Đích Trưởng Tôn

Chương 49




Chu Minh Hy vẫn điềm tĩnh uống trà: “Món đồ này giữ lại sớm muộn cũng gây tai họa, ngươi cứ hủy chúng đi là tốt nhất.”

Thái tử đích thân lấy đồ từ Đại lý tự, nhiều khả năng sẽ lộ điểm yếu vào tay kẻ khác, đây cũng không phải chuyện nhỏ.

“Chỉ có hai thứ này thôi, còn vật nào khác nữa không?” Thái tử điện hạ nhẹ giọng hỏi lần nữa.

Triệu Trường Ninh lắc đầu, lập tức nửa quỳ xuống tạ ơn thái tử điện hạ: “Ân huệ của điện hạ… Trường Ninh không biết lấy gì báo đáp!” Thái tử lại đỡ nàng dậy: “Khỏi cần tạ ơn, ngươi là người ta tiến cử vào Đại lý tự. Nếu danh dự ngươi bị tổn hại, ta cũng chẳng vẻ vang gì.”

Tuy nói như vậy, nhưng hiển nhiên thái tử điện hạ đang muốn giúp nàng nhẹ nhõm, không cần nhớ mãi ân tình này.

Triệu Trường Ninh cũng không nói nữa, vật kia đúng là đại họa trong đầu nàng, nếu sau này Tưởng Thế Văn muốn nhắm vào mình, hoàn toàn có thể dùng những vật này để gợi chuyện. Nàng cầm một giá nến tàn bên cạnh, nhận lấy hộp quẹt thái tử đưa sang, vén tay áo châm nến, ánh lửa bập bùng sáng rọi, đốt cháy sạch sẽ những đồ vật trong tay.

Lúc này bên ngoài có người tới thông bẩm, nói Đỗ đại nhân đến cầu kiến.

Chu Minh Hy vừa nghe Đỗ đại nhân tới, bèn đáp: “Mời thầy đến Yến Tức Xử, ta sẽ qua đó ngay.” Nội thị kia lại nói: “Điện hạ, Đỗ đại nhân bảo rằng có việc gấp, đã đi thẳng tới chỗ ngài rồi.”

Đỗ đại nhân! Lông mày Triệu Trường Ninh khẽ giật, vị Đỗ đại nhân mà có thể khiến Chu Minh Hy gọi một tiếng thầy, hẳn là Đỗ Thành, Thị lang Lễ bộ, học sĩ Thị giảng Hàn lâm viện, cũng chính là phụ thân của Đỗ Nhược Quân. Lúc trước Triệu gia từng từ chối hôn sự với Đỗ gia, nên Đỗ đại nhân vẫn luôn không ưa nàng. Vốn đó giờ chưa hề chạm mặt, vậy mà hôm nay lại đụng phải rồi.

Triệu Trường Ninh lui về phía sau Chu Minh Hy vài bước, thấy cửa đã mở rộng, rèm che cũng bị vén vên. Đỗ Thành mặc quan phục chính tam phẩm bước vào, quỳ xuống hành lễ với Chu Minh Hy: “Điện hạ, vi thần có chuyện bẩm báo. Xin điện hạ cho những người bên cạnh lui xuống trước.”

Khả năng đúng là có chuyện gấp thật, hình như hắn cũng không nhìn thấy Triệu Trường Ninh, bởi vậy Triệu Trường Ninh hành lễ, thuận lợi lui ra ngoài.

Cửa thư phòng khép chặt, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, Triệu Trường Ninh đang thưởng ngoạn hoa viên ngoài thư phòng, đương lúc hoa nhài Bảo châu nở rộ, khắp vườn lãng đãng hương trà thơm ngát.

Nàng trông thấy một đứa bé đứng trong vườn hoa, trên người mặc áo khoác nhỏ màu vàng sáng thêu hoa văn mây cuộn, cao chưa tới eo nàng, trắng trẻo xinh xắn. Trong tay đang nắm một cành hoa nhài, yên lặng nhìn nàng không nói.

Triệu Trường Ninh vừa thấy đứa bé mặc y phục vàng sáng, bèn đi tới chỗ nó thỉnh an: “Tham kiến ngũ điện hạ, sao chỉ có mình điện hạ ở đây?” Nghĩ thầm lẽ nào ngũ điện hạ muốn trêu chọc ca ca, mới chạy tới chỗ này, không biết các ma ma chăm sóc nó đã phát hiện ra chưa.

Đứa bé nhìn nàng một hồi nói: “Ta nhận ra ngươi, thái tử ca ca từng nói ngươi là Thám hoa lang.”

Triệu Trường Ninh cười một tiếng, giọng nói rất dịu dàng: “Đúng vậy, chẳng ngờ điện hạ còn nhớ ta.” Trước giờ nàng luôn ôn hòa với trẻ nhỏ, huống hồ đứa bé trước mặt, đến thời điểm hiện tại chính là đứa trẻ tôn quý nhất dưới vòm trời này.

Chu Minh Khiêm bèn nói: “Người nào đã gặp một lần, ta đều nhớ cả.” Lông mi của nó rất dài, giống như cây quạt nhỏ khẽ động đậy, sau đó rũ xuống nhìn cành hoa nhài trong tay.

Triệu Trường Ninh chốc lát cũng không nói gì, hỏi nó: “Điện hạ đứng trên đó cao quá, có thể xuống đây được không?”

Chu Minh Khiêm nghĩ ngợi một chút, mới chìa ra bàn tay nhỏ ngắn ngủn mập mạp: “Vậy ngươi bế ta xuống.” Cũng không phải nó thân thiết với Triệu Trường Ninh, chỉ là đã quen có người hầu hạ.

Triệu Trường Ninh chần chừ giây lát, thầm nghĩ tiếp xúc thân thể liệu có bất kính với điện hạ, cánh tay của đứa nhỏ vẫn đang chìa ra, nhíu mày nói: “Sao ngươi còn không chịu bồng ta xuống.”

Lúc này Triệu Trường Ninh mới vươn tay đón lấy cục nhỏ mềm mại kia, ôm nó xuống dưới đất.

Chu Minh Khiêm nhìn y, có điểm tò mò nói: “Ngươi là Thám hoa lang, chắc là học hành giỏi lắm nhỉ. Dạo này Thái tử ca ca rất bận, không thể dạy ta học bài, ngươi có thể dạy ta học được không?”

Triệu Trường Ninh rất khó xử, không biết nên trả lời điện hạ ra sao, đâu phải ai cũng có tư cách dạy đứa trẻ này.

Trời nhập nhoạng tối, gió mát thổi khắp đình viện, hương thơm của hoa nhài trong ráng chiều càng trở nên ấm áp say lòng.

Lúc này trong viện chợt có mấy người vội vàng tiến lại, trong đó gồm vài ma ma đang cuống quýt chạy tới, vừa thấy Chu Minh Khiêm đứng đằng kia, bèn vội vàng bước qua kiểm tra xem Chu Minh Khiêm có mạnh khỏe hay không: “Thì ra điện hạ ở đây, sao ngài lại chạy lung tung một mình vậy!”

Chu Minh Khiêm nhìn người vừa tiến vào cổng, hô lên một tiếng lảnh lót: “Chương tỷ tỷ.”

Hóa ra có một thiếu nữ đứng bên cửa nguyệt, mặc bối tử xanh ngọc thêu hoa cẩm chướng, váy màu hoa lan, tóc còn chưa vấn lên, chỉ cài hai cây trâm hoa sen khảm phỉ thúy, đeo khuyên tai trân châu. Dáng vẻ cực kỳ đoan trang mềm mại, đang nhìn về hướng bên này. Triệu Trường Ninh thấy nữ tử kia chưa lại gần, chắc vì thấy có nam tử lạ mặt là y nên mới không tiện, bởi vậy Triệu Trường Ninh lui lại chuẩn bị tránh đi. Ai ngờ cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Chu Minh Hy bước ra: “Chuyện gì mà om sòm ngoài này vậy?”

Hai vú già kia bèn quỳ xuống đáp: “Quấy rầy thái tử điện hạ nghỉ ngơi, chúng nô tỳ tới để tìm ngũ điện hạ.”

Thiếu nữ kia nhìn thái tử điện hạ bước ra, chỉ đành đi tới cúi người hành lễ với Chu Minh Hy: “Thái tử điện hạ.”

Chu Minh Hy cười cười: “Thì ra là Nhã Cẩn biểu muội, sao muội lại tới đây?”

Thiếu nữ bèn cung kính nói: “Cô mẫu triệu muội vào cung trò chuyện với ngài, kết quả cô mẫu và Tề tần nương nương có chuyện riêng, liền để muội ra ngoài chơi cùng ngũ điện hạ. Ban nãy không nhìn thấy điện hạ, mới đi theo hai vị ma ma tới đây tìm.”

Chu Minh Hy nghe lời nói của nữ tử, bèn xoa xoa đầu Chu Minh Khiêm: “Minh Khiêm, sao lại chạy tới chỗ ca ca rồi?”

Chu Minh Khiêm đáp: “Ca ca đang gặp đại thần, đệ trông thấy Triệu đại nhân, ngài ấy cùng trò chuyện với đệ.”

Lúc này Đỗ đại nhân cũng từ thư phòng bước ra, hiển nhiên liếc mắt một cái đã thấy được Triệu Trường Ninh. Triệu Trường Ninh có phần bất đắc dĩ, nàng cảm giác được tầm mắt của Đỗ đại nhân dừng lại trên người mình hồi lâu, chắp tay làm lễ với hắn, Đỗ Thành lại chỉ bâng quơ nặn ra một tiếng “Ừ”, không buồn nhìn lại nàng, ánh mắt còn mang theo vài tia rét lạnh. Chắp tay cáo từ Chu Minh Hy rồi rời đi.

Chu Minh Hy để Trường Ninh vào thư phòng đợi hắn trước, hắn ở bên ngoài nói chuyện với vị biểu muội Nhã Cẩn này.

Triệu Trường Ninh lui về thư phòng uống trà, thật ra nàng khá tò mò về người thiếu nữ kia, thân phận người này chắc hẳn không thấp, là cháu gái ruột của hoàng hậu hiện thời. Chợt nghe thấy Chu Minh Hy nói với thiếu nữ: “…Phụ hoàng có nhắc đến chuyện chỉ hôn muội cho nhị ca, có điều mẫu hậu chưa đồng ý, sợ muội từ nhỏ ở nhà được nuông chiều, sẽ không lo liệu được những chuyện của hắn. Mẫu hậu cảm thấy vị đích trưởng nữ của Tống gia gả cho nhị ca càng thích hợp hơn, nhưng không biết ý phụ hoàng thế nào.”

Lại nghe thấy giọng nói êm ái của nữ tử: “Việc này phải đa tạ điện hạ và cô mẫu. Muội trước giờ ghét nhất những kẻ thích động đao động thương… nếu thật sự gả cho nhị điện hạ, chỉ e cả đời sẽ chẳng được thỏa lòng. Trời xui đất khiến lại là ý của thánh thượng, làm sau dám trái nửa lời.”

“Muội cứ việc an tâm.” Chu Minh Hy đáp, “Nhị ca trước nay đều không để tâm những việc này, mọi chuyện nghe theo sắp xếp của phụ hoàng cả.”

Thiếu nữ kia lại cười một tiếng: “Có điều muội nghe nói Tống Ứng Liên từ nhỏ đã thầm mến huynh, nếu chỉ hôn nàng ta cho nhị điện hạ, e nàng ấy cũng chẳng vui vẻ đâu. Chi bằng để cho vị tiểu thư Chu gia kia đi, nàng ta vẫn luôn ngưỡng mộ uy danh nhị điện hạ, sau này còn vô tình gặp mặt một lần, càng kiên quyết không phải nhị điện hạ thì không gả, tiếc rằng những chuyện này đều không thể thuận theo ý chúng ta…”

Thanh âm của Chu Minh Hy thấp xuống: “Gì mà thầm mếm với chẳng không, lời này muội đừng tùy tiện nói bừa, tránh tổn hại thanh danh nữ tử người ta.”

Tình cảm hai biểu huynh muội bọn họ dường như khá tốt, Triệu Trường Ninh vừa uống trà vừa nghĩ. Vị Chương thị này có lẽ chính là Chương thị nàng nghe thấy trong mộng, hiện giờ nàng ấy còn chưa muốn gả cho Chu Minh Sí. Nhưng trong giấc mộng kia, cuối cùng nàng ta lại là quý phi của Chu Minh Sí. Giờ Trường Ninh vẫn còn nửa tin nửa ngờ giấc mộng đó, chỉ lấy làm lạ, các nhân vật trong mộng đều tồn tại ngoài hiện thực, tốt nhất vẫn đừng nên xem thường.

Sau đó tiếng nói chuyện của hai huynh muội nhỏ dần. Đợi thiếu nữ cáo lui, Chu Minh Hy mới bước vào phòng. Vài tên nội thị đi theo phía sau hắn, nhanh nhẹn thu dọn thư án, trải lên một tấm giấy Tuyên khác.

Chu Minh Hy nói: “Vừa nãy ta thấy ánh mắt thầy nhìn ngươi không bình thường, có phải hai người từng xích mích gì không?”

Dáng đi của hắn tuấn nhã như ngọc, có một cảm giác ôn hòa của thiếu niên, đẹp không nói thành lời.

Triệu Trường Ninh cũng không giấu giếm thái tử điều gì, cười khổ hai tiếng: “Ban đầu Đỗ gia và nhà vi thần có quan hệ thân giao mấy đời, sau khi vi thần đỗ Thám hoa, hai nhà vốn định kết thông gia, về sau bởi vi thần đã có hôn ước với biểu muội ở quê nhà mà xóa bỏ, từ đó về sau Đỗ đại nhân luôn không ưa vi thần.”

Sớm biết y rất được nữ nhân yêu mến, không chừng ngay lúc đỗ Thám hoa đã có người bảng hạ tróc tế rồi. Chu Minh Hy cười nói: “Ta cũng không ngờ ngươi đã có hôn sự ở quê.”

Triệu Trường Ninh thưa vâng. Chu Minh Hy bèn có chút hiếu kỳ: “Vậy ta phải xem xem, nữ tử xinh đẹp nhường nào mới xứng với ngươi được. Các cô nương trong kinh thành muốn gả cho ngươi e là phải thương tâm rồi.” Hắn vừa nói vừa đi tới trước thư án, “Nay ngươi mới vào quan trường chưa được bao lâu, đã liên tiếp đắc tội với Đỗ gia, Tưởng gia, Từ gia. Nếu không phải một minh quân, quả thật không thể che chở cho ngươi được. Ở Đại lý tự làm chuyện gì cũng nhớ phải thận trọng một chút, ta e bảo vệ được ngươi một lần, lần sau thì không giúp được nữa.”

Triệu Trường Ninh đột nhiên muốn nói ‘Ngài chính là một minh quân’, nhưng lời này nàng không thốt khỏi miệng, dù rằng trong lòng nàng nghĩ như vậy. Có điều những lời này cũng chẳng cần nói ra. “Điện hạ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ hết sức cẩn thận.” Trường Ninh nhẹ giọng nói, “Đợi có một ngày điện hạ cần dùng đến vi thần, vi thần nguyện ra sức trâu ngựa vì điện hạ.”

Nghe y nói vậy, Chu Minh Hy tủm tỉm cười: “Không nói cái này nữa, ngươi tới viết một bài thơ đi, để ta xem có gì khác không.”

Từ nhỏ Chu Minh Hy đã được đại học sĩ Hàn lâm viện giáo dục riêng biệt, nhưng dẫu sao cũng không cần thi cử, so với Triệu Trường Ninh thì vẫn có chút chênh lệch.

Chỉ cần nắm được tính tình của thái tử điện hạ, sẽ biết con người hắn rất thân thiện, bảo ngươi làm gì thì làm nấy, cố kỵ những cái khác mà không dám làm, ngược lại sẽ khiến hắn mất hứng.

“Vậy vi thần xin hiến chút tài mọn.” Triệu Trường Ninh tiến lên cầm bút lông chấm mực, liếc nhìn bài thơ khi nãy thái tử điện hạ viết, xuất xứ từ bài <Đánh trống> trong tập <Kinh Thi·Bội Phong>, hai câu thơ tình nổi tiếng nhất ‘Sinh tử hợp tan, ta cùng người thề hẹn. Dắt tay người, ta cùng người giai lão’ chính là từ đây mà ra, nhưng ý nghĩa ban đầu của bài thơ là hình dung chiến trường ly hợp, tình cảm giữa các chiến hữu với nhau.

Thái từ điện hạ chỉ viết bốn câu đầu, nàng bèn nâng bút viết tiếp. Người đang ở nơi đâu? Ngựa lạc đến phương nào? Phải đi đâu tìm kiếm? Góc bể hay chân trời. Sinh tử hợp tan, ta cùng người thề hẹn. Nắm tay người, ta cùng người giai lão. Khoảng cách mênh mông, khiến ta không thể tương ngộ. Chỉ trách xa xôi quá, khiến thề ước không thể vẹn toàn.

Chu Minh Hy nhìn y chậm rãi viết xuống câu ‘Sinh tử hợp tan, ta cùng người thề hẹn’. Vẻ mặt Trường Ninh vô cùng nghiêm túc, đôi môi mỏng phủ lên tầng ánh sáng dịu dàng, một tay chống ở mép bàn, một tay viết từng nét chữ.

“Tướng quân trăm trận hy sinh, tráng sĩ mười năm trở về. Trên sa trường đao kiếm không có mắt, chẳng nơi nào trốn tránh được, chỉ có thể lập lời thề cùng nhau liều chết, quả thật là bi tráng biết bao.” Triệu Trường Ninh thở dài một hơi.

Đợi khi Triệu Trường Ninh lùi lại, không cẩn thận đụng phải Chu Minh Hy. Vừa ngẩng đầu, đã thấy thái tử điện hạ cũng đang nhìn mình chăm chú, bầu không khí giữa hai người nhất thời trở nên kỳ lạ, dường như không biết phải nói gì. Chu Minh Hy lui lại một bước nói: “Chữ của ngươi đẹp hơn ta nhiều.” Sau đó vội vàng cuộn tấm giấy và ống đựng trên bàn lại với nhau, cũng cuốn cả tờ giấy ban nãy vào ống đựng, hắn không chú ý lắm, vứt qua quýt sang bên cạnh. Trong lòng Triệu Trường Ninh cũng có chút bất thường, bởi vậy không hề để ý đến việc đó.

Lúc này lại có cung nữ bưng nước ấm tiến vào, hầu hạ Chu Minh Hy rửa tay.

“Học sĩ Thị giảng Hàn lâm viện chuyên dạy dỗ Minh Khiêm có đại tang nên đã về quê rồi, đúng lúc nó cũng không có người dạy học. Trình độ của ta dạy nó cũng chỉ tầm tầm, bởi vậy đã xin lệnh phụ hoàng, để ngươi kèm cặp nó một thời gian, ở Đại lý tự khi nào rảnh rỗi có thể tới dạy Minh Khiêm viết chữ.” Chu Minh Hy nói, “Vừa hay ngươi cũng đang tạm giữ chức Tu soạn Hàn lâm viện.”

Triệu Trường Ninh cười khổ đáp: “Điện hạ, thần không kham nổi trọng trách này, dạy dỗ hoàng tử nói sao cũng phải là đại học sĩ mới được!” Thái tử điện hạ cũng coi trọng nàng quá rồi, cho dù nàng có vào Hàn lâm viện chăng nữa, lúc này đoán chừng còn đang mài dũa lý lịch trong đống văn kiện, làm gì có cơ hội lộ diện trước mặt hoàng tử. Chu Minh Hy cười nói: “Cũng chỉ dạy nó viết chữ thôi, nó mới được mấy tuổi, để ngươi dạy nó là dư sức rồi. Đợi khai xuân phụ hoàng sẽ chỉ định một thầy giáo khác cho nó.”

Dứt lời thì không cho phép Triệu Trường Ninh cự tuyệt nữa, thấy sắc trời sắp muội, bèn gọi nội thị tiến vào, thu dọn những ống đựng chất chồng trên thư án, bỏ vào một chiếc bao lụa đưa cho nàng: “…Ngươi tiện đường mang mấy đồ này đến cho nhị ca, huynh ấy cần tranh địa đồ bắc cương, ta đã tới ngự thư phòng tìm giúp. Giờ ta phải vào cung một chuyến, ngươi lui xuống trước đi.”

Trường Ninh cầm đồ rồi cáo từ, bên trong có những thứ gì nàng cũng không hay, lúc ngang qua phủ nhị điện hạ thì chuyển đồ vào trong cho hắn.

**

Màn đêm lạnh lẽo tiêu điều bao trùm cả hoàng cung, từng ngọn đèn đá được thắp sáng, dưới mái hiên là tầng tầng lớp lớp thị vệ, cửa lớn khép chặt, đại thái giám cầm phất trần đang canh giữ bên ngoài, nhìn thấy Chu Minh Hy dẫn người tới, bèn vội tiến lên thỉnh an: “…Nô tài tham kiến điện hạ, long thể thánh thượng mang bệnh, đang nói chuyện với nhị điện hạ ở bên trong.”

“Nhị ca cũng ở đây.” Chu Minh Hy ngưng mắt nhìn cửa lớn đóng kín, “Công công giúp bổn cung thông truyền một tiếng đi.”

Chu Minh Hy bước vào Càn Thanh Cung, các cung nữ vén rèm cho hắn. Phụ hoàng ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương, sắc mặt tái nhợt, trên vai khoác một chiếc áo choàng, bên cạnh là hai cung nữ đứng hầu hạ. Nhị ca đứng trước mặt phụ hoàng, có vẻ nãy giờ vẫn chưa nói câu nào.

Chu Minh Hy nghĩ đến chuyện Chương Nhã Cẩn không muốn gả cho hắn, Nhã Cẩn muội muội trước nay luôn thích dạng thư sinh tài trí hơn người, thạch tín thứ nhất, mật đường thứ hai, vẫn có người thích kiểu như nhị ca. Cao lớn uy mãnh, gặp chuyện thì trầm ổn, còn có thể chinh chiến sa trường. Chu Minh Sí thấy Chu Minh Hy đã tới, bèn cười nhẹ với hắn một cái.

“Chứng đau ngực của phụ hoàng lại tái phát rồi sao?” Chu Minh Hy tiến lên vài bước, tử nhỏ hắn đã được phụ hoàng nuôi lớn, theo đó tình cảm với phụ hoàng cũng là sâu sắc nhất.

“Không đáng ngại.” Đau ngực là bệnh cũ, hoàng thượng cũng không quá để tâm, đều đều nói: “Đến mẫu hậu ngươi còn không bị kinh động, gọi ngươi đến là muốn hỏi ngươi vài việc. Hiện nay nạn tham ô trong triều càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ ngăn được mà không diệt được, trẫm cực kỳ căm hận lũ sâu mọt này! Vụ án Tôn Bỉnh tham ô tiền thuế ở Hộ bộ vừa phá, trẫm định tru di cửu tộc, cũng không được phép bỏ qua bất cứ kẻ nào có dính líu, đúng là gan to bằng trời rồi!”

Chu Minh Hy lập tức quỳ xuống, chuyện này hồi nãy thầy đã nói cho hắn biết, sau khi điều tra rõ mới thấy Tôn Bỉnh tham ô năm năm liền mà không ai phát hiện, hoàng thượng tức thì nổi trận lôi đình. Thầy cũng đã nói cho hắn biết cách ứng đối ra sao: “Phụ hoàng vì dân vì nước, thương dân như con, tất nhiên sẽ không nhịn được đám tham quan ô lại, nhi thần nguyện san sẻ cùng phụ hoàng!” Hoàng thượng trước nay hiền hòa, nói chu di cửu tộc chỉ e đã vô cùng giận dữ, Chu Minh Hy tuyệt không dám hùa theo, đợi qua một thời gian ngài hết giận là được.

Lát sau hoàng thượng lại hỏi Chu Minh Sí đang đứng bên cạnh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Nhi thần không hiểu chuyện trị quốc, chỉ thấy ngài và thái tử điện hạ đều đúng cả.” Chu Minh Sí cười cười, không hề nêu ra ý kiến.

“Tam ca của ngươi cũng tán thành nghiêm trị.” Hoàng thượng nói, “Trẫm giao việc xử tội cho ngươi lo liệu, nhị ca ngươi sẽ dẫn Đại lý tự đi giải quyết. Bình thường nếu muốn làm chuyện gì, cứ việc đến tìm nhị ca ngươi là được.”

Chu Minh Hy thưa vâng. Sau đó nghe thấy nhị ca nói: “Nhi thần chắc chắn sẽ trợ giúp thái tử điện hạ.” Nói xong hoàng thượng cũng để Chu Minh Sí lui xuống.

Sau khi Chu Minh Sí ra ngoài, liếc nhìn lại một lần Càn Thanh Cung giữa màn đêm đèn hoa rực rỡ.

Lúc Chu Minh Sí về phủ thì trời đã tối như mực, ánh sao mùa hè lác đác trải dài trên bầu trời đêm. Hắn bước nhanh vào phủ, sắc mặt có phần u ám. Cao Trấn đi theo phía sau hắn, cũng bước đi cực nhanh, không dám mở lời. Đám thị về còn lại cũng vội vàng đuổi theo, đứng nghiêm bên ngoài Lục Thủy Đường.

Quản sự thấy hắn trở về, nhanh nhẹn gọi người cầm lên bao lụa ban nãy Triệu Trường Ninh đưa tới, để hẳn đích thân chuyển vào.

Vừa đi đến cửa, đã nghe thấy giọng Chu Minh Sí: “Nhìn ý của phụ hoàng, hẳn là muốn ta làm phụ thần cho thái tử điện hạ, đã thu lại binh lực của ta, còn sợ ta mưu phản hay sao?”

“Điện hạ.” Cao Trấn lập tức đứng dậy dâng trà cho hắn, “Ngài uống ngụm trà hạ hỏa.”

Chu Minh Sí phất tay đẩy ra, hắn nhắm mắt lại, nhưng thời điểm mở mắt, vẫn không thể đè nén được ngọn lửa giận trong lòng. Bởi vì hắn đã đè nén quá lâu rồi.

Thuở nhỏ Chu Minh Sí vốn không đủ nổi bật, mẫu phi của hắn xuất thân thấp hèn, cũng không phải là người hoàng thượng yêu thương nhất, từ bé hắn đã hiểu được đạo lý này. Hoàng tử không được sủng ái, cho dù xuất sắc đến mấy cũng chẳng có lợi ích gì, từ nhỏ hắn đã theo sư phụ trong cung học hành quân đánh trận, học võ công, cưỡi ngựa bắn cung. Tinh thông mười tám loại binh khí.

Hắn biết, văn chương có hay đến đâu chăng nữa cũng không chiếm được yêu thích của phụ hoàng, bởi vì trong lòng hoàng thượng, quân chủ ngài bồi dưỡng là Chu Minh Hy, những kẻ khác ngài đều không cần đến. Hắn chỉ có thể phát triển ở phương diện võ công, mới khiến phụ hoàng xem trọng. Quả nhiên là vô cùng xem trọng hắn! Năm hắn mười tám tuổi, phụ hoàng đã phái hắn làm giám quân.

Khi đó hắn còn là một chàng thiếu niên, chỉ biết chiến trường đao thương không có mắt, trước hôm lên đường mẫu phi còn ôm hắn khóc ròng một đêm, sợ hắn có đi mà không có về. Năm đó nơi chiến trường dân bắc cương đánh đâu thắng đó, giết không ít người, thậm chí hắn đã chuẩn bị xong tâm lý bản thân không thể trở về, để lại cho mẫu thân toàn bộ ngân lượng. Sau khi đến chiến trường hắn bèn không phục, dựa vào đâu có những kẻ đang bình thản kê cao gối trong Tử cấm thành, mà hắn ngay đến việc ngày mai có thể sống sót hay không cũng chẳng rõ. Hắn hạ quyết tâm, dùng hai năm ngắn ngủi đã trấn áp được dân bắc cương, ba năm tiếp theo đánh lui toàn bộ quân địch, bên trong khó khăn nhường nào chỉ có hắn mới hiểu thấu, trên thân thể còn lưu lại rất nhiều vết sẹo, phải dùng đến phương pháp khốc liệt cỡ nào mới gây dựng được uy tín trong quân.

Bởi vậy binh lính bắc cương nghe danh hắn, không kẻ nào không cảm thấy kính nể. Khi đó ở trong quân hắn ngạo nghễ vô song, người người kính sợ, nhưng đến khi một tờ thánh chỉ triệu hắn về Tử cấm thành, mọi việc lại như cũ chẳng hề thay đổi. Hắn vẫn là nhị hoàng tử lặng lẽ kiệm lời, lá xanh làm nền cho kẻ khác.

Hoàng thượng còn muốn gả con gái của Chương gia cho hắn, dùng việc này khiến hắn hồi tâm trợ giúp thái tử. Nhưng thật châm biếm, Chương gia lại không bằng lòng!

Tuy rằng Chu Minh Sí chưa từng nghĩ sẽ lấy tiểu nữ nhi của Chương gia.

Lúc nghe chuyện này, khóe miệng hắn cũng chỉ lộ nét cười trào phúng. Sau đó phụ hoàng lại bảo hắn ‘Phò tá thái tử và việc ở Đông cung, chỉ làm một thần tử trung thành.’ Chu Minh Sí cũng cười đồng ý, sau đó lui ra ngoài.

Cao Trấn nói, “Năm đó ta và ngài cùng xông pha giết địch, bảo vệ quốc gia, để bách tính biên cương được an ổn, đám người trong Tử cấm thành này kẻ nào có thể bì được!” Nói đến đây thì thở dài, “Nếu ban nãy điện hạ không nói, chắc hẳn trong lòng đã hiểu rõ, ta có nói gì cũng chỉ như vẽ rắn thêm chân.”

Chính vì trong lòng hiểu rõ, vừa rồi mới không thể biểu hiện ra bất cứ phản ứng nào.

Qua một lúc lâu sau, Chu Minh Sí mới từ từ thu lại lửa giận, ngữ khí hơi trầm xuống: “Bỏ đi! Chẳng có gì đáng nói cả.”

Hắn khôi phục lại tính tình ôn hòa, Cao Trấn mới dám trêu chọc hắn: “Ta nghe nói, Chương gia không muốn gả tiểu nữ nhi cho ngài, hoàng hậu nương nương còn cố ý đến thương lượng với hoàng thượng, tiến cử đích trưởng nữ của Tống gia tứ hôn cho ngài! Bảo rằng sợ tiểu nữ nhi của nhà mẹ đẻ kiêu kỳ, hầu hạ ngài không được chu đáo.”

Chu Minh Sí nghe rồi cười cười: “Chương gia không đồng ý, sợ ta là kẻ thô lỗ, lạnh nhạt con cưng nhà bọn họ. Nếu chỉ hôn cho thái tử điện hạ, chắc chắn chúng sẽ đồng ý ngay, đáng tiếc hoàng hậu lại không muốn để thái tử điện hạ lấy tiểu nữ nhi Chương gia. Nói đi nói lại cũng chẳng liên quan gì đến ta.”

Cao Trấn biết hắn không hề đặt chuyện này trong lòng.

“Hôm nay hoàng thượng hỏi thái tử điện hạ chuyện Tôn Bỉnh, điện hạ lại không nói gì.” Cao Trấn thấp giọng hỏi, “Vậy điện hạ có từng nghĩ sẽ trả lời thế nào chưa?”

Chu Minh Sí tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên tay vịn. Hắn nhớ hồi còn rất nhỏ, ba huynh đệ bọn họ đi theo học sĩ chưởng viện Hàn lâm viện đọc sách, lúc giảng bài học sĩ chưởng viện chỉ truyền dạy cho thái tử. Chu Minh Hy sinh ra chưa đầy nửa tuổi đã được phong làm thái tử, lúc đó quần thần còn can gián phản đối, cho rằng lập thái tử hẵng quá sớm, về sau từng kẻ lại vây quanh thái tử nịnh nọt hắn. Chu Minh Duệ vì thế mà càng gắng sức học hành, thậm chí thích kết giao với các đại thần, nhưng không cách nào sánh được với thái tử điện hạ tôn quý.

Hắn thì ngược lại, hắn không nói gì cả, mọi vẻ vang đều nhường hết cho thái tử đệ đệ. Bởi vậy đảng thái tử mới yên tâm để hắn ở lại biên cương tám năm liền.

“Có gì mà phải nghĩ.” Chu Minh Sí hời hợt buông một câu.

Thấy tâm tình điện hạ đã bình ổn, quản sự mới dám tiến lên, đặt bao lụa kia xuống: “Điện hạ, thứ này vừa được đưa tới ban nãy, nói là địa đồ mà ngài cần.”

Chu Minh Sí ừ một tiếng, cầm bừa một ống đựng tranh mở ra, đột nhiên thấy trong ống rơi xuống một tờ giấy. Những người xung quanh không biết đó là gì, nhất thời có phần sửng sốt.

Chu Minh Sí nhặt tờ giấy kia lên, chỉ thấy đó là thể chữ Quán các người đọc sách hay dùng. Bên trên là một bài thơ, Chu Minh Sí vừa nhìn đã thấy không đúng, lại hỏi quản sự: “Là Trường Ninh đưa tới sao?”

Quản sự liền đáp: “Đích xác là Triệu đại nhân đưa tới.”

Công văn Triệu Trường Ninh đệ trình lên hắn có xem qua, Chu Minh Sí nhận ra nét chữ của nàng, cho nên mới hỏi như vậy. Có điều nội dung bài thơ sao lại… còn bỏ vào trong đưa cho hắn, nàng có ý gì đây? Chẳng lẽ lại để nhầm?

Cao Trấn có phần mù mịt: “Điện hạ, làm sao vậy?”

Chu Minh Sí chỉ ừ một tiếng mà không trả lời, hắn tựa lưng trên ghế, lại nhớ đến khúc mà nàng không biết tên. Khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chẳng hiểu gì cả.”

Cao Trấn không rõ Chu Minh Sí đang nói gì: “Điện hạ, ai không hiểu gì cơ?”

Chu Minh Sí vuốt nhẹ lên trang giấy, lắc lắc đầu, đặt những món đồ này sang một bên không để ý đến nữa.