Đích Trưởng Tôn

Chương 26




Tháng hai có lẻ, đại địa hồi xuân. Một vùng Tuyên Nam phường ngoại thành, xuân ấm áp khiến muôn hoa đâm chồi nảy lộc, vì nơi đây gần miếu Quan Đế và miếu Ngọc Hoàng, sĩ tới tới nơi này du ngoạn đông như trảy hội.

Triệu Trường Ninh ngồi xe ngựa đến, dẫn theo Tứ An dừng lại bên ngoài miếu Quan Đế, dặn dò người làm thả ngựa đi ăn cỏ.

Nàng phủi qua áo bào, chắp tay đứng nhìn các sĩ tử qua lại. Hai bên đường khói hương vấn vít, phần đông là các sĩ tử thân thiết tới miếu Quan Đế kết bái huynh đệ. Bọn họ đến từ các nơi trên cả nước, năm sông bốn bể, nói những tiếng địa phương không giống nhau. Triệu Trường Ninh bất chợt nghe thấy một giọng địa phương quen thuộc, ngoảnh đầu lại nhìn, vài sĩ tử mặc áo đạo sĩ, đội mũ Đông pha đang cười đùa bước tới.

Ánh mặt trời ấm áp quét qua mặt nàng, Triệu Trường Ninh thầm nghĩ chắc là người Hồ Quảng, khẩu âm địa phương này nàng vô cùng quen thuộc. Nhất thời lại nhớ đến đồng bằng Giang Hán, Trường Giang cuồn cuộn, đó là quê hương trước đây của nàng. Hóa ra nghe được giọng nói quê hương, con người sẽ thật sự hoài niệm quê nhà.

Lại có vài thiếu niên cưỡi ngựa ồn ào chạy tới, hai huynh đệ Triệu gia và Đỗ Thiếu Lăng xuống ngựa, Triệu Trường Húc thấy Triệu Trường Ninh đã tới từ sớm, tươi cười chắp tay với nàng: “Lúc ra khỏi nhà không thấy huynh trưởng, còn tưởng huynh không tới nữa, có cần đệ đưa đi không?”

Triệu Trường Ninh cười lắc đầu: “Thời tiết đẹp thế này, tản bộ thôi.” Nàng dẫn đầu đoàn người tiến về phía trước.

Vì người tới miếu Quan Đế rất đông, đằng trước đã dựng thêm một tửu quán nho nhỏ. Lúc này bắt đầu mở hàng, ngoài cửa rượu trắng được hâm trong chảo nóng bốc lên một tầng sương trắng, mấy huynh đệ giao cương ngựa cho nô tài đi theo, nối gót Triệu Trường Ninh tiến vào tửu quán ngồi. Những người ngồi ở đây đều là sĩ tử, ngày thường toàn chết dí trong phòng học bài, có lẽ đây là lần cuối cùng được ra ngoài hóng gió, náo nhiệt cực kỳ.

Triệu Trường Hoài vừa uống trà vừa nói: “Nơi này vàng thau lẫn lộn, biết đâu lại xuất hiện người tài.”

Hắn dùng chiếc đũa ra hiệu về phía trước: “Người đội nga quan*, trông rất huênh hoang thiếu đòn đằng kia, là Giải nguyên của Bắc Trực Lệ —— Tống Sở, phụ thân nhậm chức Thị độc học sĩ ở Hàn lâm viện.”

*Nga quan: mũ cao 

Triệu Trường Ninh nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện Triệu Trường Hoài miêu tả rất chính xác, vị Tống Sở này phỏng theo cách ăn mặc thời Ngụy Tấn, nga quan trường bào, trông rất khác người.

“Hai vị đằng kia là đều người Cát An tỉnh Giang Tây, người tuổi ngoài ba mươi tên Đàm Lễ, người trẻ hơn tên Tưởng Thế Kỳ, là một trong hai người đứng đầu kỳ thi Hương ở Giang tây.” Triệu Trường Hoài nói rồi ngừng một chút, “Hai vị này vô cùng khiêm tốn, có điều từ khi vào kinh đến nay, nghe nói khá nhiều nhà đã qua dò hỏi chuyện thê thất. Đặc biệt là Tưởng Thế Kỳ…”

Việc này Triệu Trường Ninh cũng biết, văn hóa Lư Lăng của Cát An Giang Tây đã lưu truyền thiên cổ, phàm là Giải nguyên của An Cát, tiến vào thi Hội thì tam giáp không chạy đi đâu được, bởi vậy hai người này đặc biệt khiến người ta chú ý. Đàm Lễ kia tướng mạo bình thường, tính tình cũng điềm đạm. Tưởng Thế Kỳ trẻ hơn một chút, tướng mạo trông cũng tuấn tú hơn, khó tránh được lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ sự lấy lòng của đám người xung quanh.

“Phụ thân ta cũng nói, Tưởng Thế Kỳ này tướng mạo tốt, trẻ tuổi học vấn lại cao, nếu không có gì bất ngờ khả năng sẽ đậu Thám hoa.” Đỗ Thiếu Lăng cười hỏi, “Tử Vi huynh nghe được những tin tức này ở đâu vậy?”

Triệu Trường Hoài nhìn hắn rồi nói: “Tất nhiên là bí mật thăm dò được. Sao nào, ta không thể nghe ngóng tin tức à?”

Đỗ Thiếu Lăng nhấp một ngụm trà: “Đương nhiên, tùy huynh thôi.” Tâm trạng của hắn đang rất tốt, phơi phới ấm áp như ngày xuân.

Triệu Trường Ninh nghe đến đây, cũng nhấc chiếc đũa lên chỉ: “Vị Ngụy Kiền ở Nam Trực Lệ kia cũng rất được chú ý, nhân sĩ Tô Châu, nghe nói tổ phụ là trọng thần tiền triều.”

Đỗ Thiếu Lăng cùng Triệu Trường Húc càng bất ngờ nhìn sang Triệu Trường Ninh, Triệu Trường Ninh cũng ngạc nhiên hỏi: “Sao nào, chẳng lẽ cả ta cũng không được nghe ngóng tin tức?”

Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, thư cục trong kinh thành đã sớm thu thập thông tin các sĩ tử triển vọng đóng thành quyển, liệt ra đối tượng hàng đầu cho vị trí tam giáp,  Triệu Trường Ninh lúc rảnh rỗi cũng từng xem qua.

Mấy bàn bọn họ vừa chỉ, cũng là nơi có nhiều người vây quanh nhất. Đậu Tiến sĩ tất nhiên là chuyện oai phong, nhưng cho dù được chọn làm Thứ cát sĩ*, cũng phải thực tập** ba năm mới có quan hàm. Nhưng tiền tam giáp thì lại khác, đây là con cưng của ông trời, được hoàng thượng chiếu cố. Chỉ cần không phải tự tìm lối chết, căn bản đường làm quan sẽ vô cùng thuận lợi, mai này thăng tiến vùn vụt là điều tất nhiên. Lúc Tiến sĩ dạo phố, được người khác ghi nhớ cũng chỉ có tiền tam giáp, người phía sau chỉ là nhân vật làm nền, không có chút đất diễn.

*Thứ cát sĩ: cũng gọi Thứ thường. Là chức vị ngắn hạn trong Hàn lâm viện thời Minh, Thanh ở Trung Quốc. Được chọn ra từ những người có tiềm chất đã thi đậu kỳ thi Tiến sĩ, trở thành cận thần cho hoàng đế, phụ trách khởi thảo chiếu thư, giảng giải kinh thư cho hoàng thượng, là một trong những phụ thần quan trọng trong Minh nội các.

**Nguyên văn: Quan chính (观政) 

Sĩ tử đậu Tiến sĩ sẽ không được nhậm chức quan ngay, mà bị phái tới Lục bộ Cửu khanh hoặc các nha môn thực tập công việc, đây chính là chế độ “quan chính” Tiến sĩ thời Minh. Chế độ này được bắt nguồn từ thời Hồng Vũ thứ 18, xuyên suốt thời Minh, đến cuối thời Minh vẫn còn được lưu giữ.

Có điều đây cũng chỉ là đối tượng nổi tiếng nhất thôi, rốt cuộc có thi đỗ hay không khó mà nói được.

Chủ quán bưng lên một đĩa đậu tương, một đĩa thịt bò thái miếng cùng vài bát sữa đậu nành. Mấy người bọn họ ăn qua loa, tai vẫn nghe ngóng người chung quanh kể những chuyện náo nhiệt, được bàn tán nhiều nhất là việc thêm đề. Triệu Trường Húc vài hớp đã uống cạn bát sữa đậu nành, vừa nhìn ra bên ngoài đã thốt lên: “Các huynh xem, kia có phải thất thúc nhà ta không?”

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài tửu quán, có một người khoác áo choàng bước xuống từ trên xe. Mặt mũi tuấn dật, quanh người tản ra khí chất nho nhã, không phải Chu Thừa Lễ thì còn ai. Hình như hắn không nhìn thấy bọn họ, thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt bước lên lầu hai. Một nhã gian trên lầu hai được hộ vệ canh giữ, Chu Thừa Lễ tiến vào bên trong.

Triệu Trường Húc đè thấp thanh âm: “Thất thúc đến đây làm gì, thần thần bí bí, thúc ấy nuôi vợ bé ở đây sao?”

Triệu Trường Hoài tiếp lời: “Đàn ông nhà chúng ta quả thực có người nuôi vợ bé, nhưng không phải thất thúc.”

Đám người lại ù ù cạc cạc nhìn hắn, Triệu Trường Húc dò hỏi: “Ai nuôi vợ bé ở ngoài?”

Triệu Trường Ninh nhìn mấy kẻ ngồi đây một lượt, hình như mọi người đều rất hứng thú với chủ đề này, hơn nữa bên trong không hề có ý trách cứ. Triệu Trường Hoài lảng tránh không trả lời, bị hỏi phát phiền mới nói: “Biết cái này làm gì! Lát nữa mấy người quay về làm ầm lên thì ta lại phiền toái.” Hắn vừa nói vậy, Triệu Trường Ninh liền đoán được là ai, Triệu Trường Hoài không tiện nói ra, phỏng chừng là tam thúc, vì Triệu Trường Húc đang có mặt ở đây. Thuận đà lảng sang chuyện khác, “Chẳng phải mọi người muốn đi cưỡi ngựa sao? Giờ còn không đi, lát nữa người đông sẽ không tiện.”

Ai ngờ bên ngoài có người thốt lên: “Lại đổ tuyết nữa rồi…”

Nhất thời trong phòng vang lên một hồi suýt xoa: “Không phải chứ, thế chẳng phải lại rét rồi sao.”

“Vừa mới ấm lên một chút! Đừng có lạnh nữa mà!”

Các sĩ tử rất lo âu về sự biến đổi nhiệt độ, mọi người ai chẳng mong được thi trong ấm áp. Thấy vài ngày nay mặt trời đã xuất hiện, vốn dĩ còn vui vẻ bao nhiêu.

Triệu Trường Ninh lại nhìn thấy thêm một cỗ xe dừng trước tửu quán,  tuyết lạnh bị gió thổi bay tán loạn như bông. Hộ vệ đi theo vây chặt xung quanh xe, có nô tài tiến tới quỳ xuống làm đệm người, lúc này mới có kẻ từ trên xe bước xuống. Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, cao lớn hơn người thường rất nhiều, nhưng bởi vì gió tuyết bay mù trời, không thể nhìn rõ được tướng mạo người đó. Hắn bước vào mang theo hơi lạnh của gió tuyết, mọi người nín thở không dám nói chuyện, hiển nhiên người này lai lịch bất phàm.

Người nọ từ đại sảnh tiến lên lầu hai, lập tức có hộ vệ trấn giữ dưới cầu thang.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua, cũng làm tay Triệu Trường Ninh lạnh ngắt.

Người này tóc mai chỉnh tề, mày rậm hiên ngang, nhưng bên trán trái lại có một vết sẹo dài, mang theo một thân khí chất trầm mặc.

Người này chẳng phải là… người trong giấc mộng đó sao!

Nàng nhất thời ngẩn ra, ngay cả Triệu Trường Húc hỏi nàng có muốn uống sữa đậu nành cũng không hề nghe thấy.

Một người xa lạ chưa từng quen biết, có bao nhiêu khả năng xuất hiện trong giấc mộng của nàng? Nàng còn mơ thấy người này giết huynh đệ giam cầm thân phụ, bức cung đoạt hoàng vị, trở thành chúa tể thiên hạ. Quan trọng phe nàng phò trợ lại không phải là hắn, sau khi hắn đăng cơ còn do dự giữa giết và không giết nàng.

“Trận tuyết này bao giờ mới ngừng đây, phóng ngựa cũng không được, có khi còn chẳng thể lên miếu Văn Thù dâng hương.” Có sĩ tử nhìn tuyết bên ngoài ai oán nói.

Thanh âm này làm Triệu Trường Ninh bừng tỉnh, nàng định thần nhìn lên trên lầu, nhớ người đó không vào cùng một gian với thất thúc, nhưng ngoài cửa đều có thị vệ đeo Tú xuân đao đứng gác, dưới lớp áo choàng rộng màu tro, nàng nhìn thấy hoa văn kim tuyến thêu hình vẩy cá thấp thoáng. Những người này không phải thị vệ bình thường, mà là đại nội thị vệ.

Chứng tỏ người thân phận bên trong không tầm thường, những đại nội thị vệ này chỉ bảo vệ hoàng tộc, hoặc những đại thần được hoàng thượng trọng dụng. Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này? Triệu Trường Ninh nhìn quanh một vòng cũng hiểu được tại sao, mỗi cử nhân ở đây, tương lai đều có thể là thần tử rường cột trong triều, mấy vị bề trên e rằng tới để quan sát.

Nàng quyết định không nghĩ đến giấc mơ kia nữa, có phải sự thật hay không tạm thời chưa bàn, hiện giờ nàng còn chưa phải Tiến sĩ, suy nghĩ những việc đó dường như quá xa xôi rồi. Vả lại chỉ gặp một lần mà thôi, nhìn phong thái này, với thân phận của nàng căn bản không thể tiếp xúc được.

Mắt thấy tuyết ngoài trời không thể ngừng trong chốc lát, mọi người đành ngồi xe tới miếu Văn Thù dâng hương. Đây là truyền thống thi cử của Bắc Trực Lệ, dâng hương cho Khổng tử, dâng hương cho Văn Thù Bồ Tát, tóm lại ở đâu có thể cúng bái thì tuyệt đối đừng bỏ qua, ngộ nhỡ thần tiên phương nào lại hiển linh thì sao. Vận khí của bọn họ xem như khá tốt, đến miếu Văn Thù, vì tuyết rơi nên không còn cảnh người chen chúc, bình thường một văn tiền một nén hương, hiện tại phải bỏ ba văn tiền, sĩ tử chung quanh cũng không dám phàn nàn nửa câu, chỉ sợ Bồ Tát nghe được lại nghĩ tấm lòng ngươi chưa đủ thành kính.

Dù sao thành Cử nhân, triều đình sẽ phát trợ cấp, bà con chòm xóm sẽ tới kết giao với ngươi, không đến nỗi quá nghèo, rời nhà trên người sẽ cất vài ba lượng bạc.

Triệu Trường Ninh bước ra từ nơi dâng hương Bồ Tát, đúng lúc nhìn thấy Đàm Lễ, Tưởng Thế Kỳ trong quán rượu vừa rồi cũng tới đây, có hơn mười người đi theo, trò chuyện cùng bọn họ. Sắc mặt Tưởng Thế Kỳ rất khó coi, trả tiền xong cầm hương bước thẳng vào bên trong. Còn nói với Đàm Lễ bên cạnh: “Mấy cử nhân Bắc Trực Lệ này thật buồn cười, đi ra từ dưới chân thiên tử cơ đấy. Nghe nói hai ta từ Cát An tới, bèn giống như ruồi nhặng bâu xung quanh, không có chút giáo dưỡng nào của người đọc sách. Đệ mới thèm giao du với chúng, chẳng đáng tý nào!”

Triệu Trường Ninh là cử nhân Bắc Trực Lệ, vị nhân huynh này vũ nhục cũng có phần của nàng trong đó. Nàng hiền lành liếc nhìn Tưởng Thế Kỳ, anh chàng này quả thực trông rất được. Đẹp trai cũng là một ưu thế, không chỉ ở chuyện cưới hỏi, lúc thi Đình hoàng thượng cũng thường chọn sĩ tử dáng dấp đẹp mắt làm Tiến sĩ, dù sao mọi người đều thích cái đẹp. Nhưng thật ra Tưởng Thế Kỳ còn chưa đẹp bằng Triệu Trường Hoài. Nàng cũng mặc kệ hắn, dợm bước về phía trước chuẩn bị quay trở về, lại phát hiện có một người đang đứng ngoài cổng chờ nàng.

Đỗ Thiếu Lăng đứng trước cổng miếu Văn Thù, nhìn đại tuyết rơi mù mịt. Hắn cầm một chiếc ô, nhưng tuyết vẫn rơi trên đầu vai hắn. Hắn nghiêng người thu ô lại hỏi: “Muội phải đi rồi sao?”

Triệu Trường Ninh đáp: “Tuyết rơi rồi, tự nhiên phải quay về.” Ban đầu bọn họ đã giao hẹn cùng nhau cưỡi ngựa.

Đỗ Thiếu Lăng đi về phía nàng, dáng dấp Triệu Trường Ninh như ngọc chạm tuyết xây, dung mạo xinh đẹp thanh nhã, bởi vì quá lạnh, sắc mặt nàng tựa như băng tuyết ngoài trời, còn có mấy phần ý vị của công tử nho nhã. Điều này không khỏi làm Đỗ Thiếu Lăng nhớ lại buổi nọ nàng ngã trên mặt đất, xiêm y hé mở, kiều mị động lòng người. Hắn ho khan một tiếng, cảm giác bản thân ngày đó quả thực rất đê tiện.

Đại khái tất cả đê tiện trong đời đều dùng vào ngày đó rồi.

Nhưng hắn thật sự thích Triệu Trường Ninh, càng nhìn càng thấy thích, thầm nghĩ dáng vẻ ngày nọ của nàng chỉ có mình biết, chỉ có mình thấy được.

Đỗ Thiếu Lăng sai người dắt xe ngựa đến, Triệu Trường Ninh lạnh lùng nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ nói: “…Ta muốn đưa muội về mà.”

Hai người ngồi xe ngựa xuất phát, trên xe Triệu Trường Ninh cũng không để ý tới hắn. Đúng lúc đi vào một đoạn đường xóc, người liền ngồi không ổn định.

“Muội đừng khó chịu, ta sẽ không làm gì muội.” Đỗ Thiếu Lăng nói, “Đoạn đường này khó đi, muội dựa vào ta sẽ không còn lung lay nữa.”

Triệu Trường Ninh nhắm mắt, nàng biết Đỗ Thiếu Lăng đang nhích lại gần, như lời hắn nói chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng, để nàng ngồi thêm vững. Nếu Trường Ninh là một nữ tử bình thường, lúc này nhất định đã sống chết đòi gả cho hắn. Triệu Trường Ninh không nói gì, mắt thấy xe ngựa đã tới Minh Chiếu phường gần Triệu gia.

“Đa tạ đưa tiễn.” Triệu Trường Ninh đột nhiên nói, “Thiếu Lăng huynh, ta nghe nói huynh có một người cậu họ.”

Đỗ Thiếu Lăng không hiểu tại sao nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Biết được việc đó cũng là tình cờ. Triệu Trường Ninh có hai nô bộc, tên cùng một kiểu với Tứ An, một người gọi Lục An, một người gọi Bát An. Kẻ tên Bát An vô cùng lanh lợi, thường ở bên ngoài kết giao với đủ hạng người, Triệu Trường Ninh khá thích hắn. Lúc vừa xảy ra chuyện với Đỗ Thiếu Lăng, Triệu Trường Ninh muốn tìm nhược điểm của hắn, vừa hay đã có chuyện dâng tới trước mặt nàng.

Thật ra con người đều có nhược điểm, tục ngữ đã nói nhân vô thập toàn. Chỉ cần bỏ công ra tìm kiếm, ít nhiều cũng sẽ thấy. Chẳng qua nhược điểm này của Đỗ Thiếu Lăng, đúng là khá lớn.

Trường Ninh không vội nói: “Người cậu họ của huynh lưu manh vô tích sự, nhưng hồi nhỏ đối xử với huynh rất tốt, huynh cũng quý mến hắn ta. Có điều Đỗ đại nhân và Đỗ phu nhân không cho phép huynh giao du với hạng người ấy. Nhưng huynh không chỉ lén lút cứu tế hắn, còn thay hắn giải quyết một vụ án mạng, dặn dò quan huyện địa phương miễn cho tội lưu đày…”

Triệu Trường Ninh biết chủ nhân Đỗ gia tuyệt đối không có vấn đề, gia phong rất đoan chính. Bởi vậy sai Lục An men theo chi bên điều tra, người cậu này của Đỗ Thiếu Lăng quản lý một xưởng làm giấy, ao nước trong xưởng hắn từng có hài tử của một đầy tớ chết đuổi. Bất ngờ chết một đứa nhỏ thì cũng thôi, cậu hắn lại còn đe dọa nhà này không được phát tang cho đứa bé, bị người ta tố cáo lên huyện nha.

Thật ra Đỗ Thiếu Lăng cũng khá thông minh, hắn xử lý chuyện này không một ai hay biết. Triệu Trường Ninh có thể tra ra được cũng vì Lục An có quen biết một người, là thân thích của nhà đầy tớ kia.

Chết đuối là một bé trai, độc đinh trong nhà người đầy tớ, người trong nhà vô cùng bi thương. Có điều nói ra thì người cậu của Đỗ Thiếu Lăng cũng thật xúi quẩy, khó khăn lắm mới cải tà quy chính muốn làm ăn kinh doanh, tự kiếm sống cho bản thân, lại xảy ra chuyện xui xẻo thế này. Xưởng làm giấy cũng không mở được nữa.

Đỗ Thiếu Lăng yên lặng hồi lâu: “Làm sao muội biết được?”

“Dính vào kiện cáo mạng người chung quy cũng không phải việc tốt, Thiếu Lăng huynh sắp phải thi Hội rồi đấy.” Triệu Trường Ninh phủi phủi áo quần, “Ta đã giúp Thiếu Lăng huynh xem qua luật pháp, triều đình ta có lệ, hình như là mười năm không thể dự thi, còn bị giáng xuống một bậc công danh.”

“Đứa trẻ kia chết đuối không liên quan đến cậu, khó khăn lắm cậu mới tìm được một nghề sinh nhai!” Đỗ Thiếu Lăng nhỏ giọng nói, “Tuy hắn hèn mạt vô lại, nhưng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng. Muội… ta từng nói sẽ không kể chuyện đó ra, muội hà tất phải lấy việc này uy hiếp ta!”

Triệu Trường Ninh lẳng lặng nhìn hắn: “Thiếu Lăng huynh, chỉ cần huynh giữ miệng, ta cũng sẽ giữ mồm. Hai ta bên tám lạng đằng nửa cân thôi.”

Đỗ Thiếu Lăng giơ tay lệnh xe dừng lại, khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười: “Được, chuyện này ta nhận thua. Có điều Trường Ninh, đợi đến thi Hội chúng ta sẽ nói tiếp. Ta vẫn rất tự tin về bản thân mình, nếu muội không đậu…” Hắn lại nắm nhẹ bàn tay nàng, “Dù sao, chờ tới lúc đó rồi nói.”

Triệu Trường Ninh cười nhạt nhìn theo hắn xuống xe: “Đương nhiên là vậy.”

Nếu Đỗ Thiếu Lăng trúng cử Tiến sĩ, chuyện người cậu họ của hắn sẽ không còn sức uy hiếp. Triệu Trường Ninh cũng vậy, chỉ cần nàng thi đỗ Tiến sĩ, Đỗ Thiếu Lăng sẽ không còn nhắc tới việc này, bởi hắn biết chuyện mà không nói ra, cũng sẽ bị khép vào tội khi quân phạm thượng. Nhưng ai có thể đậu còn chưa biết được.

Cách thi Hội chưa đầy nửa tháng, Triệu Trường Ninh quyết định đóng cửa học bài, không bước ra ngoài.

Lúc trở về hỏi thăm, thất thúc vẫn chưa quay lại. Nàng không để ý bên đó nữa, bước vào thư phòng bắt đầu khổ học.

Thật may lần này ra thêm đề, Trường Ninh mới tự tin được như vậy. Trí nhớ của nàng trước giờ luôn tốt hơn người khác,《Ghi chép lãnh thổ Đại Minh》 học theo địa đồ, thủy văn địa lý và cách trị thủy, trị hạn phù hợp từng nơi là vấn đề dân sinh tương đối thực tế, cái này dễ bàn, trong ghi chép của huyện nào cũng có, đọc mấy ví dụ là hiểu ngay. Khi sĩ tử toàn kinh thành còn đang học 《Luật Đại Minh》, Triệu Trường Ninh đã bắt đầu ôn tập 《Tứ Thư》  của Chu Tử, nhẩm lại toàn bộ nội dung văn chương một lần, chắc chắn không còn chỗ nào bỏ sót. Nếu trên trường thi phát hiện đề nào đó mình không nhớ xuất xứ, đúng là hận chết mất thôi.

Toàn bộ đại phòng cũng trở nên căng thẳng, chỗ khác không nói, chỗ Trường Ninh thì không được thiếu thứ gì. Đậu thị còn dẫn các thứ nữ may cho nàng nịt gối bằng Chương nhung, để mặc trên trường thi Hội, Triệu Thừa Nghĩa rời nha môn trở về sẽ kiểm tra nhi tử 《Luật Đại Minh》. Triệu Ngọc Thiền bị Đậu thị hạn chế đi lại, miễn cho nàng phiền đến ca ca học bài. Ba người tỷ tỷ tỷ phu, đại tỷ hiển nhiên không nói, nhà nhị tỷ không có động tĩnh gì, tam tỷ phu Hứa Thanh Hoài là vui nhất, lúc hắn tới Triệu gia thăm hỏi, quạt giấy lộn ngược giắt vào sau gáy, trong tay còn xách một cái sọt to. Bảo rằng bắt được mấy con ba ba mang tới cho y tẩm bổ.

Triệu Trường Ninh chỉ biết cười mà sai người đem hầm ba ba cùng trứng bồ câu lên ăn.

Đến thời khắc này, một tiếng gió động cỏ lay cũng làm các sĩ tử lo lắng, triều đình có quy định gì mới về cuộc thi, đã chọn vị quan chủ khảo nào. Nghe nói lần này chỉ định Lễ bộ Thượng thư Cố Phương Hoài, tuổi ngoài bảy mươi, đức cao vọng trọng. Nhưng càng kỳ lạ hơn chính là, hoàng thượng còn sai thái tử đến làm quan phó khảo, phối hợp cùng Cố Phương Hoài, nói Lễ bộ Thượng thư tuổi cao, phái thái tử đến trợ giúp.

Sau khi nghe kể việc này, Triệu lão thái gia trong nhà đặc biệt gọi các tôn nhi tới, nam nhân của Triệu gia đều đang có mặt.

Vì Triệu Thừa Liêm là Thiếu chiêm sự của Chiêm sự phủ, ngày thường hay gặp thái tử, bèn dặn dò mấy huynh đệ: “Hoàng thượng có ý tôi rèn thái tử, nay hoàng hậu chỉ sinh được một mụn con trai, nếu không có gì bất ngờ, thái tử chắc chắn sẽ kế thừa đế vị. Triệu gia bởi vì có ta, nên đã được liệt vào phe thái tử, cho nên ba người các ngươi không cần lo chuyện thái tử chấm thi.”

Tổng kết lại một tràng phát biểu của Triệu Thừa Liêm, đây là chuyện tốt, vô cùng tốt là đằng khác, rất thuận lợi để mọi người phát huy.

Triệu lão thái gia cũng tươi cười: “Nếu ai trong các con thi đỗ, lúc đó có thể theo nhị thúc đi bái kiến thái tử, xem như là môn sinh của thái tử rồi.”

Ghi danh đã kết thúc, ba ngày sau thi Hội sẽ bắt đầu.