Điềm Mật Hôn Lệnh: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 6: Trọng sinh lúc mười chín tuổi




Editor: nnanhh15

Tác giả: Thanh Phong Mạc Vãn

_____________

Lại trợn mắt, Giang Dao không biết, giấc ngủ này của nàng kéo dài bao lâu, nếu không phải vì hắn hy sinh cùng một phong di thư kia, có lẽ, nàng cũng không thể tin tưởng có một ngày nàng bởi vì hắn mà thống khổ đến nỗi ngất đi....

Nàng vốn định đứng dậy thu thập đồ đạc từ chức rời đi vùng núi nàng, trở lại quê quán của nàng Ngọc Điền trấn, chỉ là, khi nàng xốc lên cái thảm mỏng đỏ rực trên người mới phát hiện, thời khắc này, vị trí nàng đang ở, có phải hay không là một gian phòng ký túc xá nhỏ cũ nát trên vùng núi?

Căn phòng sáng ngời, trên mặt đất lát một tầng gạch men sứ màu trắng, bức màn màu xám bạc thật dài từ trên trường cao vẫn luôn buông xuống trên mặt đất, phô ở cửa sổ phía trước một tấm thảm thần sắc, xuyên thấu qua bức màn nhìn về phía ngoài cửa sổ, từng hàng cây bị chặt ngang, thật là quen thuộc.

Đây là Lục gia, gian phòng này, là phòng tân hôn của nàng cùng Lục Hành Tung, cách bài trí ở nơi này đều là dựa theo yêu thích của nàng, ngay cả cái cây ở ngoài sân, năm ấy ba Lục vô ý biết được trên cây làm ồn ào nàng ở tầng ba không ngủ được, liền động thủ chém hàng cây lúc trước chính tay hắn trồng lên.nnanhh15

Mà ngày tháng hiện trên bàn lịch, cũng làm cho nàng rõ ràng cái sự kiện thật.

Hôm nay là một ngày nào đó trong hè sau khi nàng mười chín tuổi thi xong đại học.

Sự thật nói cho nàng, nàng trọng sinh về tới một ngày lúc nàng mười chín tuổi, nàng mới kết hôn với Lục hành Tung không lâu.

Cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Giang Dao nghe tiếng nhìn lại phía cửa, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xanh lục lọt vào tầm mắt của nàng, một người ăn mặc một thân quân phục màu xanh, trong tay cầm theo một cái túi tiền, hắn tiến vào liền thẳng tắp đứng bên cửa sổ trước mặt Giang Dao.

"Em tỉnh rồi?" Lục Hành Tung đem túi tiền trong tay ném lên góc ghế, đi nhanh qua chỗ Giang Dao, hắn nhíu mày, thanh âm có chút trầm thấp, "Mẹ nói trong điện thoại mấy ngày nay em có chút cảm mạo, buổi sáng anh hạ xe lửa gọi điện cho mẹ, mẹ nói tối hôm qua em phát sốt, có ổn không? Còn khó chịu không? Đã uống thuốc hay chưa?"

Bên tai là thanh âm của hắn, mang theo quan tâm nồng đậm không thể che lấp. Nàng như thế nào lại không biết, hắn trầm mặc thế nhưng cũng có thời điểm nói nhiều như thế?nnanhh15

Mà nguyên nhân đơn giản chỉ là quan tâm nàng.

Đã lâu lắm rồi, Giang Dao thật sự không thể nhớ rõ, nàng tột cùng đã bao lâu không nhìn thấy Lục Hành Tung, đã bao lâu nàng không được nghe âm thanh của hắn gần gũi như thế?

Vì trốn tránh hắn theo đuổi không bỏ, nàng tự nguyện xin làm bác sỹ tình nguyện đi đến khu vực nghèo khó đến nỗi đi khắp cũng không thể nhìn thấy một bác sỹ, cuối cùng, lưu lại ở một địa phương nhỏ, cùng với Ôn Tuyết Tuệ đang làm bác sĩ ở đó.

Sinh hoạt ở một cái địa phương lạc hậu tin tức không đến được liên tiếp mấy năm, hai người cũng không có gặp lại nhau, cũng không có nghe nói gì, mãi cho đến một đêm mưa kia. nnanhh15

Hiện tại, nhìn Lục Hành Tung trẻ tuổi, sống sờ sờ ở trước mặt nàng, lại nghĩ đến di thư của hắn, nghĩ đến từng chữ từng chữ của hắn đều thể hiện tình yêu đối với mình, trong lòng Giang Dao đột nhiên chua xót không rõ.

"Xảy ra chuyện gì? Trên mặt ta có gì sao" Không nghe thấy Giang Dao trả lời, Lục Hành Tung cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Giang Dao và hắn, luôn luôn không thể nào nói chuyện.

Chỉ biết nàng đang bệnh, trong lòng Lục hành Tung sốt ruột, chuẩn bị duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, nhưng là vừa nhấc tay lên, lại phát hiện Giang Dao đang chằm chằm nhìn hắn. Nghĩ đến chuyện nàng không thích hắn chạm vào nàng, hắn có chút lo lắng nàng sẽ tức giận.