Đích Trưởng Công Chúa
Đợi Tiêu Thanh Dung bị mang đi, Tuyên Hoà đế nói, “Đứa bé này thế nào càng ngày càng không hiểu chuyện.”
“Phụ hoàng, Nhị muội bởi vì sinh bệnh ở lâu trong phòng, tính tình có chút giận dỗi mà thôi.” Tiêu Nguyên Mẫn nhẹ giọng khuyên, “Lúc trước Huyền Huyền bị bệnh, tâm tình cũng không tốt.”
“Nàng ta tính tình quái dị.” Tuyên Hoà đế thở dài, “Vẫn là Huyền Huyền hiểu lòng người.”
Tiêu Nguyên Mẫn không nói nữa, chỉ chiếu cố em trai ăn uống.
Tiêu Thành Hiên hơi hơi cụp mắt, tính tình quái dị, Tiêu Thanh Dung sợ là hỏng rồi. Cha ruột là Tuyên Hoà đế nói thành tính tình quái dị, về sau nàng ta làm sao để gả chồng.
Sợ là không quá ba ngày, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này, Tiêu Nguyên Mẫn là ý tốt hay là…… Tất cả đều không liên quan đến cậu, mà cậu cũng không ưa gì Tiêu Thanh Dung.
Tiêu Thanh Dung có thể coi thường cậu, nhưng không thể xem thường mẹ cậu, tuy mẹ cậu thân phận sinh hoàng tử cũng chỉ ở vị trí tần, Tiêu Thanh Dung cũng không thể ỷ vào mẹ đẻ là Quý Phi mà coi thường Dung Tần.
Về điểm, Tiêu Nguyên Mẫn là công chúa địa vị cao nhất làm rất tốt, dù ngày lễ ngày sinh Dung Tần đều tặng lễ vật, không quá quý trọng, thường thường bên trong còn có một hai món đồ thêu của nàng, rảnh rỗi sẽ đi trò chuyện với Dung Tần. Tiêu Thành Hiên tuy không nói, nhưng là đều ghi nhớ trong lòng.
Tiêu Thành Hiên thở dài, “Nhị muội không nhỏ hơn muội là bao…… hay Phụ hoàng lại phái hai cái ma ma giáo dưỡng cho muội ấy đi.”
Tuyên Hoà đế gật đầu.
“Thật sự mẫu hậu dạy dỗ tốt.” Trên mặt Tiêu Thành Đức như nhớ lại, “Nhìn xem muội và Thái Tử sẽ biết, chỉ là…… Nếu không phải mẫu hậu mất sơm, Nhị muội sẽ không như thế.”
Tuyên Hoà đế tuy không nói gì, nhưng thật ra mắt có mấy phần đồng ý.
Mộ Dung Hi lúc này mới hiểu, ông nội nói trong cung là chỗ dạy người tốt nhất, này mấy hoàng tử công chúa như là quan tâm Nhị công chúa, chính là cẩn thận nghĩ lại không phải.
Nhị hoàng tử nói, Nhị công chúa không nhỏ hơn trưởng công chúa nhưng lại không hiểu chuyện, phái ma ma giáo dưỡng đi dạy lại. Lời này không sai, nhưng lễ tiết của Nhị công chúa là Lâm Quý Phi dạy, không phải nói Lâm Quý Phi không biết dạy?
Nhị hoàng tử chỉ nói bóng gió, thì Tứ hoàng tử chính là nói thẳng Lâm Quý Phi không biết dạy người. Nhưng tứ hoàng tử lại nói nhớ tài năng của Huệ ý hoàng hậu sợ là Lâm Quý Phi cũng không giải thích được.
Chẳng lẽ lại tự nhận mình dạy tốt hơn Huệ ý hoàng hậu? Tuyên Hoà đế không phạt ngay mới lạ, Quý Phi có cao cũng là vợ lẽ mãi không bằng vợ cả?
Lại nói nàng dạy con gái từ trước đến giờ vẫn không hiểu chuyện, căn bản so ra kém Huệ ý Hoàng Hậu mới con một thời gian ngắn.
Hơn nữa Tứ hoàng tử không chỉ có hạ thấp Lâm Quý Phi nâng cao Huệ Ý Hoàng hậu, rất hợp lòng Tuyên Hoà đế, vừa lấy lòng Tuyên Hoà đế mà cùng chị em Thái Tử và trưởng công chúa thân thiết hơn.
Chỉ là…… Mộ Dung Hi nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, nghe nói tình cảm Tuệ Ý Hoàng hậu và trưởng công chúa thân thiết, bị người khác lợi dụng mẹ mình có nổi giận không…… có đau lòng không?
Đáng tiếc, Tiêu Nguyên Mẫn đúng lúc nghiêng mặt nói chuyện với Tiêu Ngọc Tộ, nhìn không thấy biểu tình.
Đợi về nhà, Mộ Dung Hi chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt, gặp ông nội ngài nói luôn, “Ông sai người chuẩn bị nước, con trước đi tắm rửa nghỉ ngơi 1 lát, muộn chút qua đây.”
Mộ Dung Hi gật đầu, trở về viện của mình, gã sai vặt hầu hạ tắm rửa một phen mới bớt mệt nhọc.
“Lại đây ăn cháo.” Mộ Dung Chiếu vẫy tay, “Ở trong cung với bệ hạ là rất vinh quang, chính là ai dám thật sự ăn uống, lúc trước ông cũng thế.”
“Con ăn rồi.” Mộ Dung Hi nhìn vẻ mặt đã hiểu của ông nội, định đem cháo ăn xong, nhưng bụng thật sự quá no. Phải biết rằng Bán Hạ gắp điểm tâm cho chàng, chàng lại không có việc gì làm, nên ăn hết.
“A?” Mộ Dung Chiếu dừng một chút, mắt hoài nghi, “Thật sao?”
“Dạ, vâng.” Mộ Dung Hi thấy ông nội không tin, nói lại một lần những đồ đã ăn, nháy mắt Mộ Dung Chiếu từ không tin biến thành ghen tỵ.
“Hừ, đồ ăn trong cung rất ngon sao.” Thường Mộ Dung Chiếu rất thích những loại điểm tâm, nhưng không có cơ hội ăn, nghĩ đến cháu nội được ăn nhiều trong lòng buồn bực.
Mộ Dung Hi gật gật đầu, “Mùi vị rất ngon.”
“Con là đồ không có lương tâm.”
“Bệ hạ không cho phép mang về cho ngài.” Mộ Dung Hi vẻ mặt như vô tội, “Lần sau con nói với Thái tử, mang về 1 ít.”
“Được yêu thích mà kiêu ngạo.” Mộ Dung Chiếu giận dỗi, “Vậy, những thứ con vừa nói có thể ăn sao.”
“Đúng vậy.”
“Ngồi đi.” Mộ Dung Chiếu lúc này mới chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
Mộ Dung Hi ngồi xuống, không đợi Mộ Dung Chiếu hỏi, đem chuyện xảy ra hôm nay trong cung nói.
Mộ Dung Chiếu vuốt râu, trầm tư, “Chuyện này sợ không phải Đạt Hề quận vương làm, mà là nàng ta muốn thử trèo cao 1 phen.”
“Ông nội vì sao mà kết luận?” Mộ Dung Hi nhìn ông nội.
“Con gái vào cung làm phi tần, Đạt Hề quận vương được lợi gì?” Mộ Dung Chiếu hỏi ngược lại.
Mộ Dung Hi lập tức hiểu, họ Đạt Hề quận vương đã là quận vương, căn bản không có khả năng lại thăng chức, liền tính ông ta muốn con gái tiến cung, lấy lòng Tuyên Hoà đế để con trai mình dễ được phong thái tử thì khi biết 5 năm Tuyên Hòa đế không thêm người cũng từ bỏ.
Thành ý khi Đạt hề quận vương và con cùng vào kinh đã có.
Con gái Đạt Hề quận vương hành động không chỉ không tốt với Đạt Hề quận vương, mà sẽ chọc giận Tuyên Hoà đế, Cẩn Triều rộng lớn giàu có, dạng mỹ nữ gì mà hoàng đế chưa gặp, liền tính con gái ông ta và tiên trên trời hoàng đế cũng ghét bỏ.
Không nói đến nếu con gái Đạt Hề quận vương vào cung sợ là Tuyên Hoà đế cũng sẽ để nàng ta có con, phải biết rằng Cẩn Triều nhất coi trọng chính là huyết thống.
“Cháu nội đã hiểu rồi.”
“Xương Bình trưởng công chúa nếu là con trai……” Mộ Dung Chiêu nói nửa chừng thì dừng lại, “Đáng tiếc.”
Mộ Dung Hi nghe vậy cũng không nói gì.
Mộ Dung Chiều hỏi cháu, “Cháu phải nhớ kỹ, vinh quang nhà chúng ta, không cần dựa vào người hoàng tộc hiểu không?”
“Cháu đã hiểu.”
“Có nhà cảm thấy con vợ cả lấy được vợ hoàng tộc làm dòng họ cao hơn thì đều rất ngu xuẩn.” Mộ Dung Chiếu noi giọng khinh thường, “Lúc trước họ Hứa phong cảnh gì, hiện giờ đâu?”
Họ Hứa trong lời Mộ Dung Chiếu, là người đi theo đi theo tổ tiên Tuyên Hoà đế giành thiên hạ, khi đó họ Hứa cha con ba người, cha Hứa cưới vợ kế chính là em gái ruột hoàng đế, hai con trai là cưới công chúa, kết quả thì sao, bây giờ còn bao nhiêu người nhớ họ Hứa nữa.
“Nhà Mộ Dung ta từ trước có thể đi đến hôm nay, đúng là cẩn thận, phải biết rằng lên đỉnh rồi sẽ xuống dốc, vinh quang chúng ta phải biết dừng lại không quá mức.” Giọng Mộ Dung Chiếu nghiêm túc, “Con cho rằng nhà Mộ Dung không có cơ hội lấy vợ hoàng gia sao?”
“Cháu không dám.”
“Chỉ là lệnh vua không làm trái được.” Mộ Dung Chiều nhìn cháu nội giọng dịu đi, “Nếu bệ hạ thật sự hạ lệnh để người nhà chúng ta cưới công chúa, thì chúng ta tình nguyện cưới công chúa không được sủng ái, cũng không thể cưới người sủng ái.”
Kỳ thật Mộ Dung Chiếu nghĩ không nói chuyện này sớm với cháu nội, nhưng hôm nay nghe giọng kể về Xương Bình trưởng công chúa, bên trong tràn đầy kính nể, phải biết rằng rất nhiều tình cảm bắt đầu từ bội phục và chú ý mà thành.
Hơn nữa Mộ Dung Hi tính cách gì, là ông nội ngài hiểu rõ, nhìn ôn hòa có lễ, kỳ thật trong lòng cực cao ngạo, người bình thường còn không để vào mắt.
Nhưng theo ý tưởng Mộ Dung Chiếu, chỉ cần Tuyên Hoà đế còn dùng nhà bọn họ, liền không khả năng gả công chúa cho Mộ Dung Hi, cho nên cảnh báo trước với Mộ Dung Hi
Hơn nữa, Mộ Dung Chiếu cũng cảm thấy, nếu gả thì Nhị công chúa kia sẽ tốt hơn so Xương Bình trưởng công chúa, Nhị công chúa tuy rằng ngu dốt, nhưng tâm tư đơn giản, không giống Xương Bình trưởng công chúa, có đôi khi ông đều nhìn không rõ.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Hi không có tâm tư, rốt cuộc chàng còn nhỏ tuổi.
“Về sau cách xa Xương Bình trưởng công chúa ra, phải tôn kính biết không?” Mộ Dung Chiếu dạy cháu, “Lời nói với Xương Bình trưởng công chúa, cháu phải lặp 3 lần trước khi mở miệng nói ra."
“Dạ được.” Mộ Dung Hi do dự một chút mới hỏi, “Nhị công chúa như vậy thật sự không do Lâm Quý Phi sao?”
Mộ Dung Chiếu như cười như không nhìn cháu, đưa tay cốc nhẹ đầu, “Cháu mới mầy tuổi, liền muốn nói không rõ ràng?”
Lời Mộ Dung Hi rất có ý tứ, có thể hiểu thành Lâm Quý Phi quá chiều con gái mới để con biến thành vậy, cũng có thể lý giải là cố ý khiến cho con gái biến thành dạng như vậy.
Quá thương con không hợp lý, từ trong cung rất nhiều phi tần giành được địa vị Quý Phi, đầu óc không ngu xuẩn như vậy, nhưng cố ý chiều con như thế lại không hiểu được.
Mộ Dung Hi bị ông nội nhìn rõ cũng không ngượng ngùng, ngược lại hỏi, “Ông nghĩ thế nào?”
“Ta nhìn thấy chính là.” Mộ Dung chiếu ngừng hạ tiếp tục nói, “Chuyện này liên quan gì đến cháu, không trâu bắt chó đi cầy.”
“Ông nội.” Mộ Dung Hi không phản đối chỉ gọi một tiếng ý nói cháu là chó thì ông cũng không tốt
“Mau về, nhìn thấy người liền bực mình.”
Tiêu Thanh Dung bị vú nuôi đưa về điện Bồng Lai, nàng chạy đến chỗ Lâm Quý Phi khóc.
Lâm Quý Phi cũng không hỏi, chỉ dỗ con gái nín, sai cung nữ dẫn đi rửa mặt chải đầu, sau đó nhìn về phía vú nuôi, bà ta quỳ trên mặt đất nói rõ mọi chuyện.
Lâm Quý Phi nhíu mày, “Song Hoa, đem khối ngọc chạm khắc rỗng sử tử vờn quanh tú cầu, lò sửa tay chín đào bằng vàng, lại tìm vài thứ khác đưa đi chỗ xương bình trưởng công chúa, nói ta nhận tội với nàng do không dạy con gái tốt.”
"Dạ, vâng.”
“Nếu bệ hạ đã nói vậy, các ngươi về sau để công chúa ở phòng trong học quy củ, đừng làm nàng ra cửa.” Tốt quá hoá lốp, loại trình độ này vừa vặn, Lâm Quý Phi không muốn để Tuyên Hoà đế cảm thấy nàng sẽ không dạy dỗ con gái, sẽ không cho nàng sinh đứa con thứ 2.
“Đúng vậy.”
Trưởng công chúa thật đúng là không dám coi thường, không hổ là con gái Tuệ Ý Hoàng hậu, đều gian trá, ánh mắt Lâm Quý Phi mang theo hung ác.