Đích Thê Tại Thượng

Chương 41




Sự việc phát sinh trong phủ An Quốc Công được giải quyết, sau khi Lục gia hỏi rõ tiền căn hậu quả, cho rằng trước đây là hài tử nhà mình làm sai, hơn nữa tuy rằng lục tiểu công tử bị thương, lại không đáng ngại, nên không truy cứu trách nhiệm.

Vốn dĩ Cố Thanh Trúc suy nghĩ sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày lại đi Nhân Ân Đường, nên từ sớm đã cho Hồng Cừ nói trước một tiếng với Lư đại phu, tính toán thừa dịp mấy ngày nay, nhìn qua việc kinh doanh của cửa hàng một chút, nhóm người chưởng quầyThẩm gia đưa tới thật sự lợi hại, rốt cuộc họ đều là những lão tiền bối có kinh nghiệm phong phú, mặc kệ trước đây trương mục của cửa hàng có phức tạp bao nhiêu, trong thời gian ngắn, bọn họ đều đã sắp xếp lại hết.

Bây giờ, có một số việc phải đợi Cố Thanh Trúc quyết định, chẳng hạn như có mấy cửa hàng không kiếm được tiền, muốn bán đi hay giữ lại, nếu giữ lại, kế tiếp nên kinh doanh như thế nào, nếu như bán đi, tiếp theo sẽ kinh doanh cái gì, vẫn thuê tiếp hay là đổi mặt bằng mới, rất nhiều vấn đề cần Cố Thanh Trúc quyết định.

Cố Thanh Trúc nghe các chưởng quầy của cửa hàng bẩm báo sự tình ở tiền viện của phòng khách, thuận tiện nhìn qua sổ sách vài lần, đời trước nàng quản lý phủ Võ an hầu mười mấy năm, xử lý những việc này không có gì phức tạp, nhưng những chưởng quầy thấy Cố Thanh Trúc xử lí mọi việc đâu ra đó, đều khen hết lời, mở miệng là nói tiên phu nhân dạy dỗ tốt, trong mắt bọn họ, Cố Thanh Trúc ở tuổi này có thể hiểu biết nhiều việc, nhất định là trước kia đi theo phía sau Thẩm thị học được.

Trên thực tế, rất nhiều việc Cố Thanh Trúc biết đều là được Thẩm thị dẫn dắt, Thẩm thị xuất thân thương nhân, xử lý những việc liên quan đến tiền tài rất có sáng kiến, tuy rằng khi cố thanh trúc còn nhỏ, thẩm thị không có chính thức dạy nàng, nhưng khi thẩm thị xử lý công việc thường ngày, Cố Thanh Trúc ở bên cạnh học được không ít, cho nên sau này khi đoạt lại của hồi môn từ trong tay của Tần thị, Cố Thanh Trúc không bị lúng túng, sau một phen đắn đo, nghiên cứu kỹ lưỡng, cũng đem việc của cửa hàng xử lý tốt, sau đó cố thanh trúc gả vào phủ Võ An Hầu, càng có cơ hội tiếp xúc nhiều với những việc phức tạp hơn.

Cố Thanh Trúc xử lý xong những việc cần phải quyết định ngay, để lại một ít sự việc cần phải làm khảo sát sau đó mới quyết định, chờ sau khi khảo sát xong, qua mấy ngày lại xử lý tiếp.

Chiêu đãi nhóm chưởng quầy một bữa cơm trưa ở phủ Trung Bình Bá, buổi chiều nhóm người chưởng quầy đều đi trở về, Cố Thanh Trúc suy nghĩ sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng mới vừa nằm xuống không bao lâu, Hồng Cừ liền vội vã chạy vào, Cố Thanh Trúc còn chưa ngủ, đang dựa vào trên sụp mềm đọc sách, thấy nàng xốc mành chạy vào, Cố Thanh Trúc buông sách xuống hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Vân Sinh ở Nhân Ân Đường chạy tới tìm tiểu thư, nói là có một đám người đi Nhân Ân Đường gây sự, đánh Lư đại phu. Nguyên nhân của việc này là vì hai ngày trước, Lư đại phu xem bệnh cho một lão bà tử, nói với đại nhi tử của lão bà cần chuẩn bị hậu sự, lão bà tử khẳng định sẽ không qua được, Lư đại phu kê cho lão bà phương thuốc kéo dài thêm hai ngày, giúp cho người nhà nàng có thời gian chuẩn bị, lão bà kia đi vào đêm hôm qua, người con thứ hai từ ngoài thành vội trở về chịu tang, nói là Lư đại phu kê thuốc hại chết lão bà tử. Sáng sớm thì mang theo thân thích đến cửa hàng gây sự, còn đánh Lư đại phu, hắn còn nói là năm ngày sau sẽ đến nữa, muốn Lư đại phu chuẩn bị năm trăm lượng bạc, nếu như không có bạc, hắn liền đập nát Nhân Ân Đường."

Hồng Cừ thuật lại lời nói của Vân Sinh cho Cố Thanh Trúc nghe, Cố Thanh Trúc nghe xong, từ sụp mềm ngồi dậy: "Lư đại phu có sao không?"

"Thân thể chắc là không có sao, nhưng mà bị dọa sợ, Lư đại phu cũng lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ, lại gặp phải tên vô lại như vậy, cả đời chưa từng gặp qua việc kinh hãi như vậy." Hồng Cừ đi theo Cố Thanh Trúc ở Nhân Ân Đường một đoạn thời gian, cũng coi như có giao tình, cho nên khi Vân Sinh đến cầu cứu, nàng liền vội vàng chạy vào báo lại.

Cố Thanh Trúc như suy tư: "Ta vào đổi xiêm y, đi nhìn một cái."

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chạy ra hẻm an bình, đi về hướng của Nhân Ân Đường.

Sau khi Cố thanh trúc xuống xe thì thấy bên ngoài Nhân Ân Đường vẫn còn một vài người hàng xóm đang đứng nhìn, vài người khác thì hỗ trợ dọn dẹp trong cửa hàng, thấy Cố Thanh Trúc tới, chào hỏi với nàng vài câu.

Vân Sinh ngồi xổm trên mặt đất nhặt dược liệu, nhìn thấy Cố Thanh Trúc, lập tức buông việc trong tay đứng lên chào đón, dặn dò tiểu nhị Lương Phủtiếp tục dọn dẹp, Vân Sinh đưa Cố Thanh Trúc đến hậu viện: "Tiên sinh ở bên trong, ngươi đi nhìn ông ấy một chút đi."

Lư đại phu ở tại hậu viện, là một tứ hợp viện nhỏ kết hợp với hiệu thuốc, thê tử Lư đại phu đã qua đời, chỉ có hai khuê nữ đều gả ở Vân Nam, quê quán của ông cũng ở Phương nam, năm đó, sau khi tới kinh thành hành y thì đặt chân ở chỗ này, sau khi thê tử chết, nữ nhi cũng không ở bên cạnh, ông rất cô đơn.

Lão đầu mấy chục tuổi, nằm ở trên ghế, khóe mắt đều là vết bầm tím, chưởng quầy Vương thúc ở cửa hàng trà thơm cách vách dùng trứng gà xoa cho ông.

Cố Thanh Trúc đi đến, vương thúc đứng dậy nhường chỗ ngồi cho nàng: "Ai da, Tiểu Trúc ngươi nhưng tính ra được, sư phụ ngươi hôm nay bị người ta đánh."

Đối với bên ngoài, Cố Thanh Trúc là đệ tử quan môn của Lư đại phu, mọi người chung quanh đều gọi nàng là Tiểu Trúc, nghĩ nàng là nam hài tử. Cố Thanh Trúc nói lời cảm tạ với Vương thúc, sau đó Vương thúc cầm trứng gà giao cho Vân Sinh, thì rời đi.

Cố Thanh Trúc bắt mạch cho Lư đại phu, tay Lư đại phu đến bây giờ vẫn còn run, xem ra là thật sự rất sợ hãi.

"Bị thương ngoài da, không tổn thương phủ tạng. Cần tĩnh dưỡng mấy ngày." Cố Thanh Trúc nói ra kết quả sau khi bắt mạch.

Lư đại phu suy yếu gật gật đầu, Vân Sinh thật sự rất tức giận: "Ta đã hỏi thăm qua, kẻ dẫn người tới gây sự tên Ngô Nhị, vốn dĩ chính là tên du côn lưu manh nổi danh, ba năm trước đây đã từng đánh một đại phu đến tàn phế, sau đó để tránh đầu sóng ngọn gió nên chạy ra ngoài thành, bây giờ lão nương hắn không còn, vội trở về chịu tang, lại tái diễn trò cũ, mang theo một nhóm người tới kiếm chuyện với tiên sinh, hắn còn nói mấy ngày sau sẽ tới nữa, muốn tiên sinh đưa cho hắn năm trăm lượng bạc. Hắn mở miệng công phu sư tử ngoạm, năm trăm lượng bạc, cũng thật dám nói."

Hồng Cừ tức giận không thôi: "Chúng ta báo quan đi. Cho quan phủ đến bắt hắn."

Vân Sinh có chút khó xử: "Vô dụng, cho dù Ngô Nhị bị bắt, nhưng những bằng hữu du côn của hắn mỗi ngày tới gây chuyện, chúng ta cũng chịu không nổi. Hắn chính là dựa vào điểm này."

"Chẳng lẽ không có biện pháp trị hắn?" Hồng Cừ lẩm bẩm nhìn qua Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc trầm ngâm, nhìn về phía Lư đại phu: "Tiên sinh nghĩ sẽ xử trí như thế nào?"

Lư đại phu bất đắc dĩ thở dài: "Ta một cái lão nhân có thể xử trí như thế nào. Bọn họ có thể tới một lần, thì sẽ có thứ hai, bây giờ nếu ta cho bạc, lần sau hắn biết nơi này có thể cầm tới bạc, thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn, mệnh của ta có thể theo chân bọn họ dây dưa mấy năm đây."

"Nhưng sự việc đã xảy ra thì phải giải quyết, bây giờ tiên sinh chỉ cần nói muốn làm như thế nào, văn hoặc là võ, những việc khác cứ giao cho ta là được."

Cố Thanh Trúc thể hiện ra thành ý lớn nhất của mình đối với Lư đại phu.

Lư đại phu còn chưa mở miệng, Vân Sinh liền nói: "Văn chính là đưa tiền phải không? Biện pháp này không tốt, chuyện này không phải đưa tiền một lần là giải quyết được, giống như tiên sinh đã nói, cho một lần, lần sau bọn họ vẫn sẽ đến nữa, lòng tham không đáy, chúng ta có bao nhiêu năm trăm lượng có thể cho?"

Vân Sinh nói như vậy, càng chứng tỏ là ưu tiên giải quyết bằng võ lực, Cố Thanh Trúc nhìn về phía Lư đại phu, Lư đại phu ngồi thẳng thân mình, mệt mỏi thở dài:

"Văn võ, ta đều không giải quyết được. Nói đến cùng, người tuổi lớn, nhát gan, ta ở cửa hàng này đã vài thập niên, sau khi bạn già đi rồi, ta vẫn luôn nghĩ sẽ đóng cửa y quán, hôm kia con gái lớn của ta gởi thư, muốn ta đi Vân Nam, ta chỉ có hai cái nha đầu, cả hai đều ở Vân Nam, nếu không có sự việc như hiện tại, ta còn không hạ được quyết tâm."

Vân Sinh kinh ngạc: "Tiên sinh muốn đóng cửa y quán? Này.. Dựa vào cái gì chứ! Bị bọn họ tới gây sự một lần, chúng ta phải đóng cửa hàng, này cũng quá.."

Lư đại phu xua tay: "Ta lớn tuổi rồi, không lăn lộn nổi nữa."

"Nhưng này cửa hàng là tâm huyết của tiên sinh, láng giềng ở đây cũng đều có thói quen tới nơi này bốc thuốc xem bệnh, nếu tiên sinh phải đi, cửa hàng này làm sao bây giờ?" Vân Sinh ngồi xổm xuống, muốn nói vài câu tốt đẹp khuyên Lư đại phu.

Lư đại phu do dự một lát, nhìn về phía Cố Thanh Trúc, hai người liếc mắt một cái, Cố Thanh Trúc mới trầm ngâm nói: "Nếu tiên sinh đã quyết định như thế, vậy cửa hàng này ta mua cũng không sao, hơn nữa ta sẽ phái người tự mình đưa người đi Vân Nam."

Lời nói của Cố Thanh Trúc làm biểu tình của Lư đại phu có chút thả lỏng, liên tục gật đầu, lệ nóng doanh tròng, lúc trước nằm ở chỗ này, ông suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này là tốt nhất, ông có thể hạ quyết tâm đi đoàn viên với nữ nhi và con rể, có Tiểu Trúc ở cửa hàng, với thân phận của nàng, tự nhiên có rất nhiều biện pháp đối phó những người du côn lưu manh tới gây sự, mấu chốt nhất chính là, nếu bán cửa hàng cho những người khác, họ có thể sẽ không mở y quán, cho dù y quán vẫn mở như cũ, hai đứa nhỏ Vân Sinh cùng Lương Phủ này, nhân gia có thể lưu lại hay không còn chưa biết.

Sau khi suy xét đủ kiểu, chỉ có Tiểu Trúc tiếp nhận y quán, đối với mọi người mới là kết quả tốt nhất.

"Càng nhanh càng tốt. Làm phiền ngươi lo lắng." Lư đại phu nói ra lời chắc chắn. Cố Thanh Trúc hỏi ông muốn bán cửa hàng nhiều ít ngân lượng, Lư đại phu chỉ nói để nàng nhìn, đủ dùng là được, Cố Thanh Trúc tự nhiên sẽ không làm Lư đại phu bị thiệt, trưa hôm đó nàng điều hai người chưởng quầy từ cửa hàng khác tới y quán đánh giá, trao đổi công việc, cửa hàng ở đoạn đường này không tiện nghi, Cố Thanh Trúc ra giá cao hơn một ngàn lượng so với thị trường, mua lại y quán.

Sở hữu khế đất, phía trước y quán cộng thêm tứ hợp viện nhỏ ở phía sau, tổng cộng nàng đưa cho Lư đại phu hai vạn một ngàn lượng ngân phiếu, ký tên mua bán ngay tại chỗ, cửa hàng ngay lập tức trở thành tài sản của Cố Thanh Trúc.

Hai vạn một ngàn lượng ngân phiếu, mua y quán, hai người tiểu nhị ở y quán là Vân Sinh và Lương Phủ vẫn tiếp tục làm việc như cũ, nửa điểm cũng không chậm trễ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Cố Thanh Trúc liền phái bốn người hộ vệ và một chiếc xe ngựa tới đón Lư đại phu ra khỏi thành, dựa theo ước định, đưa Lư đại phu đi Vân Nam bình an.

Đến cả việc bọn vô lại nói năm ngày sau muốn đến Nhân Ân Đường lấy bạc, Cố Thanh Trúc cũng không chờ bọn họ tới cửa, nàng cho Trương Vinh mang theo hai mươi mấy người hộ vệ, tính cả Vân Sinh, Lương Phủ, tìm ra tất cả bọn vô lại đến cửa hàng nháo sự ba ngày trước và xác nhận đến, Trương Vinh có biện pháp xử lí của Trương Vinh, hắn xuống tay tàn nhẫn, tâm tư kín đáo, sự tình giao cho hắn làm, Cố Thanh Trúc vô cùng yên tâm.

Trương Vinh cũng không làm Cố Thanh Trúc thất vọng, tuy rằng hiện tại tuổi hắn không lớn, nhưng làm việc tới sấm rền gió cuốn, trước tiên hắn giam giữ một tên tùy tùng của Ngô Nhị ở ngoài thành, sau đó thì giống như bắt con chuột, người này móc nối người kia tìm ra được đám người, cuối cùng mang theo mọi người đi nhà Ngô Nhị, nghe nói lúc ở trước cửa, Ngô Nhị thấy huynh đệ của hắn đều bị Trương Vinh bắt được, cả người đều choáng váng, nhấc chân muốn chạy, Trương Vinh cũng không phải là ăn chay, bắt được người ngay lập tức, vô cùng thành thạo, túm cổ Ngô Nhị lại, hắn ở nơi này cầu gia gia cáo nãi nãi, đánh rắm, lăn lóc, đái ra quần, giãi bày và dập đầu xin tha, Trương Vinh cầm lấy lưỡi hái từ trong viện nhà Ngô Nhị, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém đứt một đầu ngón tay của Ngô Nhị, thê tử của Ngô Nhị nhìn thấy, té xỉu ngay tại chỗ, Ngô Nhị bị chặt đứt ngón tay ngay cả rên cũng không dám, hắn biết lúc này đã chọc phải người không nên dây vào.

Vốn dĩ là bọn họ nói láo, tìm cớ gây chuyện trước, bây giờ ăn mệt nào dám làm lớn chuyện, ngay cả nhà ở trong thành cũng không dám ở lại, trực tiếp thu thập đồ đạc trở về ngoại thành, đến cả đầu thất của mẹ ruột mình cũng chưa chờ xong.