Diêm Long Quân

Chương 109






Chương 109

“Anh Thần, vậy tôi đi trước đây”.

Sau đó, Lục Thần liền bấm gọi cho An Kình Tông.

Lúc này, An Kình Tông đang đi đi lại lại trong nhà, cả ngày hôm nay ông ta ăn không ngon ngủ không yên.

Cuối cùng điện thoại ông ta cũng đổ chuông, ông ta nhanh chóng bấm nút trả lời.

“A lô! Cậu Lục, sao rồi?”

Lục Thần nhàn nhạt nói: “Chủ tịch An, ông có thể yên tâm rồi, tôi sẽ phái người đưa An Hiểu Nghiên về tòa nhà Ngân Thiên, đến lúc đó ông đến đón cô ấy nhé”.

“Được!”, cuối cùng An Kình Tông cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con bé không sao chứ?”

“Không sao! Chỉ là sợ quá nên ngất rồi!”

“Ồ! Vậy thì tốt!”

Cúp máy xong, Lục Thần đá lên người Bọ Cạp.

Bọ Cạp từ từ mở mắt ra nhìn về phía Long Vương- người đã khiến hắn ta sợ hồn bay phách lạc.

“Long Vương, tôi…tôi thật sự đánh giá thấp cậu rồi, cậu đúng là… trí dũng song toàn, tôi thua tâm phục khẩu phục! Cậu ra tay đi!”

Lục Thần lau nước mưa trên mặt, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại muốn bắt cóc An Hiểu Nghiên?”

“Ha ha ha!”

Bọ Cạp cười lớn: “Long Vương, nếu cậu cạy được nửa chữ từ miệng tôi, tôi không còn là Bọ Cạp nữa, sau khi tôi chết, Đồ Long nhất định sẽ lại đến tìm cậu!”

Nói xong, Bọ Cạp tự cắn đứt lưỡi mình.

Hóa ra người này thuộc tổ chức Đồ Long.

Tổ chức này được xây dựng cho riêng mình, nhiều năm cố thủ ở biên giới phía tây nước Diêm Long.

Sự việc đã đến nước này, manh mối đã đứt. Lục Thần leo lên xe chạy băng băng về hướng thành phố.

Anh biết rằng, chuyện của mình sẽ càng ngày càng nhiều và rắc rối sẽ ngày càng lớn hơn.

30 phút sau, anh đã thuận lợi đến bệnh viện nhân dân số 1.

Chẳng bao lâu sau anh đã đến phòng bệnh của Hậu Dũng và Tôn Hoành.

“Cậu chủ, cậu đến rồi!”

Hậu Dũng và Tôn Hoành vội vàng vật lộn đứng dậy.

“Ngủ rồi đừng cử động nữa!”

Lục Thần cười nói: “Tôi chỉ đến thăm mọi người chút thôi, nếu không phải là tôi liên lụy đến mọi người, mọi người sẽ không bị thương”.

“Cậu chủ, cậu không được nói như vậy, cho dù chết vì cậu, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

“Đúng vậy! Cả đời này, người tôi khâm phục nhất chính là cậu chủ, sinh ra là lính của cậu, chết rồi tôi vẫn là lính của cậu!”

Hậu Dũng và Tôn Hoành nhao nhao nói.

Lúc này, ngoài cảm động ra, trong lòng Lục Thần không còn cảm xúc nào khác.

“Được rồi! Sau này, Lục Thần tôi sinh ra là anh cả của các cậu, chết đi rồi tôi vẫn là anh cả của các cậu, hai chữ “cậu chủ”, sau này đừng gọi nữa”.

“Vâng! Anh cả!”

Hậu Dũng và Tôn Hoành mỉm cười nhìn nhau.