Diêm Long Quân

Chương 41






Chương 41

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thần, toàn thân bọn họ run rẩy như đang bước vào tháng mười hai âm lịch băng giá.

Lê đôi chân nặng nề, bước đến bên cạnh Nguyễn Chính Hùng, cùng nhau quỳ xuống.

“Vừa rồi các người nói cái gì, tôi phải quỳ xuống xin lỗi đúng không?”

Lục Thần kéo ghế tới, ngồi trước mặt ba người bọn họ.

Cả ba người cúi đầu không dám nói gì.

“Bốp”.

Lục Thần lại vung tay, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đồng thời ăn một cái tát.

“Sao? Có phục không?”

“Phục, phục”.

Cả ba đồng thanh lên tiếng, gật đầu lia lịa.

“Phục rồi thì hát cho tôi nghe bài trên đời chỉ có mẹ là tốt đi!”

Lục Thần lại châm một điếu thuốc, riêng về việc xử lý mấy đám nhãi ranh này, anh phải gọi là cụ tổ rồi.

Đôi khi, đánh vào tâm lý còn hiệu quả hơn là đánh vào da thịt, và nó cũng có thể khiến đối phương phải chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.

“Chuyện này…”

Mặt Nguyễn Chính Hùng vô cùng khó coi.

Bị đánh, sau một thời gian vết thương sẽ lành lại, nhưng nếu clip hát trên đời chỉ có mẹ là tốt bị phát tán ra ngoài, ông ta làm sao đối mặt với giáo sư và học sinh đây.

“Không hát thì phải bị đánh gãy hai chân”.

Vừa nói Lục Thần vừa nhặt một cây gậy sắt lên.

Thấy vậy, Nguyễn Chính Hùng hoảng sợ đến mức vội vàng xua tay.

“A! Đừng đừng! Chúng tôi sẽ… hát!”

“Bọn mày thì sao?”

Lục Thần lại liếc nhìn Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.

“Chúng tôi… cũng hát!”

Hai người gục đầu xuống, giờ đây họ đã hoàn toàn mất đi bộ dạng kiêu ngạo vốn có.

“Trên thế giới này chỉ có mẹ… là tốt! Những đứa trẻ có mẹ được cưng chiều như bảo bối…”

Sau khi bọn họ hát xong, Lục Thần mới xoay người rời đi.

Vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy An Hiểu Nghiên đang quanh quẩn bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.

Thấy Lục Thần, cô ngạc nhiên đến mức không thể khép miệng lại, một lúc lâu sau mới nói: “Anh không bị gì sao?”

Cô đã nghe nói về những việc xấu xa của Nguyễn Chính Hùng, từng có rất nhiều học sinh đắc tội ông ta hoặc Hồ Vĩ đều phải bước ra với bộ dạng bầm tím, không gãy tay thì cũng gãy chân.

Nhưng thanh niên trẻ tuổi trông có vẻ bình thường này lại có thể bình yên vô sự bước ra ngoài, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Tôi không sao”.

Lục Thần giang hai tay, xoay một xòng.

“Vậy thì tốt, nhưng sau này, anh đừng đi theo tôi nữa!”