Diễm Chi

Chương 37




Nếu là ngày thường tôi sẽ bỏ qua câu nói ấy vì dù sao người ta cũng chỉ là người dưng nói gì thì mặc người ta tôi chẳng bận tâm. Nhưng hôm nay thì khác, tôi đang say, tâm trạng lại không tốt nên rất muốn tìm một ai đó để trút giận.

Tôi hất mặt nhìn người thanh niên đối diện rồi lè nhè nói:

- Mày vừa nói cái gì, mày định gại đòn có đúng không.

Anh chàng kia cười khẩy một cái rồi hỏi lại:

- Gại đòn, chị định nghĩa giúp tôi với chứ tôi không hiểu ý nghĩa câu đó.

- Mày định trêu tao à, tao với mày không quen không biết mày ngứa mồm hay sao mà đi cà khịa.

Anh ta nhìn toi nhíu mày mà hỏi:

- Không quen biết, chị không nhận ra tôi.

- Không, tao việc gì phải nhận ra mày, nói xem tao với mày gặp nhau ở đâu?

- Tôi và chị gặp nhau lần này là lần thứ 3, lần nào cũng đặc biệt cả thì đúng là đầu óc có vấn đề thật tồi.

Tôi bị chửi lần nữa tức quá mà chửi lại:

- Ba lần chứ ba chục lần cũng thế, mày là cái ch.ó gì mà tao phải nhớ kia chứ. Đồ điên.

Con Nga ở bên cạnh cũng phụ họa theo tôi mà chửi:

- Đúng rồi đấy, cái thằng ranh con định ghẹo gái chứ gì, nhưng ghẹo nhầm người rồi em ạ. Tốt nhất là biến đi trước khi các chị nổi điên lên.

Khi ấy tôi thực sự thấy khâm phục sức chịu đựng của anh ta, bị chúng tôi chửi như thế mà vẫn nhún vai bình thản nói:

- Trên đời có 2 loại người không nên dây, đó chính là người điên và kẻ say. Thế nên tốt nhất vẫn là tránh xa một chút kẻo tai bay vạ gió.

Gì chứ chửi kẻ đang say là tội lớn nhất trên đời vì thế cả hai đứa tôi cùng xúm vào chửi anh ta xối xả. Anh ta tức lắm mà chẳng cãi lại hai cái mồm bọn tôi nên đành bỏ đi trước.

Còn tôi với cái Nga vẫn đứng đó chửi đổng vào câu:

- Thằng này bố láo, nó dám bảo tao với mày say, say đâu mà say nhờ.

- Đúng làm gì có say, say mà còn đứng đây cãi nhau được à.

Hai con cứ tự nói rồi tự cười, chật vật lắm mới dìu nhau đi ra ngoài để gọi taxi đi về. Về đến nhà cứ thế nằm ôm nhau ngủ một mạch đến sáng, không buồn đau, mộng mị. Lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon đến thế này. Cứ nghĩ qua đêm nay thôi tôi sẽ về quê làm ăn, cuộc sống tuy không sung sướng nhưng sẽ yên bình hơn, nào ngờ một lần nữa sóng gió lại ập tới. Lớn đến mức thiếu chút nữa tôi mất luôn cả mạng sống của chính mình.

- -------*----------*----------

Vốn định sẽ về quê chuyến xe sớm nhất nhưng mà say quá đến khi tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm 10h, lỡ cả mấy chuyến xe rồi nên đành chờ đến chiều. Lúc này tôi mới sực nhớ ra cần phải gọi điện cho bố thông báo kẻo ông lại ngóng rồi đi đón mất công mà tìm mãi cũng chẳng thấy điện thoại đâu. Nên lay con Nga đậy tìm phụ, nó đang ngái ngủ nên khó chịu nói:

- Chắc qua say nên vất ở đâu rồi, lấy máy tao mà gọi tạm cũng được chứ sao.

Không còn cách nào khác tôi đành lấy máy cái Nga gọi cho bố rồi cười hì hì bảo:

- Bố à, con Chi đây, con ngủ quên mất nên lỡ xe chắc chiều con mới về.

- Thế mà làm bố lo, sáng giờ gọi lại không nghe máy.

- Con xin lỗi bố, chiều con sẽ về sớm.

Tắt máy rồi ném trả lại cho con Nga, con Nga bị làm phiền thì cũng không ngủ nữa mà ngáp ngắn ngáp dài. Tôi mặc kệ nó cứ thế tập trung tìm điện thoại nhưng mãi vẫn chẳng thấy nên ngước lên hỏi cái Nga:

- Có biết điện thoại tao đâu không?

Hai đứa nhìn nhau rồi sực nhớ ra chuyện tối qua, cái Nga nhìn tôi quả quyết:

- Thằng ranh đó thấy mày cầm điện thoại ở tay tính ăn cắp nên cố tình va vào bọn mình. Sau nó kiếm chuyện để mình không nhớ đến rồi chuồn. - Đúng rồi, vậy mà sao tao không nghĩ ra nhỉ

- Cũng tại mày ngu, mắc bẫy nó cơ.

- Nhưng nhìn mặt nó có đến nỗi nào đâu, mà nó quen lắm ấy.

- Mày gặp bao giờ mà quen.

Tôi day trán cố nhớ lại mọi chuyện, đến khi nhớ ra mới vỗ đùi cái đét mà bảo:

- Thằng lễ tân ở khách sạn Hồng Loan.

- Má con điên, sao đánh tao đau thế.

Tôi gãi đầu cười khì khì rồi bảo:

- Xin lỗi, tại cứ tưởng đấy là chân tao nên vỗ.

- Tưởng cái c.ứt ấy đau đ.ếch chịu được.

Tôi biết cái tính nó nếu cứ ngồi sẽ càm ràm đến tối nên vội đánh trống lảng mà bảo:

- Đưa điện thoại mày đây tao gọi xem còn chuông không còn biết lối.

Con Nga một tay xoa xoa đùi tay còn lại với điện thoại đưa cho tôi. Ngay lập tức tôi bấm số của mình mà gọi, 1 hồi rồi 2 hồi chuông mà chẳng thấy ai nhấc máy. Gọi đến cuộc thứ 3 thì bất ngờ máy báo thuê bao, tức quá tôi bảo với cái Nga:

- Thằng chó ấy tắt nguồn điện thoại tao rồi.

- Đi, tao với mày đi đến đó, chửi cho nó một trận cái thứ gì đâu thanh niên sức dài vai rộng không lo làm mà lại đi ăn cắp. Đã thế hôm qua còn xỏ xiên chị em mình, để rồi xem, lát nữa nó chết với tao.

Tôi đang cay nên đứng phắt dậy, vì đứng nhanh quá nên bụng hơi nhói đau và máu phía dưới có ra nhiều hơn bình thường một chút. Từ hôm xảy thai đến nay tôi vẫn còn ra máu, nhưng chưa bao giờ ra nhiều như lần này cả. Nghĩ đơn giản là do mình vận động mạnh nên vẫn nhẹ nhàng đi đánh răng, rửa mặt, thay đổ sau đó dắt con xe đạp điện ra chở con Nga thẳng đến khách sạn.

Vừa thấy cậu ta con Nga đã hất hàm bảo:

- Em trai, khôn hồn thì nôn ngay cái điện thoại của bạn chị ra đây, đừng để bọn chị phải dùng biện pháp mạnh. Em thì cũng đẹp trai, cao to mà sao không làm công việc tử tế mà đi ăn cắp ăn trộm. Ở nhà bố mẹ em không dạy em là ăn cắp đồ của người khác là xấu tính hả?

- Chị này, chị có thấy mình hơi quá lời rồi không.- Quá cái gì chị mày chưa cho mày lên phường là còn nhẹ đấy, nôn ngay cái điện thoại ra đây không có mày không nuốt trôi đâu.

Cậu ta mặt đỏ tía tai hằm hằm quát:

- Tôi cầm điện thoại của hai người, nhưng không phải ăn cắp, mà là hai người đánh rơi mà tôi lại không biết hai người ở chỗ nào để trả nên hết cả rồi vẫn ngồi đây chờ hai người đến lấy đây này.

- Em không ăn cắp, em chỉ ăn trộm thôi đúng không. Thôi không nói nhiều, đưa cái điện thoại đây.

- Chị xúc phạm tôi, vì thế chị phải xin lỗi tôi trước rồi tôi sẽ trả đồ lại cho hai chị.

Tôi thấy cái Nga cứ đôi co mãi thì kéo tay nó lại rồi hỏi anh chàng kia:

- Thôi tóm lại là cho tôi xin cái điện thoại, chiều tôi còn về quê nữa.

- Tôi đã nói rồi, bạn chị xúc phạm tôi nên phải xin lỗi trước đã.

Con Nga dường như bị chọc vào máu điên nên hùng hổ chửi:

- Tao xúc phạm mày, tao hỏi mày nếu mày không lấy trộm thì tại sao lại không dám nghe điện thoại, đã thế còn tắt luôn nguồn nữa chứ.

- Tôi còn phải làm, hơn nữa không phải máy của tôi nên tôi không thể tự ý nghe được. Còn vì sao tắt nguồn thì là do điện thoại của hai chị hết pin nên sập chứ tôi không rảnh mà đi tắt.

Thật ra thì tôi nửa nghi hắn ta ăn cắp, nửa còn lại thì lại tin lời anh ta đang thanh minh. Vì đúng thật tối qua lúc chụp ảnh ở quán ốc điện thoại của tôi đã báo pin yếu rồi thế nên đến giờ nó sập nguồn cũng là hợp lý.

Đúng lúc không biết giải quyết thế nào cho phải thì có một người đàn ông to béo đi ra hỏi:

- Khôi, có chuyện gì đấy.

- Dạ không có gì đâu ạ, hôm qua em nhặt được điện thoại của hai chị này nên giờ hai chị ấy đến lấy lại thôi ạ.

- Vậy thì trả cho người ta đi, để đứng mãi ở đây ảnh hưởng đến khách khứa.

Ông ta, chính là ông ta, cái người đàn ông đã cướp đi sự quý giá nhất đời con gái của tôi. Chính ông ta đã đẩy tôi vào một mớ bi kịch, khiến đứa con của tôi vừa xuất hiện đã phải lìa đời.

Tôi sốc, tôi bất ngờ đến mức tưởng như tim mình khi ấy đã ngừng đập, lồng ngực thì đau tức như có ngàn mũi kim xuyên qua. Kẻ mà tôi hận nhất đời đang đứng ngay trước mắt tôi mà tôi lại chẳng còn nổi một chút sức lực nào để chất vấn ông ta.

Tôi như không tin vào chính mắt mình, bởi không thể ngờ sẽ gặp lại kẻ ấy ngay khi tôi đã quyết định rũ bỏ tất cả để làm lại cuộc đời. Lúc này chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh để không phải nhìn thấy kẻ khốn nạn ấy nữa nhưng bị con Nga siết chặt tay giữ lại. Có lẽ nó cũng nhận ra gã đàn ông ấy nên nói nhỏ vào tai tôi:

- Lùi lại sau lưng tao, đừng để lão thấy mặt mày. Bây giờ tao với mày xác định về quê rồi nên tốt nhất đừng dây với mấy bọn này nữa.

Tôi cũng hiểu mình là ai nên ngoan ngoãn làm theo lời cái Nga nói. Cũng may ông ta đang mải trao đổi với cậu nhân viên tên khôi kia nên không nhìn tới bọn tôi. Nói xong mấy câu thì đi luôn ra ngoài, đi tới cửa có ngoái lại nhìn nhưng tôi vội xoay lưng lại nên ông ta lại tiếp tục ra xe rồi phóng đi.

Mãi sau này tôi mới biết người đàn ông ấy là Hùng Hói, có trong tay một chuỗi khách sạn, nhà hàng khắp mấy tỉnh miền bắc. Chẳng trách thế nên không ngại vung tiền mua trinh của tôi đến 2 lần.

Thà không gặp lại thì tôi có thể quên được chuyện cũ, đằng này đúng lúc vết thương của tôi vừa cầm máu thì ông ta lại xuất hiện cứ thế khoét sâu thêm những tốn thương vào nỗi đau cũ. Nỗi đau chồng chất nỗi đau.

Cơ thể tôi lúc này tựa như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày không có một chút sức lực nào nữa nên cứ quỵ dần, quỵ dần tới khi ngã hẳn xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo thì cái Nga cũng thảng thốt kêu lên:

- Chi, có sao không Chi?

Tôi kiệt quệ đến mức chẳng còn nghe rõ lời con Nga nữa, mọi thứ trước mắt hình như đang dần tối đen, phía dưới có thứ gì đó ấm nóng tanh tưởi đang ào ạt trào ra.

Hình như cái Nga đang cố lay gọi tôi, rồi còn nhờ ai đó đưa tôi đi cấp cứu. Tôi nghe loáng thoáng bên tai mình có một giọng nam nhân đang cố gọi:

- Chị gì ơi, chị tỉnh lại đi chị gì ơi.

Nhưng tôi mệt lắm rồi, đời tôi quá nhiều bất hạnh nên chẳng muốn tỉnh lại nữa. Cứ thế tôi lịm dần, lìm dần không còn nghe thấy gì nữa.