Lúc nói ra câu này, Tô Hồi không hề cảm thấy buồn, cậu đã quá vô cảm với việc này, cậu không thể khống chế được lời nói của bản thân, cũng không khống chế được cảm xúc, thậm chí còn không thể tiếp thu được câu trả lời một cách bình thường.
Cậu cứ thế nhìn Ninh Nhất Tiêu, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Điều kì lạ là Ninh Nhất Tiêu khi nghe thấy câu này thì lại cau mày, trong ánh mắt hắn như có một chút đau khổ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng.
Tô Hồi không thể đoán được và cũng không muốn đi đoán Ninh Nhất Tiêu đang nghĩ gì, cậu đã sức cùng lực kiệt rồi, cho nên cậu quay đầu đi nhìn nước đóng băng trên cửa kính xe.
Khi cậu nghe thấy âm thành của Ninh Nhất Tiêu lại sinh ra cảm giác như bị xé đôi một cách kì lạ.
“Nếu đã là tôi ra điều kiện thì có giá trị hay không phải do tôi quyết định.”
Tô Hồi ngắm nhìn bóng tối sâu thẳm bên ngoài, những kí ức cứng đầu kia lại tái hiện. Cậu nhớ lại mỗi một câu từng nói trong buổi tối hôm chia tay, cậu cũng biết Ninh Nhất Tiêu còn nhớ, tối hôm đó cậu nghiền nát hết những lời thề hẹn từng nói thành phấn bụi, mỗi một câu từng hứa hẹn đều trở thành một trò cười.
“Tôi vốn đã nợ anh rất nhiều, những thứ này tôi đều nhớ rõ.” Tô Hồi mở miệng nói, cậu không nhìn hắn.
Ninh Nhất Tiêu không trả lời cậu, hắn chỉ nói với cậu rằng, “Tôi đã quyết định rồi, cách này đối với cậu bây giờ mà nói là tốt nhất, nếu như cậu hi vọng chỉ dựa vào bản thân mình, vậy tức là cậu chắc chắn phải từ bỏ mạng sống của bà ngoại mình.
Tôi biết là cậu không nhẫn tâm làm thế, đến cả một người ngoài như tôi đều không thể coi như không thấy, cứ coi như tôi đang giúp bà đi. Nếu là cậu thật sự để ý thì cứ từ từ trả, tôi không hối.”
Tô Hồi quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Tiêu, cậu dựa nửa người vào cửa xe. Hơi trắng thở ra che khuất khuôn mặt cậu rồi lại bị khí nóng trong xe làm tan ra, giống như là ánh trăng rơi vào trong hồ nước, chỉ một chút gợn sóng là đã đủ làm tan nát.
“Có cần lên giường không?” Cậu hỏi.
Ninh Nhất Tiêu không nhìn cậu, khóe miệng thẳng một đường, trông giống như một người xa lạ chưa từng lên giường với cậu vậy.
“Tô Hồi, tôi không vô sỉ đến vậy.”
Tô Hồi lại bật cười, khóe mắt đỏ lên, “Vậy anh bảo tôi lấy bản thân ra trả, lấy gì trả?”
Tầm nhìn của cậu có chút mơ hồ, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu trước mắt bây giờ sẽ không khỏi đổi hắn trở về lại dáng vẻ lúc trước, không có tây trang quý giá, cũng không có trầm ổn và thành thực như bây giờ, hắn chỉ mặc một bộ đồ bình thường mà thôi, và cũng sẽ lộ ra một nụ cười mà không ai nhìn thấy được với cậu.
“Không cần cậu làm gì hết.” Ninh Nhất Tiêu rũ mắt xuống, giọng hắn rất trầm, “Đợi cậu đi thăm bà ngoại rồi gặp bác sĩ chính xong, tôi sẽ bảo Carl liên lạc với cậu.”
Nói xong hắn đột nhiên mở cửa xe ra tự mình xuống xe.
Tô Hồi không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc, nhưng mắt cậu lại rất chua xót. Không bao lâu sau, tài xế liền mở cửa ngồi vào ghế lái, ông chào hỏi một tiếng với cậu rồi còn bảo là Ninh Nhất Tiêu có chuyện khác phải làm, bảo bọn họ đến bệnh viện trước.
Cậu không hiểu nổi Ninh Nhất Tiêu muốn cái gì, cứ giống như muốn làm một nhà từ thiện chính trực không chút đòi hỏi nào với cậu cả.
Điều này làm cho Tô Hồi cảm thấy đau khổ, thậm chí cậu còn nghĩ rằng có khi nào khiến cho cậu phải đau khổ vì áy náy mới là ý nghĩ thật sự của Ninh Nhất Tiêu.
Nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận điều này ở trong lòng.
Ninh Nhất Tiêu là một người rất tốt bụng, cậu biết rõ điều này.
Nhưng cậu vẫn không khống chế được lời nói của mình mà dùng những lời như vậy để kích hắn, Tô Hồi chỉ là muốn biết Ninh Nhất Tiêu rốt cuộc muốn cái gì, cuộc sống của hắn rõ ràng đã bước vào giai đoạn mới rồi, có những mối quan hệ xã giao mới và một nửa kia sắp bước vào đại sảnh hôn lễ, làm từ thiện với người như cậu đối với Ninh Nhất Tiêu mà nói không có một chút lợi ích nào.
Trên đường đi, xe đi qua một cái đai giảm tốc, một thứ gì đó rơi từ hộp chứa đồ của ghế phó lái ra thu hút sự chú ý của Tô Hồi.
Tài xế nhanh chóng nhặt lên rồi lại bỏ vào chỗ cũ, ông nói đùa, “Đây là thuốc cảm của tôi.”
Tô Hồi gật đầu một cái, “Ông bị cảm rồi ạ? Ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừm, cảm ơn cháu.” Tài xế mím môi một cái, “Không sao đâu, sắp khỏi rồi.”
Hai người đều không phải là người nói nhiều, Tô Hồi cũng không có tinh thần, trong khoang xe lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sau khi tới bệnh viện, cậu tốn rất nhiều thời gian để tiếp thu lượng lớn thông tin mà bác sĩ nói, Carl ở bên cạnh cho cậu rất nhiều sự trợ giúp, anh giải thích và xử lí việc giúp cậu.
Tô Hồi rất cảm kích, cậu cũng cảm thấy bản thân nhập viện một tuần cũng có ích, so với lúc trầm cảm vừa mới phát bệnh thì đỡ hơn nhiều, ít nhất là có thể đối đáp bình thường được.
“Lần này đường tiêu hóa xuất huyết là bởi vì biến chứng bệnh.” Bác sĩ thở dài một hơi, “Bệnh nhân đã lớn tuổi rồi, tiên lượng rất quan trọng, việc chữa trị hậu kì có thể sẽ càng tốn công sức và tiền bạc hơn cả phẫu thuật ở giai đoạn trước.”
(Tiên lượng là một thuật ngữ y tế để dự đoán khả năng phát triển của bệnh, kể cả dấu hiệu và triệu chứng sẽ cải thiện hoặc xấu đi (và nhanh như thế nào) hoặc duy trì ổn định theo thời gian; kỳ vọng về chất lượng cuộc sống, như khả năng thực hiện các hoạt động hàng ngày; khả năng biến chứng và các vấn đề sức khỏe liên quan; và khả năng sống sót (bao gồm cả tuổi thọ))
Tô Hồi hiểu ý của ông, cậu húa miệng ra vừa định nói thì đã bị Carl giành trước.
“Những chuyện này đều không thành vấn đề, bác sĩ, xin ông hãy hết sức cứu chữa cho bà Dương, mỗi một phương án nào có cơ hội thì chúng tôi đều bằng lòng thử.”
Carl nói rất thành khẩn, bác sĩ cũng gật đầu, “Được, chúng tôi biết rồi, bây giờ bệnh nhân cần phải ở lại quan sát trong phòng bệnh một đoạn thời gian, có tình huống mới thì tôi sẽ thông báo với hai người, người nhà cũng đã đợi ở đây lâu lắm rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe bản thân.”
Tô Hồi gật đầu rồi tiễn bác sĩ rời đi với Carl.
Lúc đi thang máy, Carl vẫn nhắc đến chuyện mà cậu không muốn nhắc tới nhất, “Shaw hồi nãy mới giao hết chuyện cho tôi rồi, tôi đã sai người dọn dẹp lại căn nhà của Shaw ở New York một lượt rồi, cũng đã sửa soạn xong, đến tối nay là có thể dọn vào ở.”
Tô Hồi cau mày, “Dọn vào ở? Tôi sao phải dọn vào ở?”
“Shaw nói như vậy……” Carl đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, “Hai người chưa thương lượng trước à?”
Anh cảm thấy bản thân mình như một con dê chết thay.
Tô Hồi không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu ngẩn ra một lúc, “Anh ấy sao lại bảo tôi dọn vào ở?”
Thật ra Ninh Nhất Tiêu cũng không có nói với Carl nguyên nhân, chỉ ra lệnh như vậy. Carl chỉ đành tự mình đi đoán, “Có thể là…….”
Anh cảm thấy vẫn phải đi vào từ góc độ anh em như thể tay chân.
“Eddy, cậu ấy tuy là bình thường không thích nói cười, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm cậu và bà Dương.
Cậu biết không? Cậu ấy trước đây đã làm việc liên tục suốt một tuần, mỗi ngày đều ngủ không đủ bốn tiếng, nghe nói bên này lại xảy chuyện, cậu ấy bay thẳng từ khu vực vịnh về lại đây, trên máy bay cũng không chợp mắt, vừa xuống máy bay đã tới bệnh viện.”
Tô Hồi không phủ nhận sự quan tâm của Ninh Nhất Tiêu, “Nhưng mà tôi không cần thiết phải ở bên cạnh anh ấy.”
“Cậu ấy không thường xuyên tới đó đâu.”
Carl lấy kinh nghiệm của người đi trước nói với cậu, “Cậu ấy đại bộ phận trọng tâm công việc đều ở khu vực vịnh, công ty cũng ở bên đó, gần đây là vì đàm phán việc thu mua nên mới thường qua lại giữa hai bên, bây giờ chuyện thu mua đã được quyết định, cậu ấy tám phần là lại quay về, không ở lại New York lâu đâu, cậu không cần phải lo lắng thường xuyên gặp mặt cậu ấy.
Tư duy của Tô Hồi trì trệ, cậu vẫn cảm thấy hoài nghi như cũ.
Nếu đã bảo cậu dọn tới nhà của hắn ở New York thì vị hôn thê của hắn thì sao, cô ấy sẽ sống chung với hắn ở chỗ nào trong khi kết hôn.
Thật sự quá kì lạ, con người này vừa không yêu cầu cậu phải trả giá bằng cơ thể, cũng không cần cậu phải trả tiền cho hắn, chỉ đặt cậu ở một vị trí mà hắn muốn giống như là trưng một lọ hoa tôn quý ở đó vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của Tô Hồi, Carl bắt đầu thề thốt, “Cậu tin tôi đi, tôi đảm bảo là cậu dọn qua đó vừa tiện lợi vừa tự do, vị trí của căn nhà đó cũng rất được, cậu chắc chắn sẽ thích.
Shaw tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng quan tâm cậu lắm, cậu ấy hi vọng cậu có thể sống hạnh phúc hơn bây giờ.”
Tô Hồi nghe lời nói của anh ta cứ cảm thấy kì lạ kiểu gì, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Với sự hiểu biết của cậu với Ninh Nhất Tiêu thì những lời này không giống như cách nghĩ của Ninh Nhất Tiêu, nhưng trông Carl cũng không giống như là bịa chuyện mà cực kì thật tâm thật lòng, vậy nên cậu chỉ có thể đổ lỗi cái sự kì lạ vi diệu này do bệnh của cậu.
“Tuy là anh nói như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy…….”
Cửa thang máy mở ra.
Carl không bám mãi không buông, “Cậu cứ suy nghĩ trước đi, có chuyện gì thì có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Hồi gật đầu, cậu phát hiện thấy sau khi Carl nói xong những lời này, trên mặt anh lại không kiểm soát được mà lộ ra một chút vui sướng, giống như là vừa hoàn thành được một chuyện gì to tát lắm vậy, cậu không quá rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Carl trông có vẻ như là một người rất tốt, vừa lạc quan vừa cởi mở, nghe lời của anh xong Tô Hồi cảm thấy trạng thái trầm cảm của bản thân cũng có thể được giảm hoãn từng chút một.
Cho dù là thế đi nữa, Tô Hồi vẫn cảm thấy không thở nổi như trước, giống như là rơi vào một vòng xoáy không thể tránh được. Ninh Nhất Tiêu yêu cầu cậu dọn tới đó sống trong căn nhà của hắn, nhưng lại chọn rời đi trong lúc cậu hỏi có cần giao dịch cơ thể không, mâu thuẫn đến vậy, hắn rốt cuộc muốn cái gùi.
Tô Hồi không biết, nghĩ không ra, cũng cảm thấy bản thân bây giờ trừ mắc nợ ra thì không cho Ninh Nhất Tiêu được bất cứ thứ gì.
Cậu bị Carl đưa về lại phòng bệnh, uống thuốc theo lời nhắc nhở của y tá, mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, vừa chạm gối là đã ngủ cả mười tiếng. Sau khi tỉnh dậy, cậu lại làm rất nhiều những phần kiểm tra, bị y tá cắm thêm cây kim truyền dịch mới, huyết quản trên mu bàn tay đã không thể chịu nổi, toàn là những vết bầm tím.