Ninh Nhất Tiêu lúc nói câu này mang theo một tính công kích rất rõ ràng, khiến cho Tô Hồi cảm thấy rất mờ mịt.
Cậu không hiểu được vì sao Ninh Nhất Tiêu lại xuất hiện, cũng không hiểu hắn vì sao nhất định phải nhúng tay vào, càng không hiểu hắn vì sao phải nói chuyện như thế.
Thấy được ánh mắt xin lỗi của Lương Ôn, cái tay nắm túi giấy cũng nắm chặt lại, Tô Hồi không hề muốn anh phải áy náy, nên cậu thấp giọng nói: “Không sao cả, bây giờ tôi thích rồi, đưa cho tôi đi.”
Giọng điệu của cậu ôn hòa, dịu dàng cứ như lúc bình thường nói những chuyện rất bình phàm.
Ninh Nhất Tiêu chưa hoàn toàn rời đi nghe thấy được rõ ràng.
“Thật sao? Cậu không cần miễn cưỡng ăn……”
“Khẩu vị rồi sẽ đổi thôi.”
Âm thanh của những lời nói này rõ ràng rất nhỏ bé nhưng lại vọng lại mãi trong đầu Ninh Nhất Tiêu.
Từ lúc Tô Hồi từ lúc xuất hiện lại trước mắt hắn, hắn liền không thể nào cắt đứt một cách bình thường, chính xác được, hắn cứ luôn làm những chuyện không nên làm, nói những điều không nên nói, xuất hiện dục chiếm hữu cực đoan mà không có lập trường.
Cái này vốn đã không có một kết quả tốt.
Kết quả tệ trong ý muốn lại xảy ra, lòng tự tôn quá mạnh lại bắt đầu dày vò con tim hắn.
Về lại trong xe, tài xế hỏi hắn đi đâu, Ninh Nhất Tiêu mãi không trả lời. Hắn tháo găng tay ra, cứ dòng nước rửa tay rửa đi rửa lại, cho đến khi tài xế cản lại, lấy chai nước rửa tay của hắn đi.
“Shaw.” Tài xế quan tâm nói, “Cậu hình như đã lâu rồi không đi tái khám, nếu không thì giờ đi đi? Tôi hẹn trước giúp cậu.”
Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn không nghe theo lời khuyên của anh ta mà là bảo tài xế chở hắn đến bể bơi thường tới, cả một buổi tối không rời đi.
Carl lúc bận việc từ bệnh viện về xong, Ninh Nhất Tiêu vẫn đang bơi, anh ta cứ đứng nhìn ở bên cạnh, đưa cho Ninh Nhất Tiêu một ít đồ ăn.
Tư thế bơi của ntn rất chuyên nghiệp, cũng tạo ra được một thể hình rất đẹp. Nhưng Carl biết hắn thật ra không hề thích bơi lội, cũng không thích nước, lúc mới bắt đầu anh còn chưa quen, phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu sẽ từ chối hết những party ở bể bơi, hoạt động ở bờ biển hay là party du thuyền, anh còn tưởng là hắn sợ nước, sau này mới biết thật ra thủy tính của hắn rất tốt.
Ninh Nhất Tiêu chỉ khi nào lo âu hay mệt mỏi mới coi bơi lội như một cách thức để ph4t tiết.
Lần này là lần bơi thời gian dài nhất gần đây,
Những chuyện mâu thuẫn thế này không chỉ một hai chuyện, ví dụ như Ninh Nhất Tiêu rõ ràng rất không thích biển, không hề biểu hiện ra chút hảo cảm nào mới cảnh biển ở vùng vịnh, nhưng mỗi một căn nhà hắn mua đều ở cạnh biển, mỗi một căn nhà đều có thể nhìn thấy được biển lớn.
Hắn thích một mình ngồi trên bãi biển vào ban đêm, không làm một cái gì cả, để mặc cho sóng biển màu lam tối bao vây hắn, hoặc có khi sẽ ném những hòn đá trên bãi cát vào trong biển một cách không lưu luyến.
Trong hoạt động thương vụ ngày thường, Ninh Nhất Tiêu gần như sẽ không dùng đến hoa tươi, cho dù có nhận được cũng không mang về cắm mà đưa thẳng cho anh ta, nhưng mà lại thuê người chuyên nghiệp về trồng các loại hoa cỏ ở trong sân nhà, thiết kế thành một vườn hoa rất đẹp đẽ, nhưng lại không dừng chân lại trong vườn hoa quá lâu.
Những điều kì lạ này người ngoài đều không biết, chỉ có trợ lí sát bên như anh mới biết.
Ninh Nhất Tiêu không thích nói chuyện, chỉ bày ra hình tượng xã giao thành thục với bên ngoài, nhưng thật ra hắn có thể cả ngày không nói một chữ nào, rất xa cách. Carl đã sớm quen với việc phải suy đoán tâm tư của hắn, thậm chí còn coi đây thành một thú vui. Nhưng anh không ngờ tới hóa ra Tô Hồi cũng không thích nói chuyện, hơn nữa còn luôn duy trì khoảng cách và từ chối.
Nhưng mà anh nhanh chóng hiểu ra, nói cho cùng thì bọn họ cũng là anh em, chắc chắn là sẽ giống nhau.
Mới vừa bắt đầu Tô Hồi không hề chấp nhận sự giúp đỡ của anh, nhiều lần biểu thị rằng cậu có thể tự xử lí chuyện của mình, từ chối anh hết lần này tới lần khác, cho dù Carl thuyết phục bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Cho đến khi Carl nhận được tin nhắn từ Ninh Nhất Tiêu.
[Shaw: Nói với em ấy nếu như chuyện này không hoàn thành được thì cậu có khả năng sẽ bị tôi từ chức.]
Những lời này toàn là để gạt người.
Carl cực kì tự tin với sự ổn định của công việc mình làm.
Nhưng anh vẫn làm theo lời của Ninh Nhất Tiêu, không ngờ tới thế mà thật sự rất có tác dụng, Tô Hồi vẫn luôn từ chối suy nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.
Đúng thật là anh em ruột, nếu không thì sao có thể hiểu rõ nhau như vậy?
Cách nghĩ của anh lại lần nữa được nghiệm chứng.
Vì để bà ngoại của Tô Hồi nhanh chóng được trú viện, hoàn thành công việc mà cấp trên giao cho, Carl đã lợi dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng trước đây những mối quan hệ với bệnh viện và phòng khám tư nhân đại đa số đều là khoa tâm lí, lần này để điều động vượt khoa thế này tốn không ít công sức, cuối cùng cũng giúp anh tìm được một bệnh viện ở Manhattan có bác sĩ ngoại khoa ung thư gan tốt nhất.
Lúc chuyển viện đã là đêm tối mười hai giờ, Carl nhắc nhở Tô Hồi mau về nghỉ ngơi rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Tô Hồi cứ như vậy đi theo bọn họ, cho tới khi bà ngoại vào được bệnh viện mới. Hoàn cảnh ở đây tốt hơn bệnh viện trước đó rất nhiều, bọn họ được xếp vào phòng bệnh đơn, không gian rất rộng thoáng, sạch sẽ thoáng mát, đến cả nệm giường cũng rất thoải mái.
Tô Hồi trong lòng cứ cảm thấy dày vò, phần trợ giúp này đến từ bất cứ ai cậu cũng sẽ không như thế, nhưng cứ phải là Ninh Nhất Tiêu.
Cậu không biết bây giờ bản thân đang lấy thân phận gì để chấp nhận phần trợ giúp này.
Bạn học? Hay là người thuê của vị hôn thê của hắn.
Cho dù là thân phận thế nào, cậu cũng đã nhận được lợi ích mà Ninh Nhất Tiêu mang tới cho cậu, lợi dụng được giá trị của hắn.
Tô Hồi hiểu rõ, trên thế giới này cái gì cũng có cái giá phải trả của nó.
Nếu như Ninh Nhất Tiêu đòi lại, cậu sẽ trả lại hết khả năng mình.
Carl thấy Tô Hồi không vì thế mà vui lòng, biểu cảm cậu ngược lại lại có chút lo sầu, vì để giúp giảm bớt nghi ngờ của cậu, anh nói với Tô Hồi: “Bệnh viện này cũng không tồi, Shaw cũng chính là ở đây……”
Nói được một nửa thì anh khựng lại, nhớ tới lời mà cấp trên dặn dò liền nuốt sống nửa đoạn sau xuống.
Tô Hồi như hình muốn mở miệng, nhưng lại không nói ra được lời muốn nói đó.
Không khí tự dưng có chút khó xử, Carl lập tức hỏi thăm, “Cậu có mệt không? Để tôi đi mua cho cậu li cà phê nha.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Tô Hồi nhìn thấy phòng hút thuốc trên hành lang, “Tôi đi hút thuốc một chút.”
Cậu lấy hộp thuốc trong túi ra.
Carl đột nhiên cảm thấy bùi ngùi, “Hai người giống nhau thật đấy.”
“Gì cơ?” Tô Hồi khựng lại.
Carl lập tức lắc đầu, “Không gì cả, chỉ là Shaw cũng vậy, lúc mệt mỏi thì thích hút thuốc.” Anh cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay Tô Hồi, “Nhưng mà cậu ấy thích hút Marlboro cực quang hai viên hạt thơm cơ, có phải là không tương xứng với vẻ ngoài của cậu ấy chút nào không, trông cứ như vị của mấy đứa trẻ con.”
Anh coi chuyện này như một chuyện thú vị đi chia sẻ, dù gì thì mỗi lúc nói với người khác, mọi người đều sẽ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà thích loại thuốc lá ôn hòa dịu nhẹ như vậy.