Đích Trưởng Nữ

Chương 119: An ủi




Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tôn di nương không nhịn được nghĩ lại mà sợ, bà chưa bao giờ nghĩ đến thì ra mình vẫn bị người khác tính kế. Mệt mình vẫn còn thay Lưu di nương suy nghĩ, xem ra chính mình thật đúng là nhìn không thấu!

Nghĩ tới đây, Tôn di nương nhịn không được thở dài: “Ai, không ngờ ta vậy mà vẫn bị người khác tính kế, vẫn tốt là mấy ngày nay ta đều không đến nơi hẹn, nếu không có lẽ bây giờ ta cũng không thể thong dong nói chuyện với đại tiểu thư như vậy rồi.”

Triệu Khả Nhiên khẽ cười: “Tôn di nương, lần này con tới chủ yếu chính là muốn nhắc nhở người, trong khoảng thời gian này người tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với Lưu di nương, bằng không nếu bà ấy đem chuyện gì vu cáo trên người của người, vậy cũng không tốt.”

Tôn di nương gật đầu một cái: “Ta biết rồi, trong khoảng thời gian này ta sẽ chú ý, chỉ cần Lưu di nương gọi ta, ta đều sẽ cáo ốm để cự tuyệt.”

Triệu Khả Nhiên cười cười, trấn an nói: “Thật ra thì Tôn di nương, người cũng không cần quá lo lắng, thời gian như vậy sẽ không kéo dài, chờ qua đoạn thời gian này là được. Cái thai của Lưu di nương đã không chịu đựng được lâu, nhiều nhất còn một tháng nữa, nhất định đứa bé sẽ sinh non.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Tôn di nương cười khổ một cái: “Ai, không ngờ chúng ta lại đang thảo luận sinh mệnh của một đứa bé còn bao lâu, hơn nữa nói xong vẫn là vân đạm phong khinh như vậy.”

Sau khi thấy Tôn di nương chua sót, Triệu Khả Nhiên vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Tôn di nương, con biết rõ tính của người lạnh nhạt, hơn nữa trời sinh tính thiện lương, nhưng mà người phải biết, sinh tồn ở trong phủ Thái Sư này, dựa hết vào thiện lương là tuyệt đối không đủ, người phải biết, ở nơi này ngươi phải là vô cùng thiện lương chỉ có khả năng mang tai họa ngập đầu cho bản thân. Còn nữa, coi như người không phải chú ý mình, người cũng phải vì Phong nhi suy nghĩ một chút, không phải sao?”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Tôn di nương rơi vào trong trầm tư. Cho tới nay, bà khá thờ ơ đối với danh lợi quyền thế, cho nên đối với tất cả mọi, nàng đều không muốn tranh giành. Nhưng mà không ngờ, thì ra cho dù mình không tranh, người khác cũng sẽ không bỏ qua mình. Xem ra chính mình thật sự đúng là quá vô dụng. Chuyện lần này nếu không có đại tiểu thư nhắc nhở, khả năng bà thật sự bị hãm hại.

Trước kia đúng là như vậy, mình thối lui lại bị người khác coi là mềm yếu, cho nên mình mới trở thành mục tiêu bị người khác hãm hại lặp đi lặp lại nhiều lần sao?

Trong suy nghĩ, Tôn di nương không khỏi hoài nghi nhiều năm trước cho tới nay mình không tranh giành, rút cuộc là đúng hay là sai.

Nhìn Tôn di nương rơi vào trong trầm tư, Triệu Khả Nhiên cũng không nói bất cứ lời gì. Thật ra cho tới nay, nàng thưởng thức đối với thản nhiên của Tôn di nương, nhưng lại không ủng hộ. Bởi vì nơi này là phủ Thái Sư, nữ nhân ở nơi này quá nhiều, nếu một vị thối lui, như vậy người khác sẽ không bởi vì ngươi thối lui mà bỏ qua ngươi. Ngươi thối lui sẽ chỉ làm người khác cho rằng mềm yếu mà thôi, nói như vậy, người khác sẽ càng thêm không chút kiêng kỵ tổn thương ngươi. Nếu Tôn di nương không lớn mạnh lên, mình có thể nhắc nhở bà lần một lần hai, nhưng lại không có khả năng nhắc bà cả đời. Cho nên tất cả đều phải dựa vào tự chính Tôn di nương nghĩ rõ ràng.

Cứ như vậy hai người cũng không nói chuyện, chỉ ngồi lẳng lặng, lâm vào trong suy nghĩ của chính mình. Từng đợt gió mát thổi đến, nhưng làm thế nào cũng thổi không tan vẻ u sầu trong lòng hai người.

Bởi vì Triệu Khả Nhiên đã rời nhà năm ngày, hôm nay vừa mới trở lại, vì biểu hiện một chút tình thương của phụ thân của mình, Triệu Tùng quyết định cả nhà bọn họ cùng nhau dùng bữa tối, chính là ông, còn có Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân bốn người cùng nhau dùng bữa tối, tỏ ý tình cảm vui mừng đối với việc Khả Nhiên trở về nhà. Nếu là trước kia đừng nói là rời nhà năm ngày, dù là rời nhà năm tháng, nhất định Triệu Tùng đều không nhớ nữ nhi này của mình, nhưng mà phải biết hiện tại Triệu Khả Nhiên đã không phải Triệu Khả Nhiên trước kia, hiện tại nàng là một Quận chúa rồi. Lại nói, ngay cả người một nửa của hoàng thất cũng có thể coi là như vậy. Hơn nữa lại có kim khẩu ngọc ngôn của hoàng thượng hứa tứ hôn, cho nên ông tuyệt đối sẽ không quên nữ nhi mà tương lai này mang đến cho hắn nhiều tài lộc.

Ở bữa tối, Tần Hương Hà đương nhiên cũng tham dự. Hơn nữa, ở trên mặt của bà không có một tia bất mãn, giống như chuyện xế chiều hôm nay cũng không có xảy ra. Hơn nữa ngồi trên ghế, bà vẫn vô cùng quan tâm đến Triệu Khả Nhiên, giống như chuyện xế chiều hôm nay cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng mà trong lòng của Triệu Khả Nhiên rõ ràng, chuyện xế chiều hôm nay đã xảy ra, đó là tuyệt đối không thể xoá mờ, coi như hiện tại mẫu thân đối với nàng xem ra vẫn vô cùng quan tâm, nhưng mà Triệu Khả Nhiên hiểu được, hiện tại mẫu thân đối với nàng chẳng qua chỉ là ngoài miệng quan tâm mà thôi, hoàn toàn không có một chút thật lòng. Nhưng mà đối với chính kết quả này, Triệu Khả Nhiên cũng không biết mình là khổ sở tốt, hay là nhẹ nhõm mới phải.

Mà Triệu Khả Nhân đây? Đối với phụ thân tốt với Triệu Khả Nhiên cảm thấy bất mãn. Cho tới nay, bất luận là phụ thân, hay là mẫu thân, đối với mình (Khả Nhân) vẫn đối tốt hơn so với Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà hiện tại, ngay cả phụ thân cũng hành động như vậy, hiện tại Triệu Khả Nhiên rất quan trọng sao? Chuyện như vậy để cho trong lòng của nàng ta chênh lệch vô cùng lớn.

Nhưng mà nàng ta không phải ngu ngốc, nàng ta cũng biết lúc này mình vẫn là không nên làm bất cứ chuyện gì. Nhất là hiện tại khi dư luận huyên náo xôn xao hôn sự của mình, cho nên cùng nhau dùng bữa tối, trên mặt của Triệu Khả Nhân vẫn duy trì nụ cười. Hơn nữa phải quan tâm Triệu Khả Nhiên một chút, để biểu hiện mình tỷ muội tình thâm.

Tóm lại, bữa tối này, mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, nhưng mà ngoài mặt mọi người vẫn một mảnh hoà thuận vui vẻ ấm áp.

Sau khi dùng xong bữa tối trở lại Xuân Huy viên, Triệu Khả Nhiên cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, vì vậy thật sớm nàng liền cho tất cả mọi người đuổi đi ra ngoài. Nhưng mà sau khi đợi tất cả mọi người rời đi nàng lại như thế nào không ngủ được.

Triệu Khả Nhiên đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Đã qua Trung thu nhiều ngày, vốn trăng sáng là tượng trưng cho đoàn viên, bây giờ đã càng đổi càng nhỏ. Nhìn trăng đã sắp biến thành lưỡi liềm, suy nghĩ của Triệu Khả Nhiên cũng không có chút nào bình tĩnh.

Thật ra thì trong lòng của Triệu Khả Nhiên vô cùng rõ ràng, trận hôm nay nàng và mẫu thân, thật ra thì hoàn toàn là có thể tránh khỏi mâu thuẫn. Chỉ cần hôm nay mình ở lại Thanh Hà các dùng cơm trưa, tất cả mọi chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Nhưng mà không biết vì sao, chỉ cần khi vừa nhìn thấy hành động của mẫu thân giống như là bố thí, trong lòng của mình liền cảm thấy từng trận giận không tên, cho nên bất luận như thế nào cũng không muốn lưu lại.

Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên không nhịn được cười tự giễu một tiếng, xem ra đạo hạnh của chính mình vẫn chưa đủ! Nếu không, có lẽ chuyện xế chiều hôm nay cũng sẽ không xảy ra! Cho tới nay, tuy rằng không vui, nhưng mà mình vẫn giữ mặt mũi thân cận với mẫu thân, nhưng không ngờ giả bộ lâu như vậy, kết quả vẫn là trở mặt, xem ra mình thật sự đúng là không có mệnh hưởng thụ tình thương của mẫu thân!

Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên cảm thấy tiu nghỉu dường như đánh mất, hình như có mình mất đi chuyện gì, nhưng lại vĩnh viễn đuổi theo không trở lại, hơn nữa mình cũng cho rằng không có hơi sức đuổi theo.

Triệu Khả Nhiên đang lâm vào trầm tư của mình, cho nên khi cửa được mở ra, nàng lại không hề có một chút nào chú ý tới.

Khi Tư Đồ Húc vừa đi vào cửa, thấy chính là một bộ tình cảnh như vậy. Triệu Khả Nhiên bình tĩnh đứng cạnh cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ gì, ngay cả hắn tiến vào cũng không có chú ý tới, chỉ một mực đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình. Trên mặt của nàng lộ vẻ một bộ hình như không sao cả, nhưng mà có cảm giác vẻ mặt rất rối rắm, dường như đã chui vào ngõ cụt, vô luận như thế nào cũng như nhau tìm không thấy lối ra.

Nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy, Tư Đồ Húc cảm thấy từng đợt đau lòng. Hắn đã sớm biết chuyện xảy ra xế chiều hôm nay, Thi Hương cũng đã thông báo mình từ rất sớm, khi nghe đến chuyện này, đầu tiên mình muốn lập tức bồi ở bên cạnh nàng, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào, hiện tại trong mắt người ngoài, mình không có một chút quan hệ với nàng, cho nên bất luận như thế nào mình cũng không thể tùy tiện tìm đến nàng. Cho nên chỉ có thể đợi đến lúc này mình mới có thể tới xem nàng.

Triệu Khả Nhiên vẫn luôn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, hoàn toàn không có chú ý tới trong phòng đã thêm một người. Tư Đồ Húc thấy Triệu Khả Nhiên vẫn luôn không chú ý mình đã tới, cho nên cũng không để ý cảm xúc hiện tại của Triệu Khả Nhiên. Hắn lẳng lặng đi lên phía trước, nhẹ nhàng sờ tóc của Triệu Khả Nhiên.

Triệu Khả Nhiên vốn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng lại hình như đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì đó rơi vào trên đầu của nàng. Nàng sợ hết hồn, quay đầu lại vừa nhìn, Tư Đồ Húc đứng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt ý cười nhìn nàng.

Sau khi thấy Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ thản nhiên cười: “Chàng đã đến rồi.”

Giọng nói hết sức bình thản, không có bất kỳ vui mừng, nhưng lúc đó lại không chỗ không biểu hiện ra loại tình cảm quen thuộc giữa hai người. Về bình thản như vậy, Tư Đồ Húc lại không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại cảm thấy một hồi mừng rỡ. Bởi vì cái dạng chung đụng này giống như phu thê già. Thật ra đối với hai người mà nói chung đụng với nhau như vậy mới là tốt nhất.

Thật ra có đôi khi tình yêu không nhất định phải oanh oanh liệt liệt mới tốt, tình yêu nước chảy đá mòn, càng thêm có thể đả động lòng người, càng thêm làm cho người ta cảm thấy an lòng.

Tư Đồ Húc không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo Triệu Khả Nhiên vào trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng vậy! Ta đến đây, đi đến bên cạnh nàng.”

Chính là một câu nói bình thường như vậy, nhưng Triệu Khả Nhiên nghe xong lại có một cỗ xúc động muốn khóc.

Nhìn bộ dạng quật cường của Triệu Khả Nhiên muốn khóc không khóc nổi, Tư Đồ Húc cảm thấy vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng mở miệng trấn an nói: “Chuyện hôm nay đã xảy ra, ta đều đã biết, nếu nàng muốn khóc vậy thì khóc lên đi! Chỉ cần khóc lên tâm cũng sẽ không có thể khó chịu.”

”Ta mới không khóc!” mặc dù ngoài miệng Triệu Khả Nhiên nói như vậy, nhưng mà làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được: “Ta có khó chịu cái gì. Ta cũng biết từ lâu sớm muộn sẽ có một ngày như thế, cho nên ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cho nên ta không có khả năng tâm khổ sở.”

Nhìn bộ dáng của Triệu Khả Nhiên vừa rơi nước mắt, vừa cố gắng muốn thuyết phục mình, Tư Đồ Húc cảm thấy càng thêm đau lòng, lúc này đúng thật là hắn có chút hận Tần Hương Hà rồi, bởi vì nếu không phải lời nói của Tần Hương Hà, vật nhỏ của hắn tuyệt đối sẽ không khóc.

Nhìn thấy dáng vẻ khóc đáng thương của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng không biết nên làm sao sao an ủi nàng mới phải, chỉ có thể nhẹ ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng lấy tay vỗ lưng của nàng, một câu cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng an ủi nàng.

Ở trong lòng của Tư Đồ Húc Triệu Khả Nhiên không tiếng động khóc, tận tình phát tiết. Kể từ sau khi chuyện xảy ra, nàng vẫn tự nói với mình, mình cũng đã sớm liệu được ngày nay sớm muộn sẽ đến, cho nên mình căn bản cũng không cần thiết cảm thấy đau lòng. Lại nói, mình không phải là biết sớm rồi, cho nên cũng sẽ không cưỡng cầu tình thương của mẫu thân sao?

Chỉ là mặc dù trong lòng vẫn nghĩ như vậy, một mực tạo cho mình bức tường trong lòng, một mực thôi miên chính mình. Ngay cả mình cũng thật cho là đã không cần thiết. Nhưng mà thì ra tất cả là chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi, ở trước mặt của Húc, mình giống như không chỗ nào che giấu, chính mình có bi thương ở khắc khi nhìn đến hắn kia, một khắc này trút xuống.

Cứ như vậy, Tư Đồ Húc ôm lấy Triệu Khả Nhiên, mặc cho nàng phát ra nội tâm bất mãn và đau lòng.

Qua một hồi lâu, Triệu Khả Nhiên mới chậm rãi ngưng khóc, thối lui ra khỏi lòng của Tư Đồ Húc. Lúc lui ra, Triệu Khả Nhiên chú ý tới, vạt áo của Tư Đồ Húc toàn bộ có một mảnh giọt nước, đã ướt rồi. Triệu Khả Nhiên tự nhiên biết đây là kiệt tác của mình. Nhìn vạt áo bị chính mình làm ướt, Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Đồ Húc.

Tư Đồ Húc cũng không chú ý tới một màn này, bây giờ trong mắt của hắn chỉ có Triệu Khả Nhiên đau lòng khổ sở và uất ức trong lòng, cũng không chú ý tới vạt áo của mình, còn có dáng vẻ xấu hổ của Triệu Khả Nhiên.

Nhìn thấy dường như Triệu Khả Nhiên đã từ từ bình tĩnh lại, Tư Đồ Húc cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng sờ đầu của Triệu Khả Nhiên, dịu dàng mở miệng nói: “Như thế nào, hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều sao?”

Nghe được quan tâm trong giọng nói của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, cười lên một chút: “Ừ, ta không sao, khóc qua một cuộc xong, cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng biết sau khi trải qua một cuộc phát tiết, Triệu Khả Nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy rút cuộc Tư Đồ Húc yên tâm.

”Vậy thì tốt, chỉ cần nàng không có việc gì, vậy đã đủ rồi.”

Thấy bộ dạng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cười nhẹ một tiếng: “Húc, chàng phải lo lắng, chỉ là chàng yên tâm, ta thật sự đã không sao. Chỉ là chàng cũng không hỏi ta sao?”

Tư Đồ Húc cười nhìn về phía nàng: “Ngươi không phải rất rõ ràng sao? Ta sớm đã biết rồi.”

Nhìn bộ dạng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên dẩu môi lên bất mãn nói: “Húc, làm sao chàng có bộ dáng này chứ! Mặc dù chàng đã biết, nhưng mà không phải là chàng cần phải hỏi một chút, bày tỏ sự quan tâm của chàng một chút sao?”

Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc ngắt cái mũi của nàng, nhẹ cười một tiếng: “Ta tin tưởng, ta quan tâm đối với nàng, nàng cũng biết, nếu nói như vậy, vậy cần gì phải dối trá hàn huyên nữa! Không phải nàng cũng vô cùng rõ ràng, tại sao buổi tối hôm nay ta tới?”

Nghe Tư Đồ Húc nói xong, không ngờ Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng cảm động: “Húc, cám ơn chàng.”

Cám ơn chàng vẫn bồi ở bên cạnh ta, cám ơn chàng một mực lặng lẽ quan tâm ta, càng cám ơn chàng cho tới nay không xa không rời.

Mặc dù Triệu Khả Nhiên không nói ra, nhưng Tư Đồ Húc vẫn là có thể thấy điều nàng muốn biểu đạt trong ánh mắt Triệu Khả Nhiên. Cuối cùng, Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhiên.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy. Qua một lúc lâu, Tư Đồ Húc mới ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ. Ngồi xuống xong, hắn một phen kéoTriệu Khả Nhiên qua, khiến Triệu Khả Nhiên cứ ngồi ở trên đùi của hắn như vậy.

Triệu Khả Nhiên bị hành động của Tư Đồ Húc làm sợ hết hồn. Hành động quá mức thân mật như vậy làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, muốn giùng giằng đứng lên, nhưng lại không có biện pháp mãn nguyện.

Chú ý tới giãy giụa của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc thấp giọng quát: “Không được nhúc nhích.”

Không biết là bị giật mình, hay là lồng ngực của Tư Đồ Húc quá ấm áp, Triệu Khả Nhiên cũng thật sự ngưng giãy giụa, lẳng lặng nán lại trong lòng của Tư Đồ Húc.

Tư Đồ Húc ôm eo Triệu Khả Nhiên, khiến Triệu Khả Nhiên ngồi thoải mái hơn. Sau khi điều chỉnh tốt tư thế, Tư Đồ Húc mới mở miệng nói: “Vật nhỏ, trạng thái hôm nay của nàng hình như không đúng lắm, có phải là có chuyện gì hay không!”

Lúc nghe chuyện xế chiều hôm nay, Tư Đồ Húc cảm giác đầu tiên là lo lắng, nhưng mà sau lại tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, hắn liền phát hiện hình như có chỗ nào rất không thích hợp, hắn vô cùng rõ ràng tính tình của vật nhỏ, cũng đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, làm sao hôm nay lại trở mặt!

Nghe xong câu hỏi của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cười khổ một cái: “Húc, thật ra thì cho tới nay ta đều biết, ở trong mắt của mẫu thân, cũng chỉ có Triệu Khả Nhân mà thôi. Thời điểm trước kia, đối với điều này ta vẫn luôn vô cùng khổ sở, cũng nghĩ tới phải cố gắng khiến mẫu thân chú ý tới mình. Nhưng mà hôm nay ta mới biết, thì ra là cho tới nay, đối với mẫu thân, trong lòng ta vẫn có oán.”

Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nghe, giống như là một người nghe trung thành, không có phát biểu bất kỳ đề nghị của mình.

”Hôm nay, trước khi đi Thanh Hà các, ta cũng đã hẹn ước Tôn di nương rồi.” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói: “Nhưng mà khi đến Thanh Hà các, mẫu thân lại đột nhiên muốn giữ ta lại dùng cơm trưa. Nếu là trước kia ta nhất định sẽ hết sức cao hứng, bởi vì rút cuộc mẫu thân chú ý tới ta. Nhưng mà sau khi nghe được mẫu thân mời, phản ứng đầu tiên của ta không phải vui mừng, mà là cảm thấy hàng loạt phản cảm. Bởi vì lúc nói ra câu nói kia, ta cảm thấy thái độ của mẫu thân hình như giống như là ở bố thí. Thì ra là ở trong mắt của bà, ta chính là cần bà bố thí như vậy.”

Khi nói đến đây, Triệu Khả Nhiên không nhịn được cười tự giễu một tiếng. Nhìn bộ dạng gượng cười của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Tư Đồ Húc cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn không biết nên nói những gì mới phải, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm chặt Triệu Khả Nhiên lại, dùng hành động của mình nói cho nàng biết, mình sẽ luôn luôn bồi ở bên người nàng.

Chú ý tới hành động của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cảm thấy ấm áp, mở miệng nói: “Húc, chàng biết không? Khi thấy thái độ mẫu thân bố thí như vậy, trong lòng của ta đã cảm thấy thân mật như vậy thật sự đúng là giá rất rẻ! Không phải sao? Thật ra thì ta biết rõ, vô luận là xế chiều hôm nay mẫu thân mời, hay là tối hôm nay phụ thân làm bạn, chẳng qua đều bởi vì thân phận hiện tại của ta mà thôi.”

Lúc nói đến đây, trên mặt của Triệu Khả Nhiên thoáng hiện một nét cười khổ, “Thật ra thì ta biết rõ, hiện tại bọn họ lấy lòng, cũng chỉ là bởi vì ta được phong làm Quận chúa, còn có trước hoàng thượng đối với ta một câu hứa tứ hôn mà thôi. Bọn họ thì ra là vì vậy mới có thể bắt đầu chú ý tới nữ nhi là ta đây, không phải sao?”

Thấy bộ dạng tự giễu của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của Tư Đồ Húc từng cơn đau lòng, “Vật nhỏ, nàng là tốt nhất, không có bất kỳ người nào có thể sánh được nàng. Bọn họ không hiểu được quý trọng nàng, đó là bọn họ có mắt không tròng mà thôi, một ngày nào đó bọn họ sẽ phải hối hận.”

Nghe Tư Đồ Húc an ủi xong, Triệu Khả Nhiên cảm thấy từng đợt ấm áp xông lên đầu: “Húc, cám ơn chàng vẫn luôn bồi ở bên cạnh ta, vẫn luôn an ủi ta như vậy.”

Bây giờ Triệu Khả Nhiên cảm thấy mình thật sự rất may mắn, có thể gặp được Tư Đồ Húc, giống như vô luận lúc nào thì mình cảm thấy không vui, hắn luôn bồi ở bên cạnh mình, khi nhìn đến hắn mình sẽ cảm thấy rất an tâm. Chỉ cần hắn bên cạnh mình, mình cảm thấy vô luận xảy ra chuyện gì, mình cũng tuyệt đối sẽ không bị ép suy sụp, bởi vì chính mình có một người một mực yên lặng quan tâm mình.

Tư Đồ Húc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, bất luận như thế nào cũng không thể che giấu được thâm tình trong mắt: “Vật nhỏ, đối với ta nàng vĩnh viễn đều không cần cảm tạ, bởi vì đối với nàng tốt, đó là sứ mạng của ta, lại thêm đây là mục tiêu cả đời của ta.”

Nhìn thâm tình khẩn thiết trong mắt của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Húc, ta chỉ cần có chàng là tốt rồi. Bất luận là phụ thân, hay là mẫu thân, bọn họ bố thí những thứ yêu thương kia, ta đều không cần, ta chỉ cần có chàng ở đây bên cạnh ta là tốt rồi.”

Tư Đồ Húc khẽ mỉm cười: “Ta sẽ cố gắng yêu nàng, cố gắng đối tốt với nàng. Ta sẽ đem toàn bộ tất cả yêu thương đều cho nàng, ngay cả chỗ thương yêu thiếu sót của phụ mẫu của nàng kia, ta cũng sẽ toàn bộ bổ sung đưa cho nàng.”

Triệu Khả Nhiên cười: “Húc, chàng biết không? Cho tới nay phụ mẫu đối với ta và Khả Nhân đều không công bằng, cho đến nay bọn họ cũng chưa hề nhìn thẳng xem ta một chút, trong mắt của bọn họ cũng chỉ có Khả Nhân. Cũng là bởi vì Khả Nhân xuất sắc hơn ta, bọn họ cho là nhất định Khả Nhân sẽ mang đến cho bọn họ vinh quang lớn nhất. Về phần ta, cho đến bây giờ bọn họ đều chưa có suy nghĩ qua. Bọn họ cho là chỉ cần không thiếu ta chi phí ăn mặc, đó chính là đã hoàn thành trách nhiệm của bọn họ rồi. Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ biết, thật ra ta cần nhất, chỉ là một câu khẳng định của bọn họ, một câu khen ngợi mà thôi.”

Nói xong, vẻ mặt của Triệu Khả Nhiên trở nên cô đơn: “Thật ra thì ta đã từng rất cố gắng, muốn thắng được Khả Nhân, bởi vì nếu đạt được, phụ mẫu sẽ quan tâm ta, nhưng mà sau ta lại phát hiện ta sai lầm rồi, cho dù ta làm tốt hơn Khả Nhân, tuyệt đối cũng không thể nhận được yêu thích của bọn họ. Bởi vì, bọn họ tin chắc chỉ có Triệu Khả Nhân mới có thể vì bọn họ mang đến vinh dự mà thôi. Cho nên cuối cùng ta cũng quyết định phải thu hồi tài năng của ta, làm một người bình thường nhất.”