Diêm Long Quân

Chương 49






Chương 49

Ông ta muốn bỏ chạy, nhưng chân nhũn hết rồi.

“Bốp!”

Lục Thần tung một đấm, Lục Sinh liền bị đấm bật ra, nặng nề ngã xuống đất.

Anh mới chỉ dùng một phần công lực, còn chưa giết ông ta, là niệm tình ông ta từng trông anh khi còn nhỏ.

“Bịch bịch!”

Bốn tên to lớn đồng loạt quỳ xuống.

“Anh Lục, xin tha mạng cho chúng tôi!”

“Chúng tôi đều là nghe lệnh làm việc mà thôi!”

“Tha cho các người?”, Lục Thần cười lạnh: “Đương nhiên có thể, nhưng mỗi người tự tát 300 cái cho tôi!”

Anh như hung thần ác sát, bốn tên kia nào dám do dự, ai nấy đều liên tục tát vào mặt mình.

Sau đó, gương mặt anh lại trở nên hiền hòa, quay sang phía các nhân viên y tế đang run cầm cập kia.

“Để mọi người kinh hãi rồi, phiền mọi người giúp tôi chữa trị người bạn này!”

Anh bước tới dìu Hậu Dũng đặt lên chiếc giường trong văn phòng của Trần Vĩnh Trung.

Những nhân viên y tế không dám nói gì, lúc này đều thận trọng đi tới, hết người này đến lượt khác được chẩn đoán và điều trị.

Lục Thần nhìn sang phía Trần Vĩnh Trung.

Anh ta há mồm sợ hãi, sau đó liền quỳ xuống.

“Anh Lục, tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi…phẫu thuật của bạn gái tôi thế nào?”

Lục Thần hòa hoãn nói.

Thấy Lục Thần không định động tay, Trần Vĩnh Trung mới thả lỏng.

Anh ta đẩy gọng kính: “Anh Lục, tình hình không lạc quan cho lắm, não bộ của Lâm Như bị chấn thương nghiêm trọng, sợ là sau này…”

“Sau này làm sao?”, Lục Thần nổi nóng.

“Sau này…sau này có khả năng biến thành người thực vật!”, Trần Vĩnh Trung run rẩy nói: “Chúng tôi…đã cố gắng hết sức rồi”.

Lục Thần cúi đầu, thở dài một hơi.

Lâm Như, tại sao số mệnh em lại bi thảm như vậy?

Ông trời ơi, sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

Lục Thần bước tới nhẹ nhàng bế cô lên, anh muốn tự chữa trị cho cô.

Anh lê từng bước nặng nề ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi quay về khách sạn Ngân Thiên.

Sau khi về tới nơi, anh đặt cô lên chiếc giường trong phòng.

Sau đó gọi điện cho ai đó.

“Alo, cậu chủ!”

“Tôn Hoành, cậu lập tức cho mấy anh em qua đây, bên này có chút việc cần mọi người giúp đỡ, tôi sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn”.

“Rõ!”