Điểm Dối Lừa

Chương 30




Giờ đây, khi tảng thiên thạch đã được kéo lên khỏi sông băng, Giám đốc NASA cảm thấy đỡ hẳn cảm giác bực bội. Mọi thứ đều đã đâu vào đấy ông vừa tự nhủ vừa đi băng qua bán sinh quyển để tiến về phía phòng làm việc của Micheal Tolland. Từ giờ sẽ chẳng còn kẻ nào dám động đến mình nữa.

- Thế nào rồi? - Ekstrom hỏi, chân sải bước đến ngay sau lưng nhà bác học làm truyền hình.

Tolland nhìn màn hình vi tính trước mặt, trông ông rất mệt mỏi nhưng hồ hởi:

- Phần hậu kỳ sắp xong rồi. Tôi đang dán nốt những cảnh do các chuyên gia của anh tự quay. Một loáng là xong ngay.

- Tốt lắm. Tổng thống yêu cầu Ekstrom chuyển đoạn phim về Nhà Trắng càng sớm càng tốt.

Ekstrom đã tỏ ra hoài nghi khi Tổng thống quyết định mời Tolland tham gia dự án này, nhưng sau khi xem qua những đoạn phim còn chưa hoàn thiện, Giám đốc NASA không còn nghĩ như trước nữa. Những lời giải thích sinh động của ngôi sao truyền hình này, xen kẽ với những lởi phát biểu của các nhà khoa học dân sự, đã được gói gọn một cách tài ba trong thời lượng 15 phút. Tolland đã dễ dàng đạt được cái mà các nhà khoa học của NASA thường không thể thực hiện nổi - miêu tả những phát kiến khoa học một cách dễ hiểu đối với những người Mỹ bình thường mà không hề có vẻ trịch thượng.

Ekstrom bảo ông ta:

- Khi nào xong thì anh hãy mang ngay phim tới khu báo chí nhé. Tôi sẽ cử người gửi ngay phiên bản số hoá của bộ phim cho Tổng thống.

- Vâng, thưa ngài Giám đốc.

Ekstrom ra khỏi phòng, và khi đi ngang qua "khu báo chí" giờ đã được bài trí đẹp đẽ, ông không thể không cảm thấy đầy hưng phấn. Một tấm thảm xanh lam lớn đã được trải trên sàn, chính giữa thảm là chiếc bàn kiếu hội nghị được bố trí mấy chiếc micro, một phù hiệu của NASA, và một lá cờ Hoa kỳ rất lớn được căng lên làm phông nền. Tảng thiên thạch đã được chuyển lên chiếc xe kéo trang trí lộng lẫy và được bày ở vị trí trang trọng ngay trước chiếc bàn. Ở chính giữa "khu báo chí".

Ekstrom hài lòng nhận thấy một bầu không khí hội hè bao rùm gian phòng. Khá nhiều nhân viên của ông đang xúm xít quanh tảng đá, sờ tay vào mặt đá hãy còn ấm nóng, chẳng khác gì những người đi cắm trại đang vây quanh ngọn lửa trại.

Ông quyết định đã đến lúc ăn mừng. Ekstrom tiến về phía mấy hộp giấy bày rải rác xung quanh căn phòng. Sáng hôm nay ông vừa lệnh đưa chúng từ Greenland tới.

- Chúng ta cùng uống mừng nào? - ông nói lớn, tay phân phát bia lon cho đám nhân viên đang vui như tết.

- Ôi! Cảm ơn sếp! - Có người hét ầm lên.

- Cảm ơn sếp! Bia lạnh nghiêm đấy nhé!

Ekstrom mỉm nụ cười hiếm hoi:

- Bia ướp đá mà lại!

Ai cũng cười.

- Đợi chút! - Lại có người hét lên, giọng ra vẻ trách móc - Đây là bia Canada! Lòng yêu nước của sếp để đâu rồi?

- Chúng ta phải tiết kiệm, các bạn ạ. Bia này rẻ nhất đấy.

Lại những tiếng cười giòn gĩa.

- Mọi người chú ý! - Một nhân viên truyền thông của NASA bắc loa, nói. - Chúng tôi sắp sửa bật đèn trường quay, quý vị có thể sẽ bị tối một lúc đấy ạ.

- Cấm không ai được lợi dụng hôn hít gì đâu nhé! - Tiếng một nhân viên lanh lảnh. - Chương trình không cấm trẻ em đấy nhé!

Ekstrom cười lớn, hoà vào niềm vui rạo rực của đội ngũ nhân viên khi những bóng đèn được chỉnh lại vị trí lần cuối.

- Bật đèn trường quay nhé! Năm, bốn, ba, hai… Ngôi nhà tối dần đi khi những chiếc đèn halogien đồng loạt bị tắt. Trong vòng vài giây sau đó, tất cả chìm trong bóng tối mịt mùng.

Có người giả bộ kêu thét lên.

- Ai véo mông tôi thế này! - Mọi người vừa hét vừa cười như nắc nẻ.

Chỉ sau một giây, bóng tối bị xé nát bởi những ngọn đèn trong trường quay đồng loạt sáng trưng. Loá mắt. Công đoạn chuyển nguồn sáng thế là hoàn tất; khu phía bắc của bán sinh quyển đã biến thành một trường quay truyền hình. Những khu khác trong ngôi nhà lớn trông chẳng khác gì nhà kho tăm tối. Ánh sáng từ trường quay này hắt lên mái nhà hình vòm, tạo thành những mảng tối dài khi những bức tường bơm hơi đổ bóng dài trên khu làm việc giờ không một bóng người.

Ekstrom tiến vào vùng tối, hài lòng thấy tất cả mọi người đang vui vẻ bên tảng thiên thạch. Ông tưởng như mình là ông già Nôen đang nhìn ngắm lũ trẻ chơi đùa quanh cây thông.

"Có Chúa biết họ đáng được như thế", ông thầm nghĩ, không hề biết tai hoạ lớn đang lơ lửng trên đầu.