Dịch Vụ Thuê Trai

Chương 12




Trong lúc đầu óc bấn loạn thì Ken xuất hiện, Hai tay anh bưng hai đĩa thức ăn lớn. Anh cười rất tươi khi nhìn thấy tôi.

- Em đến rồi sao. Mau vào tham gia với mọi người. Kìa! Anh Dũng! Còn không mau đưa người đẹp vào trong.

Ken nháy mắt với Dũng, nụ cười ý nhị. Anh rời đi, Dũng đưa cánh tay phải ra cho tôi bám vào:

- Đi nào, đi xem họ hạnh phúc thế nào.

Mặt anh ta rõ là hiền lành lương thiện, nụ cười giả tạo trên môi anh ta làm tôi phát ngán. Đâu có ai ngờ những thứ anh ta nói thì thầm bên tai tôi toàn là những lời có có gai và có dao. Không muốn gây chuyện lớn ở đám tiệc của người khác. Tôi đành nhịn Dũng mà theo anh ta vào trong. Mọi người cùng kíp làm thấy chúng tôi đi vào chung với nhau thì nhanh chóng reo hò thích thú.

- Không ngờ Tóc Tiên của chúng ta mọi ngày nhìn nam tính mà tối nay lại lột xác quyến rũ như thế.

- Mọi người nhìn xem, cô ấy đi bên sếp Dũng cũng hợp quá đi chứ!

- Phải đấy! Không phải gu của anh Dũng là mấy cô tóc ngắn cá tính sao. Như cô hôm trước…

Một anh bạn hào hứng quá đã phun ra mấy câu không nên. Mặt của mấy người bên cạnh xám ngoét sợ đã chạm vào cơn thịnh nộ của Dũng. Họ gãi đầu gãi cổ đánh trống lảng. Người uống rượu, người giả vờ gắp đồ ăn. Tôi nhìn đám họ diễn tuồng mà buồn cười không chịu nổi. Anh bạn kia cúi đầu xin lỗi:

- Em lỡ lời, xin lỗi sếp.

Nếu mà là tôi nói câu ấy chắc Dũng cho tôi một trận chửi không kịp lấy xô mà hứng rồi. Còn với cậu trai trẻ kia, Dũng chỉ cười lớn, anh tiến lên kéo một chiếc ghế cạnh chỗ anh ngồi và nghiêng đầu ra hiệu mời tôi đến:

- Cậu nói phải. Gu của tôi là mấy cô gái mạnh mẽ cá tính. Nhưng gu của cô Tóc Tiên lại không phải tôi. Đúng không cô Tóc Tiên?

Thấy Dũng không làm căng mà còn hùa theo. Mọi người như vừa nhấc được cục đá ra khỏi lòng liền vui vẻ nói tiếp:



- Anh Dũng nói gì vậy chứ. Anh là gu cuốc dân, là gu của mọi nhà kia mà. Có cô gái nào lại không thích anh chứ?

- Phải đấy!

Tôi biết thừa ý tứ của anh ta. Ý anh ta nói rằng tôi chỉ một lòng một dạ si mê Ken. Đúng là con người độc đoán chỉ nghĩ bản thân mình đúng nhất. Tôi không buồn quan tâm, tiến đến ngồi vào một cái ghế khác. Ngồi càng xa anh ta càng tốt.

Vừa lúc ấy Ken đã đứng trên sân khấu kiêm luôn MC cho bữa tiệc sinh nhật. Sân khấu dựng bằng gỗ, xung quanh treo bóng bay màu xanh da trời và trắng. Bên trên phông nền màu trắng là chữ Happy birthday My Love màu xanh dương thẫm nổi bật.

Anh ấy giới thiệu lý do bữa tiệc và mời Ái Nhi bước lên. Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ nắm tay chiều chuộng che chở đều chứa đựng cả tấm lòng người con trai đặt vào người con gái mình thương. Ken thật sự rất yêu cô ấy.

Vậy vì sao anh lại tặng tôi chiếc đầm giống hệt cái của Ái Nhi? Con người Ken thật không đơn giản. Tôi thấy bản thân không ổn, liền quay mặt về bàn tiệc, tiện tay lấy ly rượu trên bàn để uống. Ken và người anh ấy yêu đang cùng hát mừng sinh nhật trên sân khấu. Anh ấy hạnh phúc tặng cho cô ấy một nụ hôn trên má.

Mọi người cùng nhau hô lớn:

- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!

Rượu không quá mạnh, vị chát vừa chạm đầu lưỡi không đủ làm tôi say nhưng lại khiến mặt tôi nóng ran. Tôi thấy khó thở, đưa ly rượu lên môi uống tiếp. Thật trùng hợp lại đối diện với ánh mắt của Dũng nhìn tôi đầy khinh bỉ. Anh ta đưa ly hướng về tôi như đang mời.

Tôi cảm thấy tức giận, không hẳn là vì Dũng chọc phá tôi, cũng không phải vì bị tặng một chiếc đầm giống với ai đó, mà là vì hụt hẫng. Thật sự tôi đã trông đợi, tôi đã nghĩ Ken và Ái Nhi không thật sự hạnh phúc vì vậy anh ấy mới phải đi làm bạn trai ảo để trút những phiền muộn qua một cô gái sẽ không bao giờ gặp mặt. Nhưng không, anh ấy có cuộc sống tốt đẹp như thiên đường với cô bạn gái xinh đẹp tuyệt đối. Anh ấy còn rất toàn tâm toàn ý với người yêu.

Vậy là cảm xúc chân thật khi nói chuyện với Ken qua ứng dụng chỉ là sự buôn bán trao đổi thông thường mà thôi. Vậy là chỉ mình tôi đa sầu đa cảm mà thôi. Đang không biết nên khóc nên cười thế nào thì điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn mới từ Ken, tôi hốt hoảng nhìn lên sân khấu. Chỉ còn Ái Nhi đang đứng hát trên sân khấu. Giọng cô ấy trong veo như ca sĩ Thùy Chi vậy. Tôi tìm qua một lượt mọi người trong sân, Ken không còn ở đây.

Anh lại định làm gì? Mới ôm hôn cô ấy trên sân khấu đã vội tìm chỗ trốn nhắn tin với tôi ư? Kẻ này thật sự bị đa nhân cách hay là một tên nhân viên quá yêu nghề đây?

Tin nhắn của Ken:

- Em không mặc chiếc đầm tôi tặng sao? Có phải em không thích nó?



Tôi chết lặng, hốt hoảng đưa tay lên che miệng. Chẳng lẽ anh ấy cũng giống như tôi, có lẽ nào… Ken cũng nhận ra tôi?

Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh một lượt nữa. Dũng nhìn thấy tôi lo lắng thì ánh mắt cũng thôi gay gắt, anh ta hẳn đang tò mò.

- Muốn quan tâm hỏi tôi có chuyện gì ư? thôi tôi không cần anh lo. - Tôi thầm nói.

Chỉ còn một cách thôi, tôi cần phải kiểm tra xem thật sự Ken có biết tôi là Phi Yến hay không. Tôi lén lút đưa điện thoại chụp lại hình ảnh Ái Nhi trên sân khấu, rồi cẩn thận cắt tấm hình để vừa đủ nhìn thấy vóc dáng một cô gái đang mặc chiếc đầm xinh đẹp. Tôi gửi nó lại cho Ken kèm với dòng tin nhắn:

- Anh đoán sai rồi, tôi đã nhận và mặc nó.

Tin nhắn vừa gửi đi mấy giây, tích báo tin nhắn đã xem vừa bật xanh thì Ken đã vội gọi đến cho tôi. Tôi nhìn thấy cuộc gọi của anh mà như thể gặp ma. Sao anh lại liều lĩnh đến vậy. Tôi và anh bây giờ mà gặp nhau thì làm sao để nói chuyện bình thường nữa đây?

Tôi đứng bật dậy, căng thẳng bắt máy. Ngược lại với tâm trạng của tôi, bên kia giọng Ken đầy điềm tĩnh:

- Không ngờ chiếc đầm lại hợp với em như vậy. Giá như anh có thể nhìn thấy trực tiếp.

Cùng lúc ấy đám bạn của Ken và Ái Nhi nhao nhao lên:

- Kìa! Tùng ! Cậu say rồi à?

Tùng ư! Tùng chính là Ken đang nói chuyện điện thoại với tôi kia mà. Tôi hấp tấp quanh qua nhìn. Anh ấy bị ngã sóng soài dưới đất, mọi người đang vây quanh anh ấy và cười lớn.

- Được rồi, anh chỉ muốn gọi để cảm ơn em vì đã nhận món quà của anh thôi. Chơi vui vẻ em nhé. Lúc về nhớ gọi cho anh.

Ken cúp máy. Đầu óc tôi bấn loạn, đau đến muốn nổ tung. Vậy là sao nhỉ? Người đàn ông mà tôi theo đuổi đến tận nhà riêng không phải là người đang có hợp đồng bạn trai ảo với tôi ư?