Dịch Vụ Thuê Trai

Chương 45




Chẳng giấu gì, hôm qua tôi đã ngủ rất ngon. Sáng nay còn dậy sớm hơn cả báo thức, vui vẻ đến mở tung cửa sổ đề hít lấy mùi hương hoa hồng ban sớm. Nhưng sự khoan khoái đã bị chàng trai đứng dưới cổng phá tan. Mặt tôi nóng bừng khi nhìn thấy Dũng đang đứng ngoài cổng nhà. Anh ta dựa vào đầu xe ô tô, cho hai tay vào túi quần và ngước mặt nhìn lên chỗ tôi đứng.

Tôi bị dọa sợ, đưa hai tay tóm lấy môi. Mấy ngón tay vô thức gõ nhè nhẹ lên viền môi. Dũng rút điện thoại ra lắc lắc ra hiệu. Tôi hiểu ý liền phóng đi tìm điện thoại của mình.

Tin nhắn của Dũng:

- Em dậy chưa? Anh chở em đi ăn sáng.

Khi nhận ra mình đang cười trong vô thức tôi đã phải tự vỗ vào mặt mình cho khuôn môi trở lại vị trí ban đầu. Thôi xong, cứ thế này thì tôi sẽ thích anh ta mất. Hoặc là tôi đã thích rồi.

Vậy tôi có nên xuống đi ăn sáng với anh ta không? Hay là nhắn tin từ chối nhỉ? Hôm trước anh ta dặn tôi nếu anh ta đến thì phải đuổi anh ta đi. Vậy tôi có nên đuổi Dũng đi không? Chán thật, sao tự nhiên lại khiến người khác phân vân đến thế.

Để cho chắc ăn, tôi gọi trực tiếp hỏi anh ta.

- Hôm trước… anh bảo tôi là… nếu anh đến gần thì phải đuổi anh đi…

Dũng đáp tỉnh bơ:

- Đó là khi hết hợp đồng. Khi hết hợp đồng em nhất định phải đuổi anh đi đấy. Còn bây giờ thì mau xuống đây. Anh đã chờ em một tiếng rồi.

Thật không ngờ tôi lại là đứa dễ thay lòng đổi dạ như thế. Không ngờ độ lật mặt của bản thân lại có thể nhanh như vậy. Hôm trước còn sợ anh ta hơn cọp vậy mà bây giờ anh ta mới gọi một câu thì mười lăm phút sau đã đứng chỉnh tề trước mặt anh ta rồi.

Chúng tôi ăn với nhau tô bún sáng rồi chạy đến nhà hàng. Tranh thủ thời gian rảnh trên ô tô, tôi nói với Dũng về dự định của mình.

- Tôi muốn trực tiếp đi mua hoa để mua hoa tại vườn. Anh… anh thấy thế nào?

Dũng nghe tôi hỏi liền quay qua nhìn, sau đó lại tập trung lái xe. Mặt mũi anh ta sáng giờ vô cùng tươi tắn yêu đời:

- Vựa hoa à? Em định đi đâu? Gần chúng ta có làng hoa Hiệp Thới, xa hơn thì có Đại Hạ.

Thật ra thì tôi thích Đại Hạ, vì ở đây khí hậu tốt, đi làm việc rồi tranh thủ đi chơi cũng được. Nhưng nghĩ cho công việc thì lại không tiện. Vận chuyển hoa từ Đại Hạ xuống Long Châu ít nhất mất nửa ngày. Vậy thì sợ sẽ không kịp cho tiến độ của sự kiện. Vì vậy đành chọn xuống Hiệp Thới, cách Long Châu tầm hai tiếng xe ô tô.

- Tôi định sẽ…

Dũng không chờ được câu trả lời của tôi đã vội nói ngay:

- Nếu em thích, chúng ta sẽ đi cả hai. Mỗi nơi có thế mạnh về trồng hoa riêng. Hoa ở Đại Hạ đều là hoa xuất khẩu, chất lượng rất tốt. Hoa ở Hiệp Thới thì bình dân hơn. Em thấy thế nào?

Dũng nhìn qua tôi thăm dò. Tôi chần chừ không dám đáp. Lâu nay đều bị anh ta coi như thiên địch, giờ nói gì cũng một em hai em vô cùng ngọt ngào. Tôi đáp:

- Anh đi với tôi sao? Còn… còn nhà hàng?

Dũng đưa tay vuốt cằm miệng xuýt xoa:

- Ài chà! Dạo này vì em mà anh cứ chạy lung tung bỏ nhà hàng suốt. Cứ đi thế này mãi thì không ổn.

Dũng gõ mấy ngón tay lên vô lăng xe, suy tính một hồi rất lâu rồi nói:

- Vậy em xuống Hiệp Thới đi. Anh sẽ cho người đi cùng với em. Nếu có thể tranh thủ thời gian, anh sẽ xuống đó gặp em.

***

Những vườn hoa đẹp ở Hiệp Thới hầu hết đều đã được các nhà buôn bao mua từ trước. Tôi đi xuống tận nơi xem xét nhưng gặp vườn mà mình thích thì đều bị từ chối không bán. Cuối cùng mất cả một ngày trời mà không thu hoạch được gì. Về đến khách sạn, cả tôi và anh Hùng tài xế đều chẳng muốn nói với nhau câu nào, ai về phòng người nấy.

Dù cơ thể có đình công muốn ngủ tôi cũng chưa cho phép mình được ngả lưng. Tôi ngồi vào bàn, kiểm tra lại danh sách những nhà vườn đã đi qua để xem có nơi nào mình có thể thương lượng giá tốt hay không. Nhưng xem ra kết quả không mấy khả quan, tôi có thể chọn loại hoa rẻ tiền hơn nhưng như thế bữa tiệc sẽ mất đi sự trang trọng.



Quá bất lực, tôi ngả người xuống giường. Mắt thẫn thờ nhìn vào trần nhà và thở dài. Tôi đã nghĩ tới việc hạ tiêu chuẩn xuống để có thể tiết kiệm chi phí, nhưng lại cảm thấy có lỗi với ông Lâm, và cả tôi nữa. Dù sao đây là dự án đầu tiên tôi làm, cũng không biết có phải là dự án cuối hay không nhưng tôi thật sự muốn nó được diễn ra tốt đẹp.

Tôi bật định vị lên kiểm tra, nhận ra cả ngày nay tôi chỉ quanh quẩn ở trung tâm Hiệp Thới. Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia hy vọng, vội ngồi bật dậy kiểm tra thật kỹ lại bản đồ địa hình. Hiệp Thới khá rộng, những vùng ven ngoài trung tâm ắt hẳn cũng có người trồng hoa. Nếu tôi đủ may mắn, có khi sẽ tìm được nhà vườn phù hợp.

Nghĩ đến đây tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đợi sáng mai tôi sẽ đi vào miền trong của Hiệp Thới xem sao. Đang lim dim mắt chuẩn bị ngủ thì có điện thoại gọi đến. Tôi biếng nhác mở mắt, nghiêng người đặt điện thoại lên tai trái:

- A lô!...

- Em sao rồi? Mệt lắm à? Sao giọng ỉu xìu thế?

Là Dũng gọi đến, mới ngày nào tôi còn ghét cay ghét đắng cái giọng này. Vậy mà bây giờ được nghe thấy lại cảm giác nhẹ nhõm và an ủi lạ kỳ.

- Không mệt… tôi buồn ngủ thôi.

- Vậy em mau ngủ đi. Công việc đến ngày mai có xong kịp không?

- Tôi không biết nữa… nếu có may mắn… thì ngày mai tôi sẽ về thành phố sớm.

- Được rồi! Chúc em may mắn. Nếu khó quá, về thành phố rồi mình làm việc lại với ông Lâm. Nên em đừng quá căng thẳng nhé?

Mỗi câu hỏi, mỗi lời dặn dò của Dũng như những viên đường thả vào trong tim tôi vậy. Những lời lẽ động viên ngọt ngào này khiến tôi có cảm giác hạnh phúc thật sự. Chứ không như những lời động viên của Ken trước kia, tôi cảm thấy được an ủi, nhưng bên cạnh đó vẫn chứa rất nhiều hồ nghi.

- Tôi biết rồi… tôi ngủ đây.

- Ừ!...

Đã từ biệt nhau rồi nhưng cả hai chẳng ai cúp máy trước. Đây phải chăng là cảm giác nhung nhớ khi thích một người. Những người phải yêu xa có lẽ cũng mang tâm trạng giống tôi bây giờ. Nghe tiếng thở của người bên kia cũng cảm thấy lòng mình điên lên và muốn có năng lực siêu nhiên để xuyên qua điện thoại mà ôm lấy người ấy.

- Phi Yến! - Dũng bất ngờ gọi tên tôi khe khẽ.

Tôi giật mình nhận ra gần nửa phút trôi qua mà tôi còn chưa tắt điện thoại. Tôi đáp bằng tiếng ừ nhỏ trong cổ họng. Rồi bên kia lại nhỏ nhẹ trả lời:

- Anh nhớ em!

Vâng! Đây chính là hiện tượng tan chảy trong tình yêu mà tôi đã từng được nghe qua.

Tay chân tôi mềm nhũn, không phải vì sợ hãi mà vì đạt đến cực đỉnh của sự hạnh phúc. Cơ thể lâng lâng khó tả. Thật may là Dũng không nhìn thấy tôi đang mỉm cười đến tít cả mắt lúc này. Giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng, tôi lạnh lùng đáp:

- Chúc anh ngủ ngon!

Sau đó tôi vội vội vàng vàng cúp máy.

Thật sự thần may mắn đã mỉm cười với tôi. Sáng hôm sau tôi đi sâu vào hơn bên trong Hiệp Thới thì gặp được một chủ vườn hoa vô cùng dễ mến. Cô ấy lớn tuổi, là giáo viên về hưu nên trồng một vườn hoa nhỏ để kiếm thêm thu nhập. Nhưng vì cô chủ và chồng đều đã lớn tuổi, lại không có người làm. Vì thế nếu tôi muốn mua, ngày ấy phải tự thuê người đến cắt. Tôi gặp được vườn hoa như ý thì đã quý lắm rồi, chẳng câu nệ gì đến việc ngoài lề khác. Tôi sảng khoái nói với cô rằng hôm đó tôi sẽ trực tiếp cùng người làm xuống đây cắt hoa về.

Xong việc, tôi có thể an tâm trở lại thành phố được rồi. Niềm vui vì tìm được mối hoa rẻ và đẹp xen lẫn với niềm vui sắp được gặp gỡ người nào đó khiến tôi mỉm cười suốt đường về.

Xe về đến nhà tôi là ba giờ chiều. Tôi khoan khoái đi tắm rồi đánh một giấc thật ngon sau hai ngày vất vả.

Tiếng chị Vinh cười cười nói nói lẫn vào trong gió. Tôi dụi mắt tỉnh dậy thì thấy trời đã nhá nhem tối.

- Có cần chị gọi nó dậy không?

- Thôi chị ạ! Yến vất vả mấy hôm nay rồi. Để cô ấy ngủ thêm một chút đi ạ.

Tôi bước gần lại cửa sổ, nghe thấy tiếng Dũng và chị Vinh xen lẫn vào những tiếng nổ tí tách của than hoa. Bên dưới sân, Dũng đang ra sức quạt than, chị Vinh khoanh tay trước ngực nhàn nhã đứng ở bên cạnh. Thằng nhóc Chung thì vừa nhón miếng dưa leo trên cái bàn gỗ phủ khăn trắng giữa sân vừa lái con siêu nhân xanh lá bay vòng vòng.

Đứng trước khung cảnh ấm áp yên bình này, đột nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc lạ kỳ. Bản thân tôi biết rõ mối quan hệ của tôi và Dũng rồi sẽ không có kết cục, nhưng chẳng hiểu sao lại vẫn muốn gieo vào tương lai một hy vọng. Tôi cảm thấy việc thích anh ta lúc này cũng không có gì đáng sợ. Thích thôi mà, đâu có phải là yêu. Giống như ngày trước tôi đã thích Tùng vậy, chỉ là thích tôi nên tôi nghĩ từ bỏ cũng sẽ dễ dàng thôi.



Dù sao tôi và Dũng còn phải hợp tác với nhau thật ăn ý để hoàn thành hợp đồng, việc hai người có sự yêu thích hòa hợp chẳng phải là nên vui hay sao?

Vẫn như mọi khi, Chung nhìn thấy tôi thì hào hứng chạy lại ôm chầm lấy. Dũng nhờ thế mà biết tôi đã có mặt. Sau hai ngày không gặp, chúng tôi nhìn nhau tự nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng. Không phải kiểu ngượng vì gặp phải người mình không muốn gặp, mà là ngượng khi để người ta biết được sự nhung nhớ hiển hiện trong đôi mắt của nhau.

Chị Vinh gọi Chung vào trong nhà phụ mẹ lấy nước ngọt, nhưng nhìn qua là tôi biết chị đang tạo cơ hội cho hai chúng tôi nói chuyện riêng.

Tôi bước đến cạnh bếp than, bắt đầu xếp mấy miếng sườn bò lên vỉ. Lần đầu trong đời lại muốn chủ động nói chuyện:

- Tối nay… anh không phải trực ở nhà hàng sao?

Dũng giành lấy cây gắp trên tay tôi, rất tự nhiên chạm nhẹ vào bàn tay tôi. Như có một dòng điện chạy ngang qua khiến tôi rùng mình, trái tim nhỏ bé bất giác đập điên dại.

- Em thành công trong công việc nên anh muốn dành thời gian thưởng cho em. Anh đã định đưa em đi ăn nhà hàng, nhưng nghĩ em đang mệt, ra ngoài ăn không tiện nên đã gọi cho chị Vinh.

Dũng ngừng trở thịt, nhìn qua tôi có ý dò la:

- Anh tự tung tự tác như vậy… em có giận không?

Tôi định trả lời là “không” thì điện thoại đổ chuông. Là mẹ gọi đến nên tôi phải đi vòng ra sau nhà, cách Dũng khá xa để nói chuyện cho thoải mái. Tôi hít vào một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần bắt máy của mẹ. Chắc chắn chuyện tôi làm loạn ở đám mừng thọ bà nội đã đến tai mẹ. Bà ấy gọi hẳn là để mắng tôi đây mà.

Không ngoài dự đoán, vừa bắt máy mẹ đã sang sảng mắng:

- Con nghĩ gì thế Phi Yến! Bà nội chưa đủ ghét con hay sao mà còn dám dẫn một lúc hai người đàn ông về rồi làm loạn cái đám mừng thọ. Cha con ông ấy quá tức giận nên báo cho mẹ, còn trách mẹ không quan tâm chỉ bảo con. Để con yêu đương nhắng nhít vô phép.

Tôi ấp úng đáp:

- Dạ… con… cái đó… là do hiểu lầm thôi ạ…

Mẹ tôi vẫn giọng điệu gay gắt:

- Hiểu lầm thế nào được? Hai thằng con trai cùng chạy đến đấy, con thì khóc gào như cha chết. Nghe thôi là đã thấy mất hết mặt mũi rồi. Mẹ đã bảo con từ trước yêu ai, quen ai phải báo với mẹ cơ mà? Tại sao con không nói với mẹ điều gì cả?

- Dạ… tại… tại con sợ mẹ bận…

- Bận? Bận mấy mẹ cũng có thời gian xem thử cái thằng con quen biết là hạng người như thế nào. Cả đời con được bảo bọc sung sướng, người đời lại nham hiểm, làm sao con nhìn ra được. Bận mấy mẹ cũng phải bảo vệ số tài sản mà mẹ với cha đã để lại cho con chứ. Mẹ không thể chấp nhận được mấy thằng nhóc nghèo mạt, quen con chỉ vì gia tài.

Không biết là do tôi quá nhạy cảm hay là do mẹ đã nói sai. Mà mỗi lời của mẹ tôi chỉ cảm nhận thấy bà ấy đang coi thường tôi. Tôi không biết bà ấy đang lo tôi bị lừa dối hay lo cho số tài sản này sẽ rơi vào tay kẻ khác. Tôi thấy mình giống con heo đất của mẹ. Người ta quý con heo đất vì con heo hay vì sốt tiền mà nó có?

Tôi im lặng không nói được gì thêm, rơm rớm nước mắt nhìn lên nền trời mờ tối thấp thoáng những vì sao. Mẹ tôi vẫn giữ tông giọng nghiêm nghị:

- Sắp tới mẹ sẽ về nước. Con hãy thu xếp cho mẹ gặp mặt tên con trai đó đi.

Bà còn chêm thêm một cái thở dài mỏi mệt và oán trách:

- Mẹ còn bao nhiêu công việc, rồi còn gia đình của mẹ. Con đã không thương mẹ, không giúp được gì cho mẹ thì cũng đừng gây rối được không Yến?

Đôi môi tôi run rẩy theo nhịp tim đau đớn thổn thức. Nước mắt đuổi nhau chảy xuống hai bên má rồi lặn sâu vào cổ áo. Gia đình của mẹ? Vậy gia đình nào là gia đình của con đây?

Tôi gạt nước mắt, tự tin khẳng định:

- Vâng. Anh ấy là người tốt, anh ấy rất thương con. Mẹ sắp xếp về gặp anh ấy một lần đi ạ.

Tôi đã phải dùng hết sức mình để nói một câu suôn sẻ và gãy gọn. Thật ra trong lòng tôi lúc ấy đã nghĩ đến Dũng. Anh ấy thật sự là một chàng trai đúng chuẩn để ra mắt mẹ tôi. Mặc dù hợp đồng tình yêu có lẽ sẽ kết thúc trước khi mẹ tôi về. Nhưng tôi tin, với mối quan hệ tình cảm tốt đẹp như lúc này thì việc sau này chúng tôi còn hẹn hò là có thể xảy ra.

Bí mật lau sạch đi nước mắt, tôi vờ như mình ổn quay trở lại bữa tối. Lúc này mọi người đã ngồi yên vị ở bàn, Dũng còn khéo léo cắt thịt thật nhỏ cho Chung ăn. Cậu bé không biết từ bao giờ đã không còn nhìn Dũng với ánh mắt căm thù nữa. Nó còn gắp một miếng thịt đút cho Dũng ăn. Dũng thấy tôi đến, lịch sự đứng lên kéo ghế cho tôi ngồi. Bữa tối hôm nay, có lẽ là bữa tối ngon nhất mà tôi được ăn.