷ!” Nàng hét lớn.
Lâm Thành Trác quay đầu, thấy nàng đang nắm ngón tay không ngừng chảy máu, lại nhìn thấy Hoàng kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ, lạnh lùng hỏi, “Ngươi lấy máu uy kiếm!”
“Ta, ta không có. . . . . .Ta muốn dùng nó cắt ngón tay, ai biết nó hút máu. . . . . .”
Lâm Thành Trác nhìn nàng, nàng không ngừng né tránh, nhưng dù nhìn về phía nào cũng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn thu hút.
Hắn chợt thở nhẹ nói, “Thiên ý đã vậy. Ngươi giải phong ấn của Hoàng kiếm.”
“A?!” Lâm Triêu Hi kinh ngạc hô, Lâm Phượng Âm bước vào, nhìn thấy nàng liền tà mị cười một tiếng nói, “Không nghĩ quan nhân mặc nữ trang cũng đẹp như vậy, quan nhân là tới cầu hôn sao?”
Này, hắn nhắc lại chuyện xưa, nhận ra nàng là công tử đã đến Thanh Phong các.
“Quan nhân là nữ sao? Bất quá không sao, tại hạ nam nữ đều ăn.” Con ngươi hẹp dài của Lâm Phượng Âm lóe tinh quang, nhìn thấy vết thương trên ngón tay của nàng liền hép thành một đường, hắn tiến tới cầm tay nàng nói, “Sao lại để mình bị thương thế này?” Hắn than nhẹ một tiếng, đem ngón tay của nàng ngậm vào, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm hết máu.
Lâm Triêu Hi ngơ ngẩn, sao lại không nhịn được bị yêu nghiệt này hấp dẫn, chỉ là mút ngón tay mà cả người đã tê dại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói, “Ta thích máu độc thuần âm, còn có thể giúp ta tăng công lực, thật ngọt!”