Đích Thê Tại Thượng

Chương 44





Cố Thanh Trúc đến chúc tết nhân ân đường, tặng Vân Sinh và Lương Phủ mỗi người một bao lì xì, hai người lại từ chối không chịu nhận: "Tiểu Trúc, đêm 30 phát rồi, giờ chúng ta đâu thể lấy nữa."

Vân Sinh và Lương Phủ thật không ngờ tiền tết năm nay lại gấp mười lần tiền tết năm rồi, tuy nói tiểu trúc là con nhà giàu, nhưng bọn họ cũng không thể lợi dụng người ta.

Cố Thanh Trúc sắp xếp lại hòm thuốc của mình, để Hồng Cừ nhét bao lì xì cho hai người: "Bây giờ thiếu gia là trưởng quầy rồi, chưởng quầy tặng lì xì cho tiểu nhị nhiều một tí cũng có hề gì, không cần thấy ngại, chỉ cần làm việc chăm chỉ, chúc thiếu gia mấy câu là được rồi. Đúng không thiếu gia."

Hồng Cừ nói xong, hai nam nhân cũng hiểu ra, nhìn nhau, không ngại nữa mà chắp tay hành lễ:" Vậy thì đa tạ Tiểu Trúc thiếu gia. "

Cố Thanh Trúc xua tay để hai người đi làm việc, chuẩn bị mở cửa tiệm.

Tết nhất cũng không ai tới y quán, bởi không ai muốn năm mới đã đi khám bệnh nên rất nhàn, Cố Thanh Trúc quyết định ra tứ hợp vieejen đằng sau nghỉ ngơi.

Mấy ngày này Cố gia đã đi chúc tết họ hàng xong xuôi, nàng đi theo Trần thị, Trần thị không đi nữa, Cố Thanh Trúc tất nhiên cũng ở nhà.

Tứ hợp viện nhỏ này năm trước cũng đã trang trí lại một lần, nhìn qua đã không còn dấu ấn của Lư đại phu, kể cả mấy cái cây nhỏ của Lư đại phu Cố Thanh Trúc cũng cải tạo thành hai dược điền nho nhỏ, không mong dùng được nó, chỉ vì trong có vẻ thoải mái, tươi mới hơn, nhìn xung quanh, nàng tính sau tết sẽ trồng thêm tí bạc hà, hè đến dùng pha trà uống cũng được.

Trời hôm nay hơi lạnh, cũng may mặt trời rực rỡ, ngồi ở xích đu, yên lặng đọc sách rất thích. Sân nhỏ cũng có cái lợi của nó, yên tĩnh hơn sân lớn rất nhiều.

Hồng Cừ đi vào bẩm:" Tiểu thư, bên ngoài có người tìm. "

Cố Thanh Trúc nhẹ nhàng buông sách, lòng đột nhiên giật mình, chẳng lẽ là Kì Huyên? Ngoại trừ hắn thì ai tới tìm nàng.

" Là một tiểu công tử, nói là tới tạ ơn ân cứu mạng của tiểu thư. "

Vậy không phải Kì Huyên rồi.

Cố Thanh Trúc thu dọn đồ đạc xong thì đi ra tiền viện, không nhớ ra ai, vén rèm ra ngoài, thấy một người mặc một chiếc áo lông cừu to, nách chống nạng, sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa, thấy Cố Thanh Trúc đi ra, hắn liền cười lên, lộ ra một chiếc răng khểnh với hai lúm đồng tiền.

Cố Thanh Trúc không nhận ra hắn, ngơ ngác nhìn, khi tới gần mới hỏi:" Công tử tìm ai? "

Tiểu công tử bỏ một tay ra khỏi áo lông cừu, chỉ vào Cố Thanh Trúc cười đáp:" Tìm ngươi. Ngươi cứu ta mà, quên rồi sao? Ở sân khấu kịch đó.. "

Nhắc tới sân khấu kịch Cố Thanh Trúc mới nhớ ra thiếu niên xui xẻo bị đè, hôm ấy hắn đau quá đớn nhăn nhó, người rất dơ dáy, máu chảy đầm đìa, nhất thời Cố Thanh Trúc không nhận ra, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, cười nói:" Thì ra là cậu. "

Thiếu niên gật đầu:" Đúng là ta, lúc đầu ta còn tưởng mình đi nhầm chỗ, nhìn thấy ngươi thì ta an tâm rồi. "

Nói xong, thiếu niên nhìn khắp xung quanh, khập khiễng ngồi vào ghế bệnh nhân, Cố Thanh Trúc đi theo, người kia cởi áo choàng, thân thiết nói:" Ta tên là Lục Duyên Khanh, thân phận của ta.. ngươi cũng biết rồi, ta còn nhớ rõ mà, hôm đó tuy ta nằm nhưng trong lòng nhớ rất rõ.

Cố Thanh Trúc nhìn thiếu niên tự tại này, ngồi bên cạnh, nhéo hai cái trên phần xương đùi của hắn, thiếu niên hơi ngượng, đỏ mặt lên, nhưng không né ra mà để nàng xem kĩ.

"Khôi phục tốt lắm." Cố Thanh Trúc đạm nhiên cười.

Lục Duyên Khanh nhìn nàng, tuy mặc nam trang nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp, cười lên làm cho người đối diện cảm thấy thật mộc mạc, nhìn giống như không vui, không biết tại sao, hắn muốn làm nàng vui vẻ lên.

"À.. mấy tháng nay ta đóng đinh trên giường, uống hết chén thuốc bổ này đến chén thuốc bổ khác sao mà không phục hồi tốt được."

Cố ý nói quá lên để chọc cười nàng, ai ngờ Cố Thanh Trúc chỉ hơi cong môi, duỗi tay bắt mạch cho hắn, Lục Duyên Khanh chỉ lo nhìn nàng, ngơ ngẩn duỗi tay, sau đó mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào ngón tay Cố Thanh Trúc đặt trên tay mình, ba ngón tay trắng nõn.

"À, ngươi bao nhiêu tuổi? Mười lăm chưa? Năm nay ta mười lăm, ngươi nhìn nhỏ hơn ta một chút. Y thuật này ngươi học của ai mà lợi hại như vậy."

Lục Duyên Khanh ríu rít nói chuyện, Cố Thanh Trúc buông tay: "Không có sao hết, mấy hôm nay đừng đi lại quá nhiều, chưa khôi phục hoàn toàn nên nếu đi lại nhiều thì sau này rất dễ bị đau chân."

NÓi xong, Cố Thanh Trúc liền đứng dậy muốn đi, Lục Duyên Khanh gọi lại: "Ta không có tới xem bệnh."

Cố thanh trúc nhướng mày, như đang hỏi: Vậy ngươi tới làm gì?

"Ta muốn đến gặp ngươi, vẫn luôn muốn gặp ngươi nói lời cảm ơn đàng hoàng, nếu không nhờ có ngươi thì chân ta đã bị phế đi rồi." Lục Duyên Khanh lần đầu tiên trong đời hi vọng một cô nương có thể nói thêm mấy câu với mình, hoặc nhìn hắn thêm vài cái cũng được.

"Hôm ngươi bị thương tổ mẫu của ngươi đã mang quà tới tạ lễ nhà ta rồi, ngươi không cần phải tới đây cảm ơn nữa đâu. Su phụ dạy ta y thuật, vốn chính là để cứu người. Không còn chuyện gì khác thì ngươi về đi, nhớ phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi lung tung, ăn nhiều xương một chút.

Lục Duyên Khanh khập khiễng đi phía sau nàng:" Ngươi nói vậy đã đi rồi sao? Ta ăn xương cái gì chứ, ta có phải chó đâu. "

Cố thanh Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, không nhiều lời nữa mà đi thẳng vào trong, Hồng Cừ và Vân Sinh đứng sau quầy không nhịn được bật cười, Lục Duyên Khanh chu môi, nhìn mấy lần chỗ Cố Thanh Trúc vừa vào, gã sai vặt ở ngoài đi vào dìu hắn, người khác lấy nạng và áo lông, lưu lưu luyến luyến rời Nhân Ân Đường.

Cố Thanh Trúc chẳng để tâm chuyện này, thậm chí cảm thấy tiểu tử kia cũng không cần phải tới, binh lính trước kia nàng chữa trị ở Mạc Bắc nhiều như nước biển, nếu mỗi người đều tới cảm ơn thì Cố Thanh Trúc cũng đừng mong làm việc nữa, ở đó đón tiếp người nói cảm ơn còn không kịp.

Việc này làm cho Cố Thanh Trúc không biết nên khóc hay nên cười, rốt cuộc nàng đâu phải nữ hài mười bốn, mười lăm, không có hứng thú với mấy trò này.

Ngoại trừ thức ăn, Lục Duyên Khanh còn thường xuyên mang son phấn, vòng tay linh tinh, Cố Thanh Trúc không nhận, hắn đưa thẳng cho Hồng Cừ, để Hồng Cừ nhận thay, Cố Thanh Trúc cũng đành bất lực.

Mỗi ngày nàng đều tự nhỏ, tiểu tử kia ngày mai không tới đâu, nhưng sáng hôm sau, hắn lại tới đúng giờ như một cái máy, đôi khi còn tới sớm hơn Cố Thanh Trúc, trông mong ngồi trên xe ngựa chờ nàng.

Rốt cuộc Cố THanh Trúc không chịu được nữa, nói với tiểu tử nhiệt tình kia.

" Ruốt cuộc ngươi muốn làm cái gì đây? "Cũng may tết nhất, ít người tới xem bệnh, nếu ngày thường bị hắn làm phiền thế này, Cố Thanh Trúc làm sao khám bệnh.

Lục Duyên Khanh ngại ngùng gãi đầu:" Ta, ta chỉ là tới nói cảm ơn thôi. Ngươi không thấy mỗi ngày ta đều đưa quà cảm tạ sao. "

Cố Thanh Trúc nhìn qua điểm tâm đặt sẵn trên quầy, bánh chưng với đường mà dở khóc dở cười:" Ta không ăn cái này đâu, ngươi đừng tặng. Ta đã nói rồi, chuyện đại phu cứu người là chuyện tất nhiên, ngươi đừng canh cánh trong lòng, ngày mai cũng đừng tới nữa. Chân ngươi đã hồi phục tốt lắm rồi, đừng đi lại nhiều, về đi. "

Lục Duyên Khanh ấp úng:" À, tới nói cảm ơn không cũng không đủ. Thật ra.. thật ra.. hôm sau là tết Thượng Nguyên, trên đường Chu Tước, tửu lâu Đồng Tước có lễ hội đèn lồng, ta, ta muốn hỏi xem ngươi có muốn đi xem không. Ngươi yên tâm, không phải chỉ có ta và ngươi, ta có vài muội muội nữa, còn có một số bằng hữu, nếu ngươi có muội muội hay bằng hữu gì cũng có thể gọi đi chung, những người xấp xỉ tuổi chúng ta cũng có thể gọi đi cùng. Ngươi thấy.. thế nào? "

Một tràng như vậy làm Cố Thanh Trúc trợn mắt há mồm:" Ngươi muốn rủ ta đi lễ hội đèn lồng tết Thượng Nguyên? "

Mấy ngày nay đưa đồ tới, Cố Thanh Trúc còn hơi buồn bực, đâu có ai nói cảm ơn kiểu đó, nhưng nàng quên mất hắn bao nhiêu tuổi, thiếu niên trẻ tuổi, có chút tình cảm với nàng.

Tuy đường tình Cố Thanh Trúc cũng không bằng phẳng, nhưng ít ra cũng từng trải hết rồi, suy nghĩ một lát đã hiểu ý của Lục Duyên KHanh.

" Ngươi, ngươi giận sao? "

Lục Duyên Khanh thấy Cố Thanh Trúc không có biểu cảm gì, cho rằng nàng giận, tự nhiên hắn mời như thế, tất nhiên sẽ làm cho người ta cảm hấy đường đột.

Cố Thanh Trúc lắc đầu:" Ta không giận. Nhưng lại không thể đồng ý, ta chẳng có chút hứng thú nào với tết Thượng Nguyên, ngươi đi cùng với những bằng hữu khác đi. "

Tết Thượng Nguyên là ngày lễ ưa thích nhất của những thiếu niên, thiếu nữ, bởi vì hôm ấy họ có thể nương theo không khí ngày hội mà bày tỏ lòng mình. Nhất là tình yêu tuổi đó, nhìn rất tốt đẹp.

" Ngươi không có hứng thú với Tết Thượng Nguyên, hay đơn thuần không muốn đi với ta? "Tâm tư của thiếu niên, dũng cảm nhưng cũng rất nhạy cảm, buồn bã nói ra suy nghĩ trong lòng.

Ánh mắt trông mong nhìn Thanh Trúc, dường như nếu Cố Thanh Trúc cự tuyệt hắn sẽ trông như bắt nạt con nít, không thể nói với hắn tuổi tác hai người không hợp, hắn nhìn lầm người rồi, chỉ phải lựa lời:" Không phải, chỉ là ta không thích Tết Thượng Nguyên thôi. Hơn nữa ta cũng không có ai đi cùng, một mình ta đi chung với một đám các ngươi cũng không tốt."

Lục Duyên Khanh ngơ ngẩn nhìn nàng, Cố Thanh Trúc thấy mình đã nói rõ hết rồi, đứa nhỏ này hẳn có thể hiểu được, liền cười cười rồi ra tứ hợp viện đằng sau, tuy bất ngờ nhưng sẽ không có ai cảm thấy được người ta thích là một chuyện đáng buồn, nhất là người thích mình còn là một tiểu công tử xinh đẹp nữa.

Tểu kịch trường:

Nam chính: Tiểu shota? Bằng ta sao?

Nữ chính: Nam nhân trong mắt ta đều hơn ngươi.