Diêm Long Quân

Chương 105






Chương 105

Trúng kế rồi!

Lục Thần tiếp tục ném đá ra bên ngoài.

Sau khi bị lừa một vài lần bọn họ không thèm quan tâm nữa, không có bất kì tiếng súng nào nổ ra.

Lần này, Lục Thần cúi người, nhanh chóng luồn qua, núp sau một đống đá.

“Lại bị lừa rồi”.

Lần này là Lục Thần thật, không phải cục gạch.

Bọ Cạp tức đến bốc khói đầu, hai mắt bừng bừng như núi lửa chuẩn bị phun trào.

“Bắn vào đống đá đó cho tôi”.

“Đoàng, đoàng”

Cát bay tứ tung.

Lục Thần nằm sau đống cát, chẳng mấy chốc đã bị cát bao phủ.

Cuối cùng, tiếng súng cũng ngừng.

Nhưng Lục Thần vẫn đứng yên bất động, anh đang tìm cơ hội.

Một lúc lâu sau khi không thấy động tĩnh, hai người đeo mặt nạ tưởng rằng Lục Thần đã bị giết, liền lặng lẽ đi qua kiểm tra.

Trên không trung lóe lên một tia sáng màu bạc, hai đạo kim quang màu bạc phóng ra.

Bọn họ bất ngờ ngã xuống đất.

Khoảnh khắc kim bạc bắn ra, Lục Thần lăn người đến một gian phòng nhỏ.

Gian phòng này, chất đống những cây thép bỏ đi đã hoen gỉ, xung quanh có rất nhiều mạng nhện.

Trong nháy mắt, bốn trong số mười ba anh em đã bị giết.

Bọ Cạp có chút hối hận, lẽ ra không nên đấu với Lục Thần trước, nhưng đã quá muộn, mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.

Lục Thần nhìn quanh gian phòng, thấy phía sau có một cánh cửa nhỏ bằng thép, nhưng anh không biết nó dẫn đến đâu.

Anh lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, gian phòng này, ngoại trừ mạng nhện thì hoàn toàn trống rỗng, nhưng lại có một cửa sổ nhỏ.

Bên ngoài cửa sổ, vừa hay có thể đi vòng ra sau đám người đeo mặt nạ.

Các người chết chắc rồi.

Khóe miệng Lục Thần khẽ nhếch lên.

Trong bầu không khí kỳ quái, chín người đàn ông đeo mặt nạ còn lại hết sức đề phòng, không dám thả lỏng dù chỉ một giây.

Lục Thần nhảy ra từ cửa sổ đó, lẻn đến sau lưng một người đeo mặt nạ, vươn tay đánh vào cổ hắn ta, người đó rên rỉ mấy tiếng rồi tắt thở chết.

Lục Thần nhẹ nhàng đặt hắn xuống, nhặt khẩu AK47 và băng đạn trên tay hắn.

Có súng và đạn, bây giờ Lục Thần đã trở thành một con hổ dũng mãnh.

Lục Thần đi vòng ra sau bọn họ mà những người đeo mặt nạ kia vẫn không hề hay biết, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Lúc này thời tiết không đẹp, có mưa nhẹ.

Đúng là ông trời cũng giúp mình.