Đích Thê Tại Thượng

Chương 1




Trời đang vào giữa hè, Liệt Dương nắng gắt.

Ngoài biên quan Mạc Bắc, cái nắng hầm hập chiếu lên cát vàng, gió lớn thổi tới, cuồn cuộn bốc lên.

Chiến trường ngoài thành, hai quân xung trận, Vũ An Hầu Tiêu quốc dẫn đầu ba vạn tinh binh thế như chẻ tre thu được toàn thắng. Ít làm hao binh tổn tướng mà bắt gọn 300 tướng lĩnh Lương quốc, giết địch ngàn vạn. Đến đây ba năm chiến tranh giằng co giữa hai nước cuối cùng cũng kết thúc.

Đêm, trong quân doanh Tiêu quốc đang diễn ra yến tiệc mừng công, các tướng lĩnh đã về kinh trước để nhận phong tước hiệu, tướng sĩ thì luận công ban thưởng, ai nấy đều vui mừng.

Vũ An Hầu Kì Huyên rất vui vẻ, nãy giờ đã uống nhiều rượu, dung mạo hắn tuấn mỹ, cao to, khi còn trẻ từng là người tình trong mộng của rất nhiều thiếu nữ kinh thành, bây giờ tuy tuổi đã xấp xỉ tứ tuần nhưng sức hấp dẫn vẫn chưa hề thuyên giảm, trong bộ khôi giáp, trông vô cùng oai hùng.

Hắn ngồi trên ghế chủ soái, nhìn ra bốn phía. Sau trận chiến này, không còn ai có thể uy hiếp vị trí của hắn nữa. Vũ An Hầu là em ruột của Kì hoàng hậu, mấy năm nay nhờ hắn cầm quân mà năm nào cũng thắng lớn, Vũ An Hầu Kì Huyên luôn bách chiến bách thắng, đánh đâu là thắng đó.

Đại chiến với Lương quốc lần này xong hắn đã hoàn toàn giải quyết mối họa luôn rình rập. Sau khi hồi kinh luận công ban thưởng, tước vị Võ An Công chắc chắn là của hắn.

Ai biết được chỉ năm năm trước khi mới trở thành thế tử Vũ An Hầu chỉ vì dính dáng đến một vụ kiện liên quan đến cướp biển Hoài Hải mà xém chút Kì Huyên đã bị Hoàng thượng giết gà dọa khỉ. Nhờ Hoàng hậu quỳ gối cầu xin một ngày một đêm Hoàng thượng mới thu hồi thánh chỉ, tuy nhiên tước vị Vũ An Hầu lại tạm thời bị tước đoạt, lại bị đày đi lính ở Mạc Bắc, không cho gia quyến đi theo, lệnh rằng:

"Không có công trạng thì đời này đừng mong hồi kinh."

Khi đó ai cũng cho rằng, thế tử Vũ An Hầu kiếp này sẽ bị chôn vùi ở Mạc Bắc, không có ngày về, thế nhưng biên quan năm thứ hai khi Kì Huyên đi đày, một trận đại chiến đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời hắn. Một mình Kì Huyên lẻn vào quân doanh chặt đầu tướng địch, làm cho địch tự rối loạn. Tiêu quốc không đánh mà thắng. Tước vị Vũ An Hầu nhờ đó mà có lại. Từ đó vang danh trong quân đội.

Bên cạnh Kì Huyên lúc này là mấy vũ nữ xinh đẹp, người xinh đẹp nhất trong đó ngồi quỳ dưới chân Kì Huyên, nhẹ nhàng rót rượu. Nàng là tiểu thiếp phòng nhất của quận trưởng Lương quốc, lần này Lương quốc đại bại, hắn ta không do dự tặng nàng cho tướng địch.

Đôi gò bồng đảo khẽ cọ vào lòng bàn tay Kì Huyên, khẽ cắn cánh môi, kiều diễm ướt át, nhu nhược dựa vào người chủ soái. Nàng tự xưng là xinh đẹp, không có người đàn ông nào sẽ buông tha người đàn bà như vậy.

Nàng dựa sát cả người vào cánh tay Kì Huyên, hơi thở thơm như lan: "Hầu gia."

Giọng nói véo von tựa hoàng oanh, dường như nghe thấy được tiếng lòng người khác.

Thế nhưng ánh mắt Kì Huyên lại chỉ nhìn vào món ăn trên mâm, nhìn theo bóng dáng cô đơn đưa thức ăn phía sau bà bếp, ánh mắt lờ đờ mê đắm, hắn hình như quên mất từ lúc nào mà nàng trở nên cô đơn như vậy.

Sau khi bà bếp đưa đồ ăn, các tướng sĩ đứng dậy tiếp đón, rối rít hành lễ với nàng, nụ cười trên mặt nàng còn rạng rỡ hơn nắng tháng ba, ánh mắt sáng ngời. Tuy trên người chỉ mặc một chiếc áo cô thôn màu chàm, không mang trang sức gì vì khi nàng đến biên quan đã đem hết tất cả của cải bán lấy tiền sung vào quân lương, ngay cả cây trâm trên đầu cũng chỉ dùng gỗ thô chẻ ra, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp thanh nhã của nàng.

Nàng chính là như vậy, không cần trang sức gì vẫn có thể xinh đẹp tuyệt trần như tiên nữ trong tranh thủy mặc.

Người đó là thê tử của hắn, người bị hắn phụ bạc, tổn thương, lại luôn luôn chưa bao giờ rời bỏ hắn, Thanh Trúc.. Thanh Trúc, người mang cái tên này từng bị hắn cho là ngang ngược, vô lối, lòng dạ sâu kín, tính tình ghen tị, hắn một cự tuyệt hai trốn tránh, đã làm rất nhiều điều sai trái gây cho nàng những tổn thương khó phai mờ. Mãi cho tới năm năm trước, khi hắn bị đày đi biên ải, khi đó hắn mới thấy rõ bộ mặt thật của những con người miệng đầy mùi đạo đức, luôn nịnh nọt, tôn kính mình, nếm hết ấm lạnh của đời người.

Chỉ có nàng, người vợ bị hắn ruồng rẫy, lại luôn đi theo hắn, giúp hắn đông sơn tái khởi, thu được kì công.

Nhớ lại quá khứ, hắn thấy rất có lỗi với nàng. Hắn đã sớm muốn xin lỗi nàng nhưng lại không có dũng khí, bởi vì tự biết vết thương đã quá sâu, khó có thể chữa lành.

Sau khi món thứ nhất dọn xong, Cố Thanh Trúc mới với tay dọn cái mâm không trên bàn Kì Huyên, ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị Kì Huyên nắm lấy.

Cố Thanh Trúc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Kì Huyên tự biết mình đường đột bèn cúi đầu tránh ánh mắt của nàng, nói lí nhí: "Những việc như thế này, sao nàng lại phải làm?" Sau khi rút tay về, Cố Thanh Trúc dọn lấy cái mâm không, vừa cười vừa nói: "Nhà bếp không đủ người, dù sao mọi người cũng bận cả, ta rảnh nên giúp thôi."

Kỳ Huyên nhận ra mình không dám nhìn vào mắt nàng, nghe vậy chỉ gật đầu, có lẻ do uống nhiều nên trở nên ỉu xìu.

Cố Thanh Trúc đang muốn đi lại bị Kỳ Huyên giữ chặt, hắn cầm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay nóng lên, khẽ nhìn vào đôi mắt như biết nói của nàng, mắt nàng nhìn rất đẹp, trắng đen rõ ràng lại sáng ngời trong suốt, bóng dáng mình treo ngược trong đôi mắt ấy.

Một tay kéo nàng, một tay cầm bầu rượt rót đầy một chén, hắn đưa đến trước mặt nàng: "Hôm nay rất vui, nàng cũng uống một chén với ta đi."

Cố Thanh Trúc hơi bất ngờ, lúc thì nhìn Kỳ Huyên lúc lại quay sang chén rượu, sau đó mới cười tươi, khóe mắt cong cong, nhưng trong mắt Kì Huyên nàng nhìn rất khác, hắn nhìn thấy vẻ yếu ớt thoáng qua của nàng, lại nhìn sang cánh môi hồng, hắn còn nhớ rõ, cánh môi nàng hôn lên rất mềm, sau hàm răng trắng là mùi thơm ngào ngạt. Răng Cố Thanh Trúc rất đẹp, lúc cười lên vô cùng đáng yêu.

Không nhịn được nuốt nước bọt, nơi nào đó trong người dường như nóng lên, hắn đưa chén rượu lên môi nàng. Cố Thanh Trúc rụt người về phía sau một chút, nhận chén rượu, nàng cúi đầu nhìn rồi để nó lên bàn, cười tươi như cũ: "Chàng cũng biết, ta không biết uống rượu."

Nàng đứng dậy muốn đi nhưng Kì Huyên lại không buông tay ra, ánh mắt hắn sáng rực nhìn nàng chằm chằm, dường như chỉ cần nàng không uống thì hắn sẽ không để nàng đi. Đôi mắt đẹp của hắn vì say rượu mà hơi ươn ướt, trong mắt đầy tia máu, cho thấy trong thời gian này, chiến tranh với Lương quốc rất mệt mỏi, ngũ quan của Kì Huyên rất đẹp vì thế nên càng kiệm lời.

Mình cũng từng bị khuôn mặt này mê hoặc nên đã làm nên biết bao nhiêu chuyện nực cười. Cố Thanh Trúc thở dài bất đắc dĩ: "Hầu gia say rồi."

Nàng kéo tay hắn khỏi tay mình một lần nữa, trong lòng hối hận sao lại giúp họ bưng đồ ăn làm chi, cho hắn ta có cơ hội khinh khi mình, đối xử với mình như vũ nữ.

Ai ngờ vừa kéo cánh tay này, cánh tay khác lại tới, kéo bả vai nàng xuống, Kỳ Huyên kéo Cố Thanh Trúc vào lòng, lại giơ ly rượu lên, nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Một ly thôi."

Hắn muốn nhìn nàng uống rượu, muốn nhìn nàng uống cùng một ly với mình, muốn thấy cánh môi nàng mở ra trước mặt mình, muốn nếm hương vị của nàng, muốn đến điên lên.

Cố Thanh Trúc không muốn dây dưa với hắn nữa, chắc do tối nay uống say thôi, bình thường hắn tránh mình như tránh tà. Nếu sáu năm trước, hắn cũng dỗ nàng uống rượu như bây giờ thì cho dù Cố Thanh Trúc nàng có uống đến suy gan, nàng cũng ráng uống, nhưng bây giờ lại chẳng còn chút hứng thú nào, chỉ mong hắn ta đừng chòng ghẹo mình nữa.

Nàng nhanh chóng ấn vào huyệt đạo trên cổ tay Kì Huyên, cảm giác tê dại khiến hắn phải buông lỏng tay nàng, nhân cơ hội đó Cố Thanh Trúc vùng thoát khỏi cái ôm đó, đẩy một vũ cơ vào trong ngực Kì Huyên, nhẹ giọng nói: "Hầu hạ Hầu gia cho tốt."

Nói xong liền cầm mâm xoay người đi mất.

Vũ cơ bị đẩy vào ngực Kì Huyên tương kế tựu kế không chịu đứng dậy, trái lại còn cầm lấy cái ly Kì Huyên đưa cho Cố Thanh Trúc, quyến rũ nói: "Hầu gia, để thiếp bồi rượu người."

Vừa dứt lời, ả tính uống chén rượu thì bị Kì Huyên đè xuống đoạt đi, uống một hơi hết sạch. Kì Huyên gác lại chén rượu lên bàn, đẩy vũ cơ ra, người vũ nữ xinh đẹp bị đẩy xuống đất còn cảm tưởng hình như mình đang mơ.

Kì Huyên vùng dậy, vì đứng lên quá nhanh nên cơ thể còn hơi chao đảo, tướng sĩ hai bên chạy lại đỡ thì bị Kì Huyên đẩy ra, chân nam đá chân bắc, xiêu vẹo đi theo hình bóng đã đi vào trong doanh trướng. Dưới con mắt của nhiều người, Kì Huyên vác Cố Thanh Trúc lên vai, bất chấp tiếng kêu sợ hãi của nàng cùng tiếng bàn tán ồn ào của các huynh đệ, hắng khiêng Cố Thanh Trúc vào lều chủ soái rồi đặt lên giường, ngay lập tức đè lên người nàng.

Cố Thanh Trúc giãy giụa: "Hầu gia, người làm gì vậy. Hầu gia.. Tránh ra! Đừng mà!"

Kì Huyên cảm tưởng như bản thân sắp nổ tung, thân thể mừng đến run lên, ôm chặt nàng trong ngực, hơi thở ấm áp nỉ non bên tai nàng: "Thanh Trúc, ta nợ nàng một đêm tân hôn, tối nay bổ sung có được không? Ta biết ta sai rồi, chúng ta bắt đầu lại đi, Thanh Trúc, Thanh Trúc."

Cố Thanh Trúc không phản kháng nữa, nàng không phải là đối thủ của Kì Huyên nên nhanh chóng bị đè chặt, hơi thở nóng bỏng của hắn phun lên mặt, lên cổ nàng, thậm chí lên cả trên cả vùng hở trên ngực áo. Cố Thanh Trúc nức nở khước từ, nước mắt chan chứa nơi hốc mắt.

Nàng dần dần không chống cự nữa. Kì Huyên vui trong lòng, cho rằng cuối cùng nàng cũng chấp nhận mình nên ra sức tấn công thêm.

Cố Thanh Trúc nhìn lướt qua vai Kì Huyên, chỉ thấy một bóng dáng tập kích rất nhanh, nàng dường như không hề suy nghĩ mà đẩy bả vai Kì Huyên ra, sau đó nhào vào ôm hắn, Kì Huyên bị hạnh phúc đến bất ngờ nên chỉ biết nằm đó, mặc cho nàng nằm trên người mình.

Chưa vui mừng được bao lâu, trước ngực Cố Thanh Trúc nhuốm máu đỏ tươi, một thanh kiếm sắc bén đâm từ sau lưng nàng đâm tới, nàng phun một ngụm máu tươi lên mặt Kỳ Huyên.