Dịch Vụ Thuê Trai

Chương 54




Tùng sợ tôi sẽ xé Dũng ra làm trăm mảnh nên vội vàng tách tôi ra.

- Bình tĩnh đi Tiên! Chúng ta từ từ nói chuyện.

Tôi buông cổ áo Dũng ra, mắt không rời khỏi anh ta. Tôi thật sự muốn nói rất nhiều điều với họ nhưng tất cả nghẹn lại nơi cổ họng. Hai anh em họ tự biên tự diễn với nhau nhưng cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Thế mà coi được sao? Tôi gạt tay Tùng ra, đối chất với anh:

- Tôi bắt anh đi theo tôi sao? Tôi bắt anh phải ở đây với tôi sao?

Tùng lắc đầu đáp, mặt mày anh lấm lét, căng thẳng. Dư chấn của ba cái tát liên hoàn dường như ảnh hưởng đến cả cảm xúc của Tùng dành cho tôi. Hẳn anh không ngờ được tôi cũng có lúc phát điên đánh người. Tôi nhìn ngược lại Dũng, chỉ tay vào mặt anh ta:

- Anh thấy chưa? Có thấy rõ không? Anh có biết dùng mắt để nhìn không? Con mắt nào nói với anh là tôi thích Tùng? Con mắt nào nói với anh là tôi yêu anh ta?

Làm sao anh có thể nhìn thấy được, khi người tôi yêu là anh chứ không phải ai khác. Anh chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của tôi, anh luôn coi tôi là một người thay thế, anh luôn chờ đợi ngày rời xa tôi. Bây giờ khi tôi xa anh rồi, anh lại nói tôi thay đổi.

Dũng và Tùng cùng rơi vào im lặng, tôi biết rằng nếu hôm nay không nói rõ với họ thì sau này sẽ không còn cơ hội để thanh minh cho bản thân mình nữa.

- Anh Tùng.. em thừa nhận.. bản thân mình khi đến Diamond là để gặp anh. Nhưng đó là vì.. em hiểu nhầm. Từ khi em biết anh đã có người yêu, em chưa từng có suy nghĩ nào muốn phá vỡ hạnh phúc của anh. Có lẽ.. vì anh đối xử tốt với em nên người ta nghĩ em lợi dụng anh. Vậy nên.. em mong anh từ nay đừng quan tâm em nữa.. đừng đối xử tốt với em nữa.. Em là Phi Yến.. không phải là Ngọc của anh.

Trái tim rệu rã của tôi đau như thắt lại. Tôi bật cười thành tiếng, tiếng cười cho thân phận quá đỗi oan trái của mình:



- Một người đàn ông bình thường sẽ không yêu em. Em là cô gái như vậy đấy. Nên xin anh.. đừng tốt với em..

Những lời tôi nói với Tùng, thật ra là đang nói với Dũng. Tôi mong anh ta hiểu rằng, ngày đầu tiên tôi bước vào Diamond là vì Tùng, nhưng ở lại Diamond lại là vì một người khác. Nhưng có lẽ anh không thể hiểu, hoặc chẳng muốn hiểu điều đó đâu.

Lần này tôi rời đi và không ai níu tôi lại nữa. Mọi chuyện đã rõ ràng hết rồi, từ nay tôi đã có thể ngủ ngon mà không còn sợ bí mật nào của bản thân bị người ta đưa ra uy hiếp.

* * *

Dũng đã trở về thành phố ngay sáng hôm sau nên tôi chỉ còn ở lại một mình với Tùng. Chúng tôi cùng với nhà hàng bắt đầu chuẩn bị các khâu cuối cùng cho bữa tiệc. Ngoài việc của nhà hàng, tôi còn phải bận rộn chuẩn bị cho món quà tri ân dành cho khách của ông Lâm. Với những người thuộc giới thượng lưu, món quà giá trị không nằm ở giá tiền mà nằm ở ý nghĩa của nó. Bởi vậy tôi đã khá đau đầu để lựa chọn quà phù hợp cho khách quý của ông Lâm. Thật may, mọi ý tưởng của tôi đều được ông ủng hộ nhiệt tình.

Hai ngày vừa qua tôi và Tùng gần như nói chuyện với nhau không quá mười câu. Hoặc chỉ có anh nói với tôi. Vì đã để lộ việc tôi từng thích Tùng nên tôi rất ngại phải trò chuyện cùng anh ấy. Mặc dù anh vẫn đối xử tốt với tôi như cũ, nhưng lòng tôi thì không còn như trước nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân mình đã từng ngốc đến mức vì một ánh mắt nụ cười, vì những rung động nhất thời mà bỏ cả liêm sỉ để đến Diamond là tôi muốn kiếm lỗ nẻ mà chui xuống cho rồi.

Ngày thứ sáu, nhân viên của nhà hàng Diamond cũng được điều xuống Long Châu để hoàn thành những công đoạn cuối cùng của sự kiện. Nhân viên được chia thành các nhóm để xử lý sân khấu, set up bàn tiệc, hệ thống âm thanh ánh sáng, phông nền.. Để đảm bảo thức ăn cho bữa tiệc được tươi ngon, tôi cũng phải tự mình kiểm soát chất lượng nguyên vật liệu trước khi bàn giao cho nhà bếp. Tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ mọi người đều gọi đến tên tôi.

Nhờ có Tùng giúp đỡ mà khối lượng công việc của tôi đã được giảm đi đáng kể. Buổi tối, sau khi mọi người đã đi nghỉ hết, tôi một mình đi vòng quanh kiểm tra sơ bộ một lần nữa. Bữa tiệc lấy tông màu đỏ và vàng làm chủ đạo. Sân khấu và thảm đỏ được kết hoa tươi cùng với hệ thống đèn led để có thể phát sáng vào ban đêm.

Sân khấu được dựng một màn hình led lớn để trình chiếu video kỉ niệm ngày cưới của chủ tiệc. Tôi đã cất công thu thập tư liệu cưới từ ngày xưa đến cả những lần kỷ niệm trước của vợ chồng ông Lâm để có thể làm nên một phóng sự hoàn thiện và cảm động. Ngoài ra tôi còn xin được thêm những hình ảnh, tư liệu độc quyền được ông Lâm cung cấp riêng cho tôi để có thể tạo nên một thước phim ý nghĩa có một không hai.

Tôi đã lao đầu vào công việc để có thể khiến bản thân bận rộn và quên đi những buồn phiền trong lòng. Thế nhưng sau tất cả, khi màn đêm buông, trái tim tôi vẫn tìm về lại với nỗi buồn đau cũ. Đáng lẽ người cùng tôi ở đây nên là Dũng. Tôi và anh ấy đã cùng nhau chọn địa điểm, cùng nhau lên ý tưởng thiết kế. Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại xảy ra quá tệ, tôi và anh bây giờ còn không thể nhìn mặt nhau.