Diễm Lạc Hôn Hỏa

Chương 20




Phương thuốc của Quách Dự có hiệu quả kỳ diệu với dịch bệnh, Hà Đông vốn u ám đón một năm mới đầy sinh khí.

Ta và phu thê Quách Dự ghi lại phương thuốc phát cho dân chúng, tin tức Thái tử Chu Diễm c.h.ế.t đi sống lại cứu dân Hà Đông nhanh chóng lan truyền, so với Chu Tiềm phong tỏa thành để mặc dân chúng tự sinh tự diệt, Chu Diễm trở thành người được lòng dân.

Nhưng không lâu sau, chúng ta không nhận được chiếu chỉ đón Chu Diễm về kinh mà là tin tức Hoàng đế băng hà, Thái tử Chu Tiềm kế vị.

Chu Tiềm không thể đợi được nữa, hắn nóng lòng loại bỏ Hoàng đế và hoàn toàn phớt lờ chuyện Thái tử Hà Đông.

Quá nôn nóng sẽ tự để lộ sơ hở, Chu Tiềm vội vã loại bỏ Hoàng đế càng khiến Chu Diễm có thêm lý do để khởi binh thảo phạt: Hoàng thượng rõ ràng thân thể khỏe mạnh, vì sao lại đột ngột băng hà?

Chu Tiềm cũng không định bỏ qua cho Chu Diễm, việc đầu tiên sau khi lên ngôi là tuyên bố Thái tử đã chết, còn Thái tử Hà Đông chỉ là kẻ phản nghịch lấy cớ tạo phản, hạ lệnh xuất binh tấn công Hà Đông.

Dù tâm cơ của Chu Tiềm không thua kém Chu Diễm, nhưng hắn đã tính sai một việc, Chu Diễm giữ vị trí Đông cung Thái tử nhiều năm, bố trí sâu xa, không ai đoán được.

Quân đội của Chu Tiềm liên tiếp thất bại, chưa đầy nửa năm, Chu Diễm dẫn quân đến dưới thành kinh đô.

Kinh đô kiên cố, muốn tấn công phải mất ít nhất ba tháng.

Nhưng Chu Diễm không hề tỏ ra lo lắng, có lẽ đã sớm nghĩ ra cách công thành, chỉ là ta không ngờ rằng cách này lại liên quan đến Đồng Ý Huệ.

Hôm đó Đồng Ý Huệ cải trang thành nữ tử thường dân đến bên ngoài doanh trại, nàng nói nàng có thể mở cổng thành vào ban đêm cho quân lính vào, vì phụ thân và huynh đệ của nàng chính là tướng lĩnh trấn giữ cửa bắc kinh thành.

Khi đối diện với Chu Diễm, ánh mắt nàng tràn đầy tình ý, khiến lòng ta đau đớn.

Nàng nói: "A Diễm, từ khi biết yêu, ta đã giao trọn trái tim cho chàng. Chàng có biết... những ngày không có chàng, ta đau khổ biết bao?"



"A Diễm, chàng chỉ cần tin ta là đủ."

"A Diễm, ta không muốn làm Hoàng hậu, ta chỉ muốn làm vợ chàng."

...

Tay nắm chặt dưới ống tay áo, nhìn Đồng Ý Huệ "thừa nước đục thả câu", lòng ta dâng lên cơn buồn nôn.

Nhưng điều khiến ta buồn nôn hơn là, Chu Diễm đều đồng ý hết.

Nhìn nam tử trước mắt đầy tình cảm, ta chỉ thấy xa lạ.

Đồng Ý Huệ giải thích rõ thời gian mở cổng thành rồi vẫn không chịu rời đi, vừa nói chuyện với Chu Diễm.

Nhìn đôi nam nữ trước mắt, nước mắt ta nóng hổi, định tìm cớ cáo từ thì Chu Diễm quay đầu nhìn ta. "Trời không còn sớm, Doanh Lạc, nàng tiễn nàng ấy về đi." Giọng điệu ra lệnh.

Ta nén nước mắt, đáp "Được."

Trước ngôi vị hoàng đế, một nữ nhân xuất thân thấp hèn như ta chẳng đáng gì.

"Cảm ơn ngươi." Đồng Ý Huệ liếc mắt nhìn ta đầy đắc ý.

Ngày Chu Diễm công thành, trong doanh trại chỉ còn lại vài trăm binh lính.

Ta để lại một bức thư rồi rời khỏi doanh trại, cưỡi ngựa chạy về phía ngược lại kinh thành.

Không biết đã đi bao lâu, ngựa cũng dần mệt mỏi, ta ngước nhìn bầu trời sắp tối, không biết Chu Diễm có thuận lợi không?



Ta dừng lại, nhóm lửa, lấy con gà mang từ doanh trại ra nướng ăn.

Than lửa khiến mùi thơm quanh quẩn mũi, chuẩn bị ăn thì bị một bàn tay không biết từ đâu vươn ra giật lấy.

Ta quay đầu nhìn người cướp đồ ăn, trên giáp của hắn dính đầy máu, gió thổi khô máu, nhìn vết m.á.u có thể đoán được hôm nay trận chiến ác liệt.

"Hoàng thượng không ăn sơn hào hải vị trong cung, lại chạy ra cướp đồ ăn của dân nữ, không thấy không đúng sao?" Mùi m.á.u tanh xộc vào mặt, ta không khỏi bịt mũi.

Trong mắt Chu Diễm lóe lên tia giận dữ, "Ta c.h.é.m g.i.ế.c trong cung, nàng là thê tử ta, lại bỏ trốn giữa trận, ai mới là người quá đáng?"

"Thê tử ngài ở trong cung, đang mang cốt nhục của ngài." Ta không khỏi cười thành tiếng, vừa định lùi lại thì bị hắn túm lấy.

Khuôn mặt tuấn mỹ phóng to trước mắt, nụ cười đầy nguy hiểm, "Tốt lắm, nàng dám xoay ta mòng mòng."

"Rõ ràng là ngài cố ý lấy Đồng Ý Huệ để chọc tức ta." Ta giơ tay chọc vào má hắn, "Nếu không phải hôm đó ta tình cờ bắt mạch cho nàng ta, ta đã..."

"Đã làm sao? Khóc lóc cầu xin ta đừng bỏ rơi nàng?" Chu Diễm nheo mắt, nhướn mày nhìn ta.

Ngày hôm đó ta suýt tin vào Chu Diễm và Đồng Ý Huệ, không thể không nói Chu Diễm thực sự rất giỏi trong việc diễn trò, khiến người ta khó phân biệt thật giả. Hôm đó ta tiễn Đồng Ý Huệ rời đi, nàng ta trượt chân, dù mặt nàng ta rất bình tĩnh, nhưng tay không tự chủ che bụng.

Ta không khỏi nghi ngờ, nên giả vờ đỡ nàng ta, nhân cơ hội bắt mạch.

Đồng Ý Huệ nhanh chóng rút tay ra, còn châm chọc ta vài câu, không biết rằng mình đã để lộ điểm yếu.

Chu Diễm đúng là tên khốn, cố ý chọc tức ta, chọc tức xong lại để ta tự tìm ra sự thật.