Diệc Phong

Chương 6: Không phụ




Liễu Diệc khó hiểu đi theo sau Thích Phong vào phòng, tự thấy bản thân cũng không phải rất muốn ngủ gì lắm, y nhìn Thích Phong đóng cửa rồi lại xoay người bắt đầu cởi áo choàng, tức khắc cảm thấy có gì đó không ổn. Y vội dời mắt, đi đến bàn nhỏ trong phòng ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy giờ, vương gia, ta đây ngồi nhìn ngươi ngủ sao?”

Thích Phong không nhanh không chậm cởi áo, chỉ mặc đúng áo trong màu trắng, hắn nhìn ánh mắt né tránh của Liễu Diệc, tự thấy thật thú vị nhưng bên ngoài lại trưng ra khuôn mặt không biểu cảm nói: “Không, ngươi ngủ cùng ta.”

Một miệng trà của Liễu Diệc thiếu chút nữa là phun ra, y thật vất vả mới nuốt hết xuống, đối mặt với biểu tình nghiêm túc của Thích Phong, y cảm giác mình sắp không xong rồi, gia hỏa này thật là, bày ra bộ mặt nghiêm túc nhưng lại nói toàn mấy lời kỳ kỳ quái quái, làm ngay cả mình cũng suy nghĩ lung tung theo…

“Vương gia bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người ngủ cùng sao?” Liễu Diệc áp xuống mấy suy nghĩ vớ vẩn của bản thân rồi bất đắc dĩ cười nói.

“Lớn rồi thì mới muốn có người ngủ cùng. Ngươi không ngủ cùng ta, ta ngủ không được.”

Không biết Thích Phong có phải cố ý hay không, nhưng Liễu Diệc lại chỉ cảm thấy giọng nói kia đáng thương vô cùng, nên lập tức xem nhẹ câu trước, lại nhớ đến những gì Thích Phong trải qua trong mấy ngày này thì y chỉ còn cảm thấy xót xa, thôi, hắn muốn gì thì cứ chiều theo hắn vậy, giọng y lập tức dịu đi: “Được rồi, ta ngủ với ngươi.”. ngôn tình sủng

Thích Phong nhận được câu trả lời như ý liền tức khắc khẽ cười cười, hắn đi tới toan cởi áo cho Liễu Diệc, Liễu Diệc nhanh nhẹn tránh thoát sang một bên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: “Dừng dừng dừng! Ta tự cởi!”

Liễu Diệc trấn an vỗ vỗ vai Thích Phong: “Đừng nghĩ nhiều, mấy thứ này người có nhiều lắm, cho ngươi thì người cứ nhận đi, không thích thì có thể ném.” Nói rồi đoạn dừng một chút, chỉ vào ngọc bội Thích Phong đang cầm trên tay: “Nhưng mà ngọc bội bên ngoài hộp vẫn còn tốt lắm, nên đừng ném, được không?”

Thích Phong buồn cười nhìn cái người đang trốn tránh kia, dùng sức kéo tay của Liễu Diệc lại, Liễu Diệc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ như sắp biến thành một người gỗ tới nơi rồi, đành để Thích Phong cởi thanh y cho mình. Thích Phong ghé sát vào người y, thấp giọng nói: “Đừng căng thẳng, cũng không phải là chưa từng cởi giúp ngươi.” Liễu Diệc vừa nghe thì càng khẩn trương hơn, trong đầu xoay chuyển, chưa kịp tự hỏi đã buột miệng thốt ra: “Khi nào?”

Thích Phong từ lâu đã biết Liễu Diệc có một sư phụ đã qua đời, cái chết của sư phụ y tựa hồ có quan hệ với kinh thành, Liễu Diệc này trời đất bao la đâu cũng là nhà, nhưng chỉ duy nhất đối với kinh thành là tránh còn không kịp thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ, còn tuyên bố không muốn có bất luận liên đới gì đến kinh thành. Lúc ấy khi Thích Phong nhận được thông tri thì lập tức cảm thấy đã đến lúc hắn nên giải thoát cho Liễu Diệc rồi, hắn đến kinh thành thì hai người bọn họ sẽ không còn khả năng… Nhưng khi tối qua Liễu Diệc đuổi tới, còn nói một tràng những lời từ tận đáy lòng như thế, khiến Thích Phong không thể coi như không thấy, phân tình ý này, Thích Phong không muốn buông tay lần nào nữa, chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn cũng muốn thử một lần, vì Liễu Diệc, cũng vì chính mình, đấu tranh một phen.

Thích Phong lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Tối hôm qua.”

Liễu Diệc vội vàng dời lực chú ý của Thích Phong: “Cởi xong chưa? Chúng ta mau đi ngủ đi! Ngươi vừa nói, ta đột nhiên đúng là có hơi mệt rồi!” Vừa nói vừa túm Thích Phong cùng nhau nằm lên giường, nắm lấy chăn bông rồi lập tức nhắm hai mắt lại.

“Ôi!” Liễu Diệc hô một tiếng, cảm thấy chính mình thật ngốc, cái hay không nói, toàn nói cái gì đâu đâu, đêm qua y kích động nên nói một tràng linh tinh gì đấy, bây giờ lại chẳng nhớ ra cái gì, hơn nữa! Y còn khóc trước mặt Thích Phong! Thật sự không có khí khái gì cả…

Liễu Diệc vội vàng dời lực chú ý của Thích Phong: “Cởi xong chưa? Chúng ta mau đi ngủ đi! Ngươi vừa nói, ta đột nhiên đúng là có hơi mệt rồi!” Vừa nói vừa túm Thích Phong cùng nhau nằm lên giường, nắm lấy chăn bông rồi lập tức nhắm hai mắt lại.

Nghe thấy giọng điệu của Liễu Diệc, hắn đoán mẩm vị lão bản Văn Ngọc này hằn là có quan hệ mật thiết với sư phụ y, Thích Phong có phần thụ sủng nhược kinh.

Thích Phong nhìn Liễu Diệc rúc thành một đoàn bên cạnh, trong mắt ẩn ẩn sự dịu dàng cưng chiều cùng với nỗi xót xa khó thể nói thành lời. Thích Phong nghĩ thầm: Liễu Diệc, đừng khóc nữa, về sau đừng lại rơi nước mắt… Cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta một chút thôi, Thích Phong ta nhất định sẽ không phụ ngươi lần nào nữa…

Thích Phong buồn cười nhìn cái người đang trốn tránh kia, dùng sức kéo tay của Liễu Diệc lại, Liễu Diệc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ như sắp biến thành một người gỗ tới nơi rồi, đành để Thích Phong cởi thanh y cho mình. Thích Phong ghé sát vào người y, thấp giọng nói: “Đừng căng thẳng, cũng không phải là chưa từng cởi giúp ngươi.” Liễu Diệc vừa nghe thì càng khẩn trương hơn, trong đầu xoay chuyển, chưa kịp tự hỏi đã buột miệng thốt ra: “Khi nào?”

Thích Phong từ lâu đã biết Liễu Diệc có một sư phụ đã qua đời, cái chết của sư phụ y tựa hồ có quan hệ với kinh thành, Liễu Diệc này trời đất bao la đâu cũng là nhà, nhưng chỉ duy nhất đối với kinh thành là tránh còn không kịp thậm chí là căm thù đến tận xương tuỷ, còn tuyên bố không muốn có bất luận liên đới gì đến kinh thành. Lúc ấy khi Thích Phong nhận được thông tri thì lập tức cảm thấy đã đến lúc hắn nên giải thoát cho Liễu Diệc rồi, hắn đến kinh thành thì hai người bọn họ sẽ không còn khả năng nữa… Nhưng khi tối qua Liễu Diệc đuổi tới, còn nói một tràng những lời từ tận đáy lòng như thế, khiến Thích Phong không thể coi như không thấy, phân tình ý này, Thích Phong không muốn buông tay lần nào nữa, chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn cũng muốn thử một lần, vì Liễu Diệc, cũng vì chính mình, đấu tranh một phen.

“Ôi!” Liễu Diệc hô một tiếng, cảm thấy chính mình thật ngốc, cái hay không nói, toàn nói cái gì đâu đâu, đêm qua y kích động nên nói một tràng linh tinh gì đấy, bây giờ lại chẳng nhớ ra cái gì, hơn nữa! Y còn khóc trước mặt Thích Phong! Thật sự không có khí khái gì cả…

Liễu Diệc vốn dĩ thật sự không mệt chút nào, nhưng nằm không bao lâu đã ngủ mất rồi, ngủ một giấc đã đến giờ ăn tối, hương thơm tỏa ra làm y thèm thuồng tỉnh lại. Y mở mắt thức dậy, phát hiện Thích Phong đang ngồi bên cạnh bàn ăn, tức khắc càng đói hơn, nhanh chóng xỏ giày đến bên cạnh Thích Phong ngồi xuống, còn xoay đầu oán giận: “Ngươi sao không gọi ta dậy mà lại ăn trước rồi?”

Thích Phong lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Tối hôm qua.”

Thích Phong nhíu mày nhìn Liễu Diệc: “Thấy người ngủ ngon quá nên không gọi ngươi, đi mặc thêm áo ngoài vào đã.”

Liễu Diệc không thèm dịch chuyển mà đã ăn luôn rồi, y hàm hàm hồ hồ tỏ vẻ bất mãn: “Ta không tin, ngươi rõ ràng cố ý ăn ở đây!”

Liễu Diệc ôm hộp đưa cho Thích Phong: “Đây là cho ngươi.”

Thích Phong đi đến mép giường cầm quần áo phủ thêm lên cho Liễu Diệc rồi mới ngồi vào chỗ lại.

Liễu Diệc vừa ăn vừa nháy nháy mắt với Thích Phong: “Vương gia ngày gần đây càng thêm hiền huệ!”

Liễu Diệc vừa ăn vừa nháy nháy mắt với Thích Phong: “Vương gia dạo gần đây càng thêm hiền huệ!”

Sau khi ăn xong thì có hạ nhân vào dọn dẹp một lượt, Liễu Diệc tán gẫu với Thích Phong câu được câu không.

Thích Phong nhướng mày không đáp lời, chỉ tiếp tục thong thả ung dung dùng cơm, so với kiểu ăn ngấu nghiến của Liễu Diệc thì quả là hai thái cực, nom thì quái đản nhưng lại rất hài hòa…

Sau khi ăn xong thì có hạ nhân vào dọn dẹp một lượt, Liễu Diệc tán gẫu với Thích Phong câu được câu không.

Chốc lát sau, Truy Vân bê một cái hộp tiến vào, nói với Liễu Diệc đang còn lười biếng nằm trên nhuyễn tháp rằng: “Liễu đại hiệp, mới vừa có một người tới phủ, nói là người mua một cây cầm ở tiệm cầm Cẩm Âm, nên giờ đưa qua đây.”

Chốc lát sau, Truy Vân một cái hộp tiến vào, nói với Liễu diệc đàng còn lười biếng nằm trên nhuyễn tháp rằng: “Liễu đại hiệp, mới vừa có một người tới phủ, nói là người mua một cây cầm ở tiệm cầm Cẩm Âm, nên giờ đưa qua đây.”

“Tiệm cầm Cẩm Âm?”

“Đúng vậy.”

“Hửm?” Thích Phong có hơi ngạc nhiên nhận lấy cái hộp dài, sau khi mở ra thì bên trong là một thanh cầm cổ, chế tác thủ công, trông có vẻ là đồ đã được cất giữ rất cẩn thận, hẳn là không phải Liễu Diệc mua: “Ai đưa vậy?”

Liễu Diệc nhảy xuống nhuyễn tháp nhận lấy cái hộp, nhìn thấy một mặt ngọc bội đặt ở bên trên, nó là cùng một đôi với cái kia của y, trong lòng chợt hiểu rõ, rồi nói với Truy Vân rằng mình biết rồi. Truy Vân nhìn thoáng qua Thích Phong, đợi sau khi được cho phép mới lui ra ngoài

“Tiệm cầm Cẩm Âm?”

Liễu Diệc ôm hộp đưa cho Thích Phong: “Đây là cho ngươi.”

“Bạn của… sư phụ ta, ngươi nên gọi người là thúc thúc, chính là lão bản của tiệm cầm Cẩm Âm, Văn Ngọc”

“Hửm?” Thích Phong có hơi ngạc nhiên nhận lấy cái hộp dài, sau khi mở ra thì bên trong là một thanh cầm cổ, chế tác thủ công, trông có vẻ là đồ đã được cất giữ rất cẩn thận, hẳn là không phải Liễu Diệc mua: “Ai đưa vậy?”

Thích Phong đi đến mép giường cầm quần áo phủ thêm lên cho Liễu Diệc rồi mới ngồi vào chỗ lại.

“Bạn của… sư phụ ta, ngươi nên gọi người là thúc thúc, chính là lão bản của tiệm cầm Cẩm Âm, Văn Ngọc”

Thích Phong nhìn Liễu Diệc rúc thành một đoàn bên cạnh, trong mắt ấn ẩn sự dịu dàng sủng nịch cùng với nỗi xót xa khó thể nói thành lời. Thích Phong nghĩ thầm: Liễu Diệc, đừng khóc nữa, về sau đừng lại rơi nước mắt… Cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta một chút thôi, Thích Phong ta nhất định sẽ không phụ ngươi lần nào nữa…

Nghe thấy giọng điệu của Liễu Diệc, hắn đoán mẩm vị lão bản Văn Ngọc này hằn là có quan hệ mật thiết với sư phụ y, Thích Phong có phần thụ sủng nhược kinh.

Liễu Diệc nghe thấy lời bảo đảm thì nhẹ nhàng thở ra, bằng không thật không biết nên bịa lý do gì bây giờ, vừa không muốn Thích Phong bị áp lực bởi đoạn quan hệ này, lại muốn có thể khiến hắn coi trọng khối ngọc bội này chút ít.

Liễu Diệc trấn an vỗ vỗ vai Thích Phong: “Đừng nghĩ nhiều, mấy thứ này người có nhiều lắm, cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, không thích thì có thể ném.” Nói rồi đoạn dừng một chút, chỉ vào ngọc bội Thích Phong đang cầm trên tay: “Nhưng mà ngọc bội bên ngoài hộp vẫn còn tốt lắm, nên đừng ném, được không?”

Thích Phong vuốt ve ngọc bội trong tay, nhớ tới ngọc bội mà Liễu Diệc quanh năm mang theo bên người, trong lòng thoáng ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn cố ý nói: “Thật không? Cái này có lai lịch khác so với cầm sao? Còn trân quý hơn cả cầm cổ?”

Liễu Diệc bị hỏi đến nghẹn họng, đúng là lời y nói tựa như cầm cổ là vật không đáng giá vậy…

Liễu Diệc bị hỏi đến nghẹn họng, đúng là lời y nói tựa như đàn cổ là vật không đáng giá vậy…

Thích Phong thấy Liễu Diệc im lặng gục xuống, mặt mũi suy sụp, thầm nghĩ gia hỏa này sao lại dễ bị chọc ghẹo như vậy, vội vàng trịnh trọng nói thêm: “Ta biết rồi, sẽ vĩnh viễn không đánh mất, ta bảo đảm.”

Liễu Diệc nghe thấy lời bảo đảm thì nhẹ nhàng thở ra, bằng không thật không biết nên bịa lý do gì bây giờ, vừa không muốn Thích Phong bị áp lực bởi đoạn quan hệ này, lại muốn có thể khiến hắn coi trọng khối ngọc bội này chút ít.Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc ε==(づ′▽`)づ