Tô Hồi không có bao nhiêu hứng thứ với buổi tiệc sinh nhật của ông ngoại, hơn nữa cậu còn rất kén ăn, cũng không có mong chờ gì với những món ăn tinh xảo nhưng lại nhàm chán kia.
Cậu càng hi vọng có thể giống như bản thân lúc nhỏ vậy, cả một nhà quây quần bên bàn ăn, trên bàn có đặt một cái bánh kem kiểu cũ và cả những món ăn phong phú đa dạng do dì Trần làm.
Nhưng đây cũng đã là chuyện từ nhiều năm trước rồi. Sau đó bọn họ không còn ai làm sinh nhật ở nhà nữa, những trường hợp vốn cần phải tụ hội lại thế này Tô Hồi luôn cứ bị bắt phải gặp rất nhiều những người chẳng liên quan gì đến cậu.
Ông ngoại – Quý Thái Lữ luôn thích cầu toàn trong mọi việc, cực kì nghiêm khắc, không thể nào chịu được bất cứ sai lầm nào, lại càng coi trọng sĩ diện bao nhiêu năm nay vất vả làm ăn hơn cả châu báu, coi trọng hơn tất cả.
Cho dù mà mẹ đi chăng nữa, lúc ban đầu lén yêu đương với ba cậu sau lưng ông ngoài rồi kết hôn, suýt chút nữa cũng bị ông đuổi ra khỏi nhà, còn buông lời cay nghiệt “Không rời khỏi thằng đó thì cả đời này đừng có về đây nữa”.
Có thể lời nói cay nghiệt này như là một lời nguyền, còn chưa đợi đến khi mẹ bỏ đi thì ba – Tô Tấn đã gặp tai nạn xe cộ rồi rời khỏi cõi đời. Trả lại Quý Á Nam cho nhà họ Quý như là trả nợ vậy.
Quý Thái Lữ không hề thấy đáng tiếc vì sự ra đi của ba Tô Hồi mà hết lần này tới lần khác đòi Tô Hồi phải đổi họ, phải theo họ của ông. Cho rằng Tô Tấn qua đời sớm rồi thì đừng có để lại dấu tích gì trên người đứa cháu của ông.
Dưới sự kiên trì của Quý Á Nam, yêu cầu nãy mãi vẫn chưa thực hiện được. Đây là sự kiên trì hiếm có của mẹ, cứ giống như bà lúc đầu cố ý phải đổi “Á Nam” thành lại “Á Nam”.
(Chữ Á Nam đầu tiên, Nam là đàn ông, còn chữ Á Nam thứ hai, Nam là cây gỗ lim. Nghe vụ này giống như vụ của Chương Nhược Nam nhỉ.)
Tô Hồi thường nghe bà ngoại nói mẹ sau khi trưởng thành thì có nhiều khúc mắc với cái tên ban đầu này, bà cho rằng bản thân mình không thua kém một người đàn ông nào cả. Dưới sự tranh chấp của hai người, cãi suốt cả mấy trận, cuối cùng dưới sự khuyên giải của bà thì cả hai mới nhường nhịn lại chỉ đổi một chữ mà thôi.
(Á trong Á Nam này nghĩa là thua kém.)
Những chuyện cũ này khiến cho Tô Hồi vô cùng tò mò, lúc đầu người mẹ cực kì ngang bướng và phản nghịch trên chuyện họ tên và cả tình cảm này rốt cuộc tại sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Có thể là bởi vì cậu.
Bởi vì một người mẹ kiêu ngạo lại có một đứa con mắc bệnh về tinh thần.
“Mẹ chọn cho con được một bộ đồ để ở phòng của con rồi, con cứ mặc như vậy tới, đừng có mặc lung tung, nhớ chưa? Sau đó quà tặng thì mẹ cũng đã chuẩn bị cho con rồi, đến lúc con gặp ông ngoại thì đưa tặng cho ông.”
Tô Hồi nghe tiếng của mẹ mình trong điện thoại, cậu không cắt ngang, cho dù trong lòng cậu tặng quà sinh nhật cho ông mà còn phải để người khác chuẩn bị là chuyện rất vô lễ.
Câu biết mẹ không tin tưởng mình, không có mấy người tin tưởng mình cả.
Đến cả dì Trần mà cậu thích cũng không thể tin tưởng lời cậu nói “con thật sự đã uống thuốc rồi” một trăm phần trăm được, vẫn sẽ ôm thái độ nghi ngờ hỏi lại lần nữa.
“Đúng rồi, lúc năm giờ thì nhà tạo hình tóc sẽ đến nhà làm tóc cho con, tóc bây giờ của con dài quá rồi, nhìn chẳng ra sao cả, cắt ngắn đi cho người sảng khoái.”
“Dạ vâng.” Tô Hồi bình tĩnh trả lời.
Hưng phấn do giai đoạn hưng cảm mang lại và chán chường do người nhà mang lại, Tô Hồi bước từ vườn hoa đến căn phòng của bản thân, đây là con đường cậu buộc phải đi ngang quá mỗi khi trốn tránh, giống như quá trình một con chó mất nhà chui vào góc trốn vậy.
Trước khi mở cửa kính ra, cậu đã nhìn thấy bộ đồ treo trên giá để đồ 3d màu trắng đó, áo sơ mi màu trắng và quần dài màu đen, phối với một đôi giày da giá tiền không nhỏ.
Cậu đứng chân trần trước giá để đồ, tuân theo lời của mẹ mặc từng món đồ lên.
Người làm ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa bảo nhà tạo hình tóc đã đến, mời cậu ra ngoài. Tô Hồi có hơi phiền muộn, cái tay cài cúc áo lại dùng quá sức, cuối cùng làm đứt mất cái cúc áo thứ hai trước ngực.
Tô Hồi cứ như vậy đi ra ngoài.
Đối mặt với nhà tạo mẫu tóc, cậu thân thiện cười một cái, để mặc đối phương làm gì mặt và tóc của cậu, giống như mô hình người trong tủ kính. Tất cả những lời khen ngợi đều trở nên không có linh hồn, Tô Hồi chỉ muốn mau chóng kết thúc.
Vừa cắt xong, dì Trần bước tới, trong tay bà cầm thuốc của Tô Hồi, dùng giọng lớn hơn để đè âm thanh ồn ào của máy sấy tóc xuống, “Tiểu thiếu gia, tiểu thư bảo tôi kiểm tra số lượng thuốc, tôi thấy vẫn giống như lúc sáng vậy, có phải cậu quên uống rồi không…….”
Trí nhớ của Tô Hồi khác với người bình thường, cậu thường sẽ vì bệnh mà lúc nhớ lúc quên, nên mỗi người trong nhà đều sẽ mang thái độ hoài nghi với những lời cậu nói.
Nhưng cậu rất cố chấp nói đã uống rồi, dì Trần cảm thấy khó xử, chỉ có thể lặp lại nói lượng thuốc không hề đổi, nói mẹ cậu đã dặn đi dặn lại, lượng thuốc ngày thuốc có thể nhiều có thế ít nhưng hôm nay tuyệt đối không được.
Tô Hồi không uống thuốc giống như là không thể ra khỏi cổng vậy, cậu vừa đúng lúc không muốn đi, cũng không muốn giận dỗi gì với dì Trần, vì thể nên cậu đi vào vườn hoa như một đứa trẻ vậy, đi tìm bình tưới nước, định chăm sóc hoa cỏ mà mình trồng.
Nhưng dì Trần lại hiểu lầm, tưởng rằng cậu muốn đi tìm dây thừng, sợ đến mức lập tức gọi điện thoại cho Quý Á Nam.
Mẹ nhanh chóng thay đổi chú ý, về nhà trước khi đến khách sạn, ép Tô Hồi phải uống hết hai viên thuốc đó xuống, dùng một cách thức tuy là khó nhìn nhưng cực kì có tác dụng trước mắt nhà tạo hình mẫu tóc chưa kịp trốn đi.
Ngồi ở ghế sau xe hơi, Tô Hồi nghiêng đầu, không nhúc nhích gì mà nhìn về dòng xe qua lại trên đường, trong đầu hiện lên ý muốn mở cửa xe ra nhảy xuống, nhưng mà cậu không thể mở ra được.
“Con đã lấy quà chưa? Đó là Nghiên Phù Long mà mẹ nhờ bạn bè mua lại giá cao từ chỗ thợ thủ công đó, nghe nói nó còn là cống phẩm trước đây, ông ngoại con chắc có thể sẽ vừa lòng. Ông ấy thích viết thư pháp cũng sẽ dùng tới được.”
Tô Hồi không quay đầu lại, nghĩ tới hộp quà nặng trịch đó, rồi lại nghĩ tới món quà thủ công tự mình làm, tốn mất cả một tháng, ông ngoại cũng chẳng hề nói thẳng ra là không thích, không phù hợp với giáo dưỡng của cậu. Nhưng Tô Hồi vẫn nhìn ra được ông cắt thẳng vào trong tủ, cất cùng với cả giấy gói, không từng lấy ra để trưng bày.
So với nghiên đài giá trị liên thành thì thứ đồ cậu làm ra đúng là liêm giá.
Lúc xuống xe, Tô Hồi rõ ràng cảm thấy choáng váng. Cậu đứng lại hoãn một chút, lúc bước tới thang máy của khách sạn bị mẹ nhỏ giọng chỉ trích.
“Đều đang đợi con hết đấy, nhanh lên chút đi.”
“Mẹ, con không thoải mái lắm.” Tô Hồi đứng bên cạnh bà.
“Không thoải mái chỗ nào?” Quý Á Nam quan tâm nhìn cậu, nhưng lại phát hiện thấy cổ áo của Tô Hồi banh ra, “Sao áo không mặc đàng hoàng vào.”
Bà đưa tay ra sửa lại mới thấy cúc áo mất rồi, bà không vui lắm, “Cúc áo đâu?”
Một cơn buồn nôn trên s1nh lý cuộn lên, Tô Hồi nhịn lại, “Con có hơi……muốn nôn.”
“Con thật không nghe lời gì cả, mặc có cái áo cũng có thể làm mất cúc áo cho được.” Quý Á Nam chỉ có thể kéo áo ở phía sau lưng lên che đi, cố áo lúc này mới có vẻ thuận mắt.
Lúc thang máy tới nơi, bà nắm tay của Tô Hồi, “Chút nữa uống ngụm trà nhịn xuống đi, có phải lại ăn đồ gì lung tung không? Mẹ nói bao nhiêu lần rồi lúc ở bên ngoài đừng có ăn lung tung……”
Bọn họ gặp mặt được ví khách đang gọi điện thoại ở hành lang, thấy Quý Á Nam thì cười chào hỏi một tiếng, bà liền thu giọng lại, lộ ra nụ cười, cũng ngừng lại những lời căn dặn với Tô Hồi.
Bà bao căn phòng lớn nhất, diện tích bằng cả hai căn phòng, bên trong các loại hình giải trí thế nào cũng có.
Trung tâm của bàn ăn hình trong có đặt một bồn Lan hồ điệp màu tím, đã có một vài vị khách đã ngồi vào chỗ rồi. Quý Á Nam vừa bước vào, người bên trong quen thân đã cười nói bước nhanh tới, nói chuyện với hai mẹ con bọn họ.
Một cô không quen lắm đi về hướng Tô Hồi, rất thân mật mà ôm cậu một cái. Mùi nước hoa danh quý nồng đậm trên người bà k1ch thích đường hô hấp của Tô Hồi, mùi hoa tử la lan và diên vĩ, mùi son phấn nồng nặc xộc tới.
Muốn nôn quá đi.
Tô Hồi nhịn lại sự khó chịu, cậu bị Quý Á Nam dẫn tới bên cạnh ông ngoại ngồi xuống, tặng nghiên mực lại cho ông như là giao bài tập về nhà vậy.
Cảm giác nhục nhã khi lấy đồ người khác tặng làm cho Tô Hồi như ngồi trên chảo nóng.
Nhưng lãnh đạo già xung quanh vừa nhìn thấy đài nghiên mực đó mỗi người đều “giơ ngón tay cái” với cậu, khen ngợi hết mình. Tô Hồi không tiếp chuyện mà chỉ rũ mắt ngồi đó.
“Tiểu Hồi còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi đúng không, đến lúc đó định đi Ngân hàng Trung ương hay là……”
Tô Hồi nói còn chưa nghĩ tới, Quý Thái Lữ cười nói, “Tâm tính nó còn trẻ con lắm, không thành việc nổi đâu, không so được với đứa con nhà nhà ông được, mới đó đã gây dựng được sự nghiệp ở bộ ngoại giao rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Mấy người bắt đầu tâng bốc lẫn nhau, không khí không thể quen thân hơn nữa. Cảm giác choáng váng lại tăng thêm, cậu chống tay lên ghế ngồi, uống mấy ngụm trà rồi cũng không thể nhịn lại được cảm giác buồn nôn và ghê tởm, rõ ràng chưa ăn gì cả nhưng lại rất muốn nôn.
Ở nơi không xa, bà ngoài thoát thân khỏi cuộc trò chuyện của các quý bà, đi về hướng Tô Hồi, dịu dàng ôm Tô Hồi vào trong lòng, “Tiểu Hồi nhà bà sao lại ốm đi rồi? Phải ăn nhiều lên chứ.”
Nhìn thấy bà ngoại, tâm trạng của Tô Hồi đỡ hơn một chút, “Bà ngoại ơi, hôm nay bà mặc đẹp thật ấy.”
“Con khen bà chẳng phải là đang tự khen chính mình sao, đây là con chọn cho bà đấy.” Sắc mặt bà ngoại dịu dàng.
Bà là hội trưởng của hiệp hội văn nghệ, trước đó đã từng tổ chức rất nhiều những hoạt động văn học quan trọng, bây giờ về hưu cũng thường xuyên đi du lịch các nước, không thường ở nhà.
Nhưng chỉ cần bà ở đây, Tô Hồi sẽ cảm thấy rất an toàn. Bà ngoại không như tất cả mọi người, chỉ có bà có thể hiểu cậu.
Tô Hồi cười lên như một đứa trẻ, không ngờ ông ngoại bên cạnh lại nghiêm túc nói, “Tô Hồi, ngồi xuống.”
Tô Hồi chỉ có thể rời khỏi vòng ôm của bà ngoại, ngồi thẳng lại.
“Con cũng không còn bé nữa, học hỏi các chú các bác đi, lớn thế này rồi còn như trẻ con vậy, không trưởng thành một chút nào.”
Biểu cảm của ông quá mức nghiêm túc, đến cả người bên cạnh ông cũng không nhịn được mà hòa hoãn không khí, “Tiểu Tô còn nhỏ mà, mới lớn nhiêu đâu chứ, hơn nữa ông Quý chỉ còn một đứa cháu như vậy thôi, tương lai chắc chắn không thể lường được.”
“Đúng vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ đường quan thuận lợi!”
“Vậy sau này còn phải nhờ Tiểu To chăm sóc bọn tôi đây.”
Không lâu sau, bên ngoài bước vào một người, Tô Hồi ngẩng đầu nhìn sang, là Từ Trị.
Lần trước gặp cha kế còn là một tháng trước, nghe mẹ nói ông bị phái đến nơi khác làm việc, lúc trở về khả năng cao sẽ thăng chức.
Thấy dáng vẻ xuân phong đắc ý của ông, sợ là đã nhận được tin tức thăng chức rồi.
“Tiểu Từ tới rồi à.”
Nghe thấy tiếng khách nói, Quý Thái Lữ ngẩng đầu lên hơi gật gật một cái. Từ Trị cởi áo khoác ra, mở miệng ra đã là mấy câu xin lỗi, lấy trà thay rượu bồi lễ xin lỗi, vẫn luôn rất khôn khéo đưa đẩy như trước
Thấy ông đến, Quý Á Nam cũng tươi cười bước tới. Cho dù bã bảo dưỡng rất tốt, lại còn trời sinh ra đã xinh đẹp, nhưng năm tháng trôi qua vẫn để lại trên khóe mắt bà những vết chan chim, nhất là trước mặt bạn lữ nhỏ hơn bà cả tám tuổi này thì lại càng rõ ràng hơn.
Kiểu không tương xứng thế này trước đây cũng không phải là không có người phản đối, Quý Thái Lữ là người đầu tiên. Nhưng Từ Trị không đơn giản, ban đầu cũng chỉ là một nhân viên công chức nhỏ bé, thế mà lại dựa vào sức mình thuyết phục được Quý Thái Lữ đồng ý cho ông và Quý Á Nam ở bên nhau.