Dịch Vụ Thuê Trai

Chương 25




Mặc dù không biết đi xe máy, nhưng tôi lại rất thích những chiếc moto cực ngầu. Những ngày rảnh rỗi vẫn thường lọ mọ lên mấy trang mạng để xem các dòng xe moto đời mới. Tôi đến siêu thị xe máy Yataku, là trung tâm buôn bán tất cả các dòng xe máy trên thế giới. Nơi này nổi tiếng đến mức dân sành chơi xe, sưu tầm xe đều đánh giá năm sao. Chỉ cần báo loại xe, siêu thị nhất định sẽ tìm về cho bạn.

Bước vào siêu thị, mắt tôi dán chặt vào mấy chiếc moto hiện đại được các nhân viên đang tỉ mỉ lau chùi, sạch đến mức sáng lóng lánh. Tôi bị cuốn vào những đam mê thầm kín, hồn treo ngược cành cây khiến cho hai vị khách khác bước vào đụng phải vai tôi.

Cặp đôi mới vào là hai nam thanh nữ tú, trông còn khá trẻ. Chàng trai quần bò áo thun, khoác jean rách chất lừ. Nhìn có thể trẻ hơn hoặc bằng tuổi tôi. Cô gái đi cùng có lẽ trẻ tuổi hơn, chân dài đến nách mà còn bận quần đùi khiến cho tôi có cảm giác, nếu mà đứng gần cô ấy, chắc cổ tôi tầm đến ngang hông cô ấy là cùng.

Đụng trúng người nhưng không thèm nhìn người ta lấy một cái để xin lỗi. Tôi hơi bực mình một chút, nhưng chẳng thể nói gì được. Chỉ trách bản thân không lựa chỗ đứng để người ta va vào mà thôi.

Cặp đôi trẻ cũng không khác gì tôi là mấy, mắt không thoát khỏi mê cung xe máy ở đây. Tôi đưa mắt tìm kiếm nhân viên kinh doanh. Có lẽ đang vào giờ nghỉ trưa nên họ đang nghỉ, trong siêu thị chỉ còn một vài nhân viên ở lại.

Một nhân viên kinh doanh đi tới. Anh chàng mặc áo sơ mi màu hồng, cao đến mức hai bạn trẻ kia tôi đoán khoảng mét bảy lăm cũng không che được hết cái trán của anh ta. Để lộ từ xa một khuôn trán cao và đôi lông mày rậm đen.

- Chúng tôi muốn mua xe - Anh thanh niên trẻ dõng dạc nói.

Nhân viên kinh doanh nhẹ nhàng nói:

- Mời hai bạn tham quan qua một lát, nhân viên của chúng tôi sẽ đến phục vụ hai bạn ngay bây giờ ạ.

Chàng sơ mi hồng khéo léo chỉ họ về phía trưng bày xe máy. Gương mặt giây trước còn như ngàn cánh hoa anh đào rơi giữa trời xuân, giây sau đã quay về tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu. Chàng sơ mi hồng tiến thẳng về phía tôi, gương mặt lại biến đổi lần nữa, một chàng trai đa nhân cách thật sự.

Anh nhân viên nhã nhặn áp tay lên tim mình rồi cúi chào tôi rất lịch sự, tặng miễn phí thêm một nụ cười “đẹp như ánh bình minh, bừng lên giữa đêm tối”.

- Chào em! Em cần mua xe gì? Để anh tư vấn cho em nhé?

Hai bạn trẻ kia hình như cảm thấy mình bị anh sơ mi hồng cho một “trái bơ”, sắc mặt hai người không được tốt lắm khi thấy anh sơ mi vồn vã niềm nở đến tìm tôi. Dù không biết lý do anh sơ mi hồng làm thế để làm gì, nhưng tôi cũng khá hài lòng.

- Tôi… muốn xem qua một chút…

Sơ mi hồng vui vẻ hướng tay về phía khu trưng bày xe máy bình dân:

- Được được! Mời em đi lối này. Em muốn mua xe để đi học phải không? Ở chỗ anh mới về vài dòng xe cho nữ rất gọn nhẹ lại vô cùng cá tính. Rất hợp với những cô bé giống như em.

Chắc cũng đã năm hay sáu năm gì đó tôi không còn nghe người lạ gọi tôi là cô bé. Hôm nay được anh sơ mi hồng này gọi suýt thì ngất. Mặc dù biết rõ là anh ta bị hố, nhưng kệ đi, tôi muốn mình được trẻ thêm vài phút.

Mặc dù chẳng phải chuyện của mình, nhưng nhìn đôi trẻ kia hình như đang ghim anh sơ mi hồng, nên tôi hơi lo. Bước theo anh đến khu để xe máy bình dân tôi cố gắng gạn hỏi:

- Sao… anh không tư vấn cho họ trước… Hai người ấy sẽ đánh giá xấu anh thì sao?

Anh sơ mi hồng lấy điện thoại lướt tìm kiếm giá của dòng xe bình dân cho tôi. Môi khẽ nhếch lên:

- Họ đến sau mà, đã thế còn va vào người khác mà không xin lỗi.



Tôi chưa hết ngạc nhiên về sự tinh tế của anh ta thì anh ta đã đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng thân thiện:

- Đối với người làm ngành dịch vụ như anh. Khách hàng như thế được liệt vào danh sách khó chiều. Anh tránh được là may cho anh rồi, em không phải lo đâu.

Nhìn vẻ mặt khôi ngô, rạng ngời của anh nhân viên, tôi cảm thấy rất hài lòng về anh ấy. Dạo này có vẻ số tôi may mắn hơn thì phải, thường vô tình gặp được trai vừa tốt lại vừa đẹp. Sẵn trong lòng cảm thấy vui vẻ, tôi quyết định sẽ mua một chiếc xe để có giúp anh ấy có chiết khấu hoa hồng cao một chút, coi như là một món quà.

- Chiếc nào sẽ cho anh nhiều tiền hoa hồng nhất?

Nghĩ gì hỏi nấy, tôi cũng không nghĩ câu hỏi của tôi làm anh ấy bất ngờ đến vậy. Mặt anh ấy hơi sượng ra, rồi dần chuyển sang đỏ. Anh ấy gãi nhẹ lên sống mũi, mắt chớp chớp và lại cười.

- Anh sẽ tư vấn cho em một chiếc xe tốt nhất nhé?

Tôi nghĩ, tôi chỉ đang muốn tặng anh ta một món quà. Nhưng anh ta lại ngại mà không dám nhận. Vậy thôi, hãy cứ chọn chiếc xe tốt nhất theo ý của anh ta. Chàng sơ mi hồng bắt đầu thao thao bất tuyệt thuyết minh về một chiếc xe tay ga trông vừa mạnh mẽ nhưng vẫn pha thêm một chút “bánh bèo”. Khá nhiều ưu điểm, nhưng tôi lại không thích, nếu anh ta nói nó tốt, có lẽ tôi sẽ chọn nó. Cho đến khi mắt lơ đễnh đảo quanh siêu thị và tôi bắt gặp chiếc Triumph Street Triple 675 ở tầng hai.

Anh sơ mi hồng vẫn cười hiền với tôi:

- Anh cũng đoán em sẽ thích nó. Nhưng nếu để đi học, nó sẽ không tiện lắm đâu. Mình còn là sinh viên, nên đi những chiếc gọn nhẹ thì tốt hơn đó em.

Có lẽ anh ta nghĩ tôi là sinh viên nên không có tiền. Hoặc là nghĩ tôi ăn bám cha mẹ nên dùng tiền phung phí sẽ ảnh hưởng tới gia đình chăng? Tôi không giải thích gì với anh ta cả, khẳng định lại lần nữa:

- Tôi sẽ lấy chiếc đó.

Ngước mắt nhìn lên tầng hai, lần đầu tiên tôi cảm thấy chiếc xe như đang vẫy gọi mình, một niềm khao khát mãnh liệt khiến tôi muốn mua nó, dù chưa chắc con nhỏ hậu đậu như tôi đã đi được nó.

Đứng trước một cô gái quả quyết như tôi, anh sơ mi hồng cũng không nói gì thêm. Lặng lẽ tích chọn bán chiếc xe ấy cho tôi.

- Được rồi, em muốn mua trả góp hay là…

Tôi chìa chiếc thẻ ngân hàng và giấy chứng minh của bản thân ra trước mặt cho anh ta, thay lời muốn nói. Chàng trai ấy lại sượng ra mấy giây, tôi rất muốn nói với anh ta rằng:

- Làm thủ tục nhanh một chút, tôi còn phải về ăn trưa nữa.

Nhưng dĩ nhiên là tôi chỉ nghĩ thôi.

Anh chàng nhận ra tuổi thật của tôi, mặt vừa ngại lại vừa áy náy. Cậu ấy cười không mấy tự nhiên, mời tôi đến ngồi đợi ở bàn tiếp khác:

- Chị… chị trông trẻ hơn nhiều so với tuổi đấy. Chị ngồi đây một lát nhé, em sẽ cho người làm thủ tục giao xe cho chị liền.

Nhìn cậu ta ngại ngùng trông cũng tội, nhưng thôi cũng kệ. Tôi vui vẻ ngồi đợi. Mắt tiếp tục nhìn mấy chiếc moto cho nam đứng dũng mãnh ở mặt tiền của siêu thị. Cặp đôi trẻ kia vẫn đang kì kèo chê ỏng chê eo với anh nhân viên khác. Trông có vẻ hai vị khách trẻ không hài lòng với bất kì chiếc xe nào mà nhân viên giới thiệu, có khi hai người đó còn không mua.

Sơ mi hồng nói đúng rồi, cậu ấy tránh được một khách xấu và gặp được một khách tối là tôi đây, nói thế thì hơi khoe mẽ nhỉ!

Chỉ hơn hai mươi phút, chiếc xe đã thuộc về tôi. Anh sơ mi hồng, à không! Phải gọi là cậu sơ mi hồng mới đúng, cậu ấy đưa giấy tờ cho tôi.



- Của chị đã xong rồi, chị có muốn chạy thử không?

Tô nui sáng sớm đã trôi tuột từ lâu, bụng tôi bây giờ hơi trống trải, chỉ muốn nhanh nhanh về ăn cơm của chị Vinh thôi nên liền lắc đầu:

- Không!

Cậu ấy không ngờ được có người mua chiếc xe cả tiền trăm mà chẳng thèm rung cọng lông mày, hơn nữa cũng không thèm sờ qua một chút đã chốt đơn lấy xe về. Cậu hơi lúng túng nói:

- Dạ… Vậy… Giờ chị có thể lấy xe đi rồi ạ.

Bây giờ thì đến lượt tôi lúng túng. Tôi làm gì biết chạy xe, hơn nữa lại là xe phân khối lớn.

- Tôi không biết đi… Ở chỗ anh… có cho thuê người đưa tôi về tận nhà không?

Mặc dù tôi ít nói, nhưng trong đầu lại luôn nảy ra những ý nghĩ hơi “mới lạ”. Cậu sơ mi hồng gãi đầu nói:

- Ở đây, chị có thể chọn dịch vụ giao xe đến tận nhà. Còn… việc thuê người chở về thì…

- À… thật ra… tôi cũng muốn đi thử… nhưng tôi không biết đi xe này...

Cậu sơ mi nhìn có vẻ áy náy với tôi. Cậu ta xem qua đồng hồ rồi nhìn tôi và nói:

- Dù sao em cũng sắp hết ca làm. Nếu được, chị cho phép em chở chị về nhé?

Thật ra đối với tôi, việc ai chở tôi đi không quan trọng. Quan trọng là tôi được ngồi lên chiếc xe đó mà thôi. Tôi nhận được lời ngỏ ý của cậu ấy thì vui lắm. Chưa bao giờ tôi có trải nghiệm đi xe máy, trừ lần đi cùng Giang.

Nói lại thấy buồn. Mọi trải nghiệm đầu tiên đều có dính dáng đến tên Giang cặn bã đó. Ngày ấy tôi còn bị kiểm soát nhiều hơn bây giờ. Trừ lúc đi học thì nhất định phải về nhà đúng giờ, mẹ hoặc cha sẽ luôn gọi điện cho quản gia và kiểm soát việc tôi đi đâu và chơi với ai.

Tôi bất chấp quen Giang vì anh ta đem đến cho tôi những trải nghiệm mới mẻ. Tôi được anh ta đưa đi chơi bằng xe máy, cùng anh ta trốn học chơi game. Lần đầu tiên ăn lề đường và lượn chợ đêm nhộn nhịp. Mọi hoạt động sôi nổi mà người nào cũng có thể trải qua, đối với tôi lại vô cùng xa xỉ. Chính vì nắm được điểm yếu của tôi, mà suýt nữa Giang đã cho tôi “một cú lừa”.

Tôi đứng chờ cậu sơ mi hồng giao ca ở ngoài bậc thềm. Chiếc xe chỉ có hai màu đen và trắng vô cùng khỏe khoắn, thiết kế lại gọn nhẹ, rất phù hợp với con gái.

- Chị vui đến thế sao?

Câu hỏi của câu ta làm tôi giật mình ngước nhìn. Cậu ấy đã đội một chiếc mũ bảo hiểm ba phần tư màu đen. Cái còn lại là màu trắng, cậu tự ý đội lên đầu tôi, môi lại cười:

- Từ lúc bước vào tiệm, bây giờ em mới thấy chị cười.

Tôi không rõ người khác thì thế nào. Còn với bản thân tôi, buồn thì dễ giấu, vui thì khó giấu. Mọi niềm vui vẻ hiển hiện cả ra ánh mắt và nét cười.

Tôi tự cài lại mũ bảo hiểm, gật đầu với cậu ấy. Chắc lúc ấy tôi sẽ rất ngốc, nhưng mà kệ đi, tôi sắp được đi xe máy rồi.