Diêm Long Quân

Chương 115






Chương 115

Lục Thần xua tay nói: “Chủ tịch An, món quà này lớn quá, tôi không thể nhận, hơn nữa cứu Hiểu Nghiên là trách nhiệm của tôi, ông đã trả lương cho tôi rồi”.

“Cậu Lục, nếu không có cậu, Hiểu Nghiên sẽ không thể bình an vô sự trở về, cho nên, mong cậu hãy nhận món quà này”.

Dừng một chút, An Kình Tông lại lấy ra một tờ giấy chứng nhận nhà đất và chìa khóa đặt lên bàn, sau đó nói: “Cậu Lục, mặc dù tôi bỏ tiền ra thuê cậu về nhưng tôi chưa bao giờ coi cậu là nhân viên cấp dưới. Lần này cậu cứu Hiểu Nghiên xem như là đã cứu tôi một mạng”.

“Bây giờ tôi không yên tâm để Hiểu Nghiên sống một mình, vì vậy tôi kêu con bé chuyển về sống bên cạnh tôi, căn biệt thự đó cũng coi như là quà báo đáp đi, tất cả tặng cho cậu”.

Sở dĩ An Kình Tông lại sẵn sàng bỏ ra nhiều tài sản như vậy chính là vì ông ta đã nhìn trúng bản lĩnh của Lục Thần.

Có Lục Thần rồi, đất đai Ngân Thiên của ông ta sẽ không sợ bất kỳ thế lực nào nữa, thậm chí có thể đấu tay đôi với nhà họ Lục.

Vì vậy, ông ta bằng mọi giá phải thu phục trái tim của Lục Thần.

Lục Thần vội vàng đẩy hợp đồng, giấy tờ nhà đất và chìa khóa lại: “Chủ tịch An, tôi xin nhận lòng thành của ông, nhưng…”

Lục Thần chưa kịp nói xong, An Kình Tông đã cắt ngang: “Đừng nhưng nhị gì nữa, nếu cậu không nhận, tôi sẽ cảm thấy thấp thỏm không yên. Hiểu Nghiên là bảo bối vô giá của tôi, cậu cứu con bé, ngoài việc dùng những thứ này để cảm ơn cậu ra, tôi không biết mình còn có thể làm gì khác, cho nên cậu Lục à, mong cậu hãy nhận lấy”.

Nếu đã không thể từ chối, Lục Thần cũng không khách sáo nữa.

Đúng lúc, anh có thể dùng nơi này làm căn cứ địa của mình, từ đây phát triển lớn mạnh, dần dần đối phó với nhà họ Lục.

Sau đó, Lục Thần liền đón lấy giấy chứng nhận nhà đất và chìa khóa, ký tên vào hợp đồng, lúc này hai người mới rời đi.

Sau khi chào tạm biệt An Kình Tông, Lục Thần lập tức trở về khách sạn, hôm nay anh vẫn chưa châm cứu cho Lâm Như.

Vì vậy, việc đầu tiên anh làm khi trở về khách sạn là lấy Tứ Tượng Thần Châm ra chữa trị cho Lâm Như.

Như mọi khi, mỗi lần sau khi sử dụng Tứ Tượng Thần Châm Pháp, Lục Thần đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh lập tức chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Lục Vân Tường và Lãnh Thiếu Hồng đang trên đường đến sân bay, bọn họ phải đi đón một nhân vật lớn.

Cậu chủ ba nhà họ Âu Dương, Âu Dương Tịnh.

Đây là nhân vật lớn đích thân Lục Bách Minh lên tỉnh lị mời về để đối phó với Lục Thần.

Không lâu sau, Lục Vân Tường và Lãnh Thiếu Hồng đã đến sân bay, sau khi đỗ xe hai người liền vội vàng chạy đến lối ra sân bay, ánh mắt không dám dời khỏi cửa ra vào nửa giây.

Khoảng 20 phút sau, Lục Bách Minh dẫn theo một đám vệ sĩ mặc vest đen đi theo sát phía sau một nam thanh niên và một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp.

Lúc này, Lục Bách Minh không còn vẻ uy nghiêm của chủ nhà họ Lục năm xưa, ông ta chỉ còn sự khiêm nhường khúm núm.

Khi đám người đi ra, Lục Vân Tường vội vàng vươn tay ra đón: “Chào mừng cậu Âu Dương đến thành phố Minh Thanh!”

Âu Dương Tịnh lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Tường, anh ta không có ý muốn bắt tay, nói với Lục Bách Minh ở phía sau: “Người này là ai?”

Lục Bách Minh vội vàng tiến lên trước hai bước, thấp giọng nói: “Thưa cậu Âu Dương, đây là Lục Vân Tường”.

“Ồ!”

Âu Dương Tịnh gật đầu với Lục Vân Tường coi như là chào hỏi đáp lễ, sau đó anh ta liền bước nhanh rời đi chỉ để lại Lục Vân Tường đang xấu hổ đứng ở đó, thật lâu sau mới thu lại cánh tay đang duỗi ra.