Diệc Phong

Chương 10: Trần ai lạc định




Liễu Diệc cảm thấy dạo này hình đang tiến vào thời kỳ lão niên sớm rồi, không biết người già có phải cũng thích ngủ như y bây giờ không nữa, rõ ràng dạo gần đây buổi tối y ngủ nhiều hơn so với trước kia, nhưng mà ban ngày vẫn phải ngủ trưa thì mới có tinh thần, hơn nữa ngủ trưa thế này thường sẽ không cẩn thận khiến y bỏ luôn cả buổi chiều. Liễu Diệc nghĩ nghĩ, rồi chỉ cho rằng vì dạo này mình quá nhàn nhã, xung quanh cũng chẳng có đại sự gì cần phải giải quyết, nên đơn giản cứ mệt liền ngủ luôn.

Thích Phong gần đây cũng vội vội vàng vàng xử lý chút chuyện, nên cũng không phát giác Liễu Diệc có gì dị thường, chỉ nghĩ y ở trong phòng bận làm gì đó.

Mắt thấy đã sắp đến trừ tịch, Thích Phong định vào cung dự tiệc với thân phận Bình vương, nên hắn dặn dò hạ nhân trong phủ chuẩn bị cơm canh đầy đủ cho Liễu Diệc, qua loa thông báo cho Liễu Diệc một tiếng kêu chờ hắn trở về, rồi lập tức ngồi lên xe ngựa đi luôn.

Bình vương phủ cách cổng cung không xa, xe ngựa vững vàng tiến về phía trước, không bao lâu sau thì ngừng lại. Thích Phong hôm nay không mặc bộ trường bào đen tuyền như mọi ngày, mà mặc một bộ trường bào màu tím, khiến càng tôn lên vẻ thanh nhã quý khí của hắn. Thích Phong vén mành bước ra, ngón tay vẫn thon dài như vậy, nhưng mà mấy ngày nay tốt xấu gì cũng dưỡng ra thêm chút thịt, đến khớp xương lộ ra cũng thêm phần khỏe khoắn.

Truy Vân lấy áo choàng khoác lên cho Thích Phong, rồi tự động lui về sau một bước, lẳng lặng đi theo Thích Phong vào trong.

Công công dẫn đường thái độ rất nhiệt tình, cũng không lắm lời, chỉ đôi khi cười nhắc nhở Vương gia chú ý dưới chân. Cho dù là Tết Âm Lịch thì trong cung cũng không khác gì ngày thường, trước sau như một mà canh phòng nghiêm ngặt, trật tự rõ ràng, yên ắng đến độ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Công công dẫn Thích Phong vào trong điện, mời hắn ngồi xuống ghế rồi công công liền cung kính lui xuống.

Đợt yến hội này từ những quan viên có danh tiếng trong triều hay là mới tiến cung đều được mời đến, bên ngoài yến tiệc còn có không ít nữ quyến đang chờ để có thể thi triển tài nghệ.

Một bộ phận người trong yến hội ra sức khuấy động không khí thêm náo nhiệt, nhưng sau khi Thích Phong lấy lý do thân thể không khoẻ nên từ chối vài chén rượu, thì mọi người cũng thức thời không kính rượu hắn nữa. Thích Phong ngồi ngay ngắn sau tịch án, ánh mắt bình đạm chăm chú xem ca vũ ở giữa đài, trong lòng cân nhắc không biết sắp xếp vào khoảng thời gian này liệu có bị bại lộ hay không.

Đôi mắt Thích Phong tựa như giếng cổ không gợn sóng, ngữ điệu cũng không dao động: “Thân mình của vi thần đời này đã không có hy vọng gì xa vời, mong muốn cuối cùng chỉ là có thể tận hiến trung tâm, nguyện củng cố giang sơn cho hoàng thượng, thiên thu vạn đại”

Hoàng đế vừa mới hỏi qua Thích Phong một câu thân thể như thế nào rồi lập tức mặc kệ hắn, Thích Phong nghĩ hẳn là không có việc gì, nên bèn muốn ra ngoài hít thở không khí trong chốc lát. Ngoài điện có một khu vườn, nhưng mà ở mùa này thì ngoại trừ hoa mai kiêu ngạo đang nở dưới tuyết, thì những loài hoa khác đều không nở nổi. Bị gió quét qua người khiến bức bối trong lòng Thích Phong tiêu tan không ít, đứng trong chốc lát rồi Thích Phong lại quay về trong điện.

Thích Phong bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng quá lời, vi thần thể nhược, nơi nào đáng giá được đãi ngộ như thế.”

Ngẩng đầu phát hiện hoàng đế đã rời đi rồi. Truy Vân ghé sát vào lỗ tai hắn nói hoàng đế cho gọi Thích Phong đến noãn các. Thích Phong tính toán rồi trầm ngâm một chút, rồi kêu Truy Vân chờ ngoài điện, còn mình thì đứng dậy đi đến noãn các.

Cửa mở ra, Phúc Lai canh ở bên cửa, đợi Thích Phong tiến vào rồi khẽ đóng cửa lạị. Hoàng đế ngồi một mình trên ghế, đang thưởng thức trà cống phẩm. Thích Phong hành lễ, sau khi được miễn lễ thì lập tức đứng thẳng dậy, hoàng đế thong thả đặt chén trà xuống, giọng nói không che giấu sự uy nghiêm vốn có: “Bình vương cũng biết hôm nay có không ít tiểu thư cực lực hiến nghệ chỉ vì muốn có được sự ưu ái của khanh, nhưng sao khanh lại không thèm liếc mắt một cái?”

Đôi mắt Thích Phong tựa như giếng cổ không gợn sóng, ngữ điệu cũng không dao động: “Thân mình của vi thần đời này đã không có hy vọng gì xa vời, mong muốn cuối cùng chỉ là có thể tận hiến trung tâm, nguyện củng cố giang sơn cho hoàng thượng, thiên thu vạn đại”

Thích Phong bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng quá lời, vi thần thể nhược, nơi nào đáng giá được đãi ngộ như thế.”

Hoàng đế nhìn thẳng Thích Phong: “Ô? Bình vương đây là ngay cả cưới hỏi cũng không tính tới à?”

Đôi mắt Thích Phong tựa như giếng cổ không gợn sóng, ngữ điệu cũng không dao động: “Thân mình của vi thần đời này đã không có hy vọng gì xa vời, mong muốn cuối cùng chỉ là có thể tận hiến trung tâm, nguyện củng cố giang sơn cho hoàng thượng, thiên thu vạn đại”

Trải qua một thời gian tiếp nhận tước vị và điều tra, hoàng đế đã không còn hoài nghi gì với Thích Phong nữa, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ mãi không ra: “Thích Phong, ngươi cũng biết cho dù ngươi không làm như vậy, thì qua mấy năm nữa thì trầm vẫn có thể thuận lý thành chương lấy về những thứ ấy, hơn nữa thanh danh của ngươi cũng sẽ không bị hao tổn.”

Cửa mở ra, Phúc Lai canh ở bên cửa, đợi Thích Phong tiến vào rồi khẽ đóng cửa lạị. Hoàng đế ngồi một mình trên ghế, đang thưởng thức trà cống phẩm. Thích Phong hành lễ, sau khi được miễn lễ thì lập tức đứng thẳng dậy, hoàng đế thong thả đặt chén trà xuống, giọng nói không che giấu sự uy nghiêm vốn có: “Bình vương cũng biết hôm nay có không ít tiểu thư cực lực hiến nghệ chỉ vì muốn có được sự ưu ái của khanh, nhưng sao khanh lại không thèm liếc mắt một cái?”

Thích Phong biết hoàng đế đây là đã đáp ứng rồi: “Thích Phong vốn không để bụng thanh danh gì, quân quyền nhất thống có lợi cho sự yên ổn của quốc gia xã tắc, sao lại không làm? Chi bằng vi thần thuận nước đẩy thuyền sớm thực hiện hơn chút, thì chiến sự cũng sẽ sớm ngày bình ổn. Với bản thân vi thần, dùng thứ này đổi lấy tín nhiệm của người và tự do sau này, chẳng phải càng có lời hơn cái hiển danh Bình vương sao?”

Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc: “Tước vị Bình vương?”

Thích Phong: “Nó với vi thần thật sự giống như gông xiềng trói buộc, mong hoàng thượng thành toàn.”

Thích Phong cười khổ: “Hoàng Thượng chớ lại khó xử vi thần, Thích thị đã định sẽ kết thúc ở đời thần.”

Hoàng đế hiếm khi có chút không đành lòng: “Chỉ là cưới một vị chính thất, sau còn có thể thêm vài đứa nhỏ nối dõi, ngươi cứ thế từ bỏ sao?”

Thích Phong cười khổ: “Hoàng Thượng chớ lại khó xử vi thần, Thích thị đã định sẽ kết thúc ở đời thần.”

Một lần nữa ra khỏi cửa cung, Thích Phong chân chính cảm nhận được sự nhẹ nhàng, về sau phân quyền đoạt lợi không còn quan hệ gì đến hắn nữa, chỉ có Liễu Diệc là còn quan hệ với hắn thôi. Hắn vốn cho rằng không dễ dàng đến vậy, nhưng chiến sự Tây Nam đã khiến hoàng đế càng thêm nóng lòng, nên bèn thuận thế đồng ý với giao dịch của hắn. Không đến nửa năm, Thích Phong sấm rền gió cuốn khiến cho Tây Nam quân hoàn toàn thất vọng về mình, khiến hoàng đế không còn nỗi lo về nhất mạch Thích thị này nữa, lúc này đây, Thích Phong chỉ tranh đấu vì chính mình mà thôi, nên hắn đã dành được thắng lợi hoàn toàn.

Hoàng đế cân nhắc, rồi khó khăn nói: “Yêu cầu của ngươi ta có thể đáp ứng, chỉ là, tước vị Bình vương không thể hồi, mấy hạ nhân ngươi có thể tự đổi, ngày thường cũng không cần phải ở mãi một chỗ, chỉ cần nói với bên ngoài rằng ngươi bệnh tật ốm yếu, không nên ra cửa cũng không cần gặp khách, như thế không tốt sao?”

Thích Phong biết đây là hoàng đế vẫn muốn cho người dân thấy rằng người ưu ái, chiếu cố hậu nhân của Thích gia, mặc cho cái hậu nhân này “bệnh tật ốm yếu”, “không có chí lớn”, “phẩm hạnh không xong”… Nhưng mục đích của Thích Phong đã đạt được rồi, nên cũng vui vẻ đáp ứng.

Thích Phong cười khổ: “Hoàng Thượng chớ lại khó xử vi thần, Thích thị đã định sẽ kết thúc ở đời thần.”

Một lần nữa ra khỏi cửa cung, Thích Phong chân chính cảm nhận được sự nhẹ nhàng, về sau phân quyền đoạt lợi không còn quan hệ gì đến hắn nữa, chỉ có Liễu Diệc là còn quan hệ với hắn thôi. Hắn vốn cho rằng không dễ dàng đến vậy, nhưng chiến sự Tây Nam đã khiến hoàng đế càng thêm nóng lòng, nên bèn thuận thế đồng ý với giao dịch của hắn. Không đến nửa năm, Thích Phong sấm rền gió cuốn khiến cho Tây Nam quân hoàn toàn thất vọng về mình, khiến hoàng đế không còn nỗi lo về nhất mạch Thích thị này nữa, lúc này đây, Thích Phong chỉ tranh đấu vì chính mình mà thôi, nên hắn đã dành được thắng lợi hoàn toàn.Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc (????ω????)