Đích Nữ Vô Song

Chương 309




Editor: Vy Vy 1505

Không giống ở kinh thành hậu đãi, ở biên cương ba năm, mỗi thời mỗi khắc đều đối mặt sống chết, cuộc sống máu và nước mắt ma luyện, Phó Quân Thịnh từng vô số lần trong mộng nhìn thấy Nguyên Ca muội muội, gương mặt vẫn mang chút trẻ con thanh lệ, tiếng nói mềm mại ngọt ngào như kẹo đường, ý cười nhẹ nhàng gọi hắn.

"Phó ca ca..."

Sau đó chợt từ trong mộng bừng tỉnh, bên người lại chỉ có các tướng sĩ ngủ say tiếng ngáy, cùng với tiếng gió gào thét ngoài lều. Đêm dài đằng đẳng, không biết bao nhiêu lần hắn cứ như vậy từ trong mộng bừng tỉnh, bên người không ánh sáng lộ ra cô đơn cười khổ, sau đó trằn trọc khó ngủ. Lần này hồi kinh, càng gần kinh thành, hắn lại càng cảm thấy không yên, hắn biết, Nguyên Ca muội muội đang ở kinh thành, trở về không chừng có thể gặp được nàng, đến lúc đó hắn nên làm như thế nào? Nên nói cái gì? Nên lộ ra mỉm cười như thế nào? Nên bày ra vẻ mặt thế nào...

Hắn tưởng tượng vô số lần, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy gặp Nguyên Ca muội muội.

Hoàn toàn ngoài ý liệu gặp lại, làm cho hắn cảm thấy thực sợ hãi, không biết phải làm như thế nào, nhưng ánh mắt cũng không tự giác lưu luyến gương mặt xinh đẹp lộ ra từ trong màn xe, rốt cuộc không thể dời.

Nữ tử trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc, ẩn ẩn lộ ra ngọc thạch màu lam điêu khắc thành hoa quỳnh tinh xảo, tầng tầng lớp lớp cánh hoa lẳng lặng nở rộ giữa mái tóc đen như bóng đêm, thật giống như có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng, giống như chủ nhân trâm ngọc vậy, thanh lệ, tinh thuần, tao nhã, tĩnh dật, thoát tục, giống như sen trắng vươn lên mặt nước bùn, tinh khôi không dính bụi bậm, so với bất luận kẻ nào đều càng thích hợp cài ngọc sức, chỉ cần lộ diện, ngay cả thái dương đều trong nháy mắt mất nhan sắc và hào quang.

Ba năm không gặp, nụ hoa đã hoàn toàn nở rộ.

Nguyên Ca muội muội càng đẹp hơn so với trước...

"Nguyên Ca muội muội, không nghĩ tới vừa trở về liền gặp muội ——" Phó Quân Thịnh lẩm bẩm.

Nhìn bộ dáng Phó Quân Thịnh mất hồn lạc phách, Tử Uyển chau mày, tiến lên che trước mặt Bùi Nguyên Ca, nghiêm mặt nói: "Phó thế tử, tiểu thư nhà ta nay đã thành Cửu hoàng tử phi, Phó thế tử lại dùng xưng hô từ trước có chút không ổn?" Vốn nàng còn cảm thấy Phó thế tử tốt hơn Cửu điện hạ, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Thọ Xương Bá phủ lại dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy bôi nhọ tiểu thư, thiếu chút nữa làm cho tiểu thư không thể sống yên ở kinh thành.

Nay tiểu thư gả cho Cửu điện hạ, Cửu điện hạ lại tốt với tiểu thư như vậy, nàng cũng không muốn vì Phó Quân Thịnh mà sinh ra sóng gió.

Cửu hoàng tử phi?

Bốn chữ giống như tiếng sấm vang trong đầu Phó Quân Thịnh, liên tiếp không ngừng mà nổ vang, ầm ĩ hắn có chút choáng váng đầu, hồi lâu mới nhớ tới mới vừa rồi xa phu nói, nhìn nhìn lại cũng xác thực Bùi Nguyên Ca không trang điểm theo kiểu cô gái, tóc đã búi lên, chỉ là vừa rồi hắn đắm chìm trong vui sướng gặp lại Nguyên Ca muội muội, trong lúc nhất thời xem nhẹ mà thôi...

Lập gia đình? Cửu hoàng tử phi?

Cũng không kỳ quái, ba năm rồi, tính ra Nguyên Ca muội muội đã mười sáu tuổi, cũng xác thực nên lập gia đình ... Từ ba năm trước, hắn đã mơ hồ cảm thấy, Cửu điện hạ và Nguyên Ca muội muội có chút kỳ quái, thì ra là sự thật, hắn thật sự cưới Nguyên Ca muội muội... Tính tình Cửu điện hạ như vậy, không biết có tốt với Nguyên Ca muội muội không? Không biết ba năm này Nguyên Ca muội muội như thế nào? Phó Quân Thịnh có đầy bụng muốn hỏi, nhưng một câu cũng nói không nên lời, dù sao Nguyên Ca muội muội đã gả.

Phó Quân Thịnh tim như bị ai bóp nát, từng cơn đau đớn, vẻ mặt cũng theo đó trở nên ảm đạm cô đơn, tay nắm dây cương buộc chặt, khớp xương trắng bệch, khó khăn lắm mới có thể mở miệng, chua xót nói: "Nguyên... Cửu hoàng tử phi..." Bởi vì trong lòng quá mức chua xót, thế nhưng khó có thể thành câu.

"Các vị võ tướng vội vàng như vậy, chắc là có quân vụ khẩn cấp trong người, bản cung sẽ không chậm trễ."

Bùi Nguyên Ca cũng nhận ra gì trong ánh mắt Phó Quân Thịnh, thản nhiên cười gật đầu, vẻ mặt xa cách, buông xuống màn xe, lệnh Tiểu Quế Tử nhường đường cho đám người Phó Quân Thịnh đi trước.

Cho dù như thế nào, nàng và Phó Quân Thịnh từng có hôn ước, quan hệ khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vẫn là tránh mặt tốt hơn.

Nhìn màn xe gấm xanh thêu chỉ vàng buông xuống, một lần nữa che lấp gương mặt người hắn nhớ thương trong mộng, lòng Phó Quân Thịnh vô hạn mất mát, làm sao hắn nghe không ra lời Bùi Nguyên Ca nói mang ý xa cách? Nhưng cũng chỉ có thể chua xót nói: "Một khi đã như vậy, ta cáo từ trước! Nguyên... Mới vừa rồi thuộc hạ của ta va chạm xe ngựa Cửu hoàng tử phi, xin Cửu hoàng tử phi thứ tội, ngày khác ta tất nhiên tự mình dẫn hắn tới cửa tạ lỗi."

"Phó thế tử không cần đa lễ." trong màn xe truyền đến giọng nói Bùi Nguyên Ca trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phó Quân Thịnh cứ như vậy lẳng lặng đứng cạnh xe ngựa, giống như muốn nghe nàng nói thêm mấy câu, nhưng Nguyên Ca muội muội chỉ nói bấy nhiêu, bên trong xe ngựa liền im ắng không còn tiếng động. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu ngựa rời đi, nhưng tuấn mã màu xám còn chưa chạy được vài bước, bỗng nhiên “hí” một tiếng dài, Phó Quân Thịnh đột nhiên quay đầu ngựa, trở lại cạnh xe ngựa.

"Bá —— "

Tử Uyển có chút tức giận xốc lên màn, quát: "Phó thế tử còn có chuyện gì sao?" dù sao hai người từng có hôn ước, nay Phó thế tử là phò mã của Oản Yên công chúa, mà tiểu thư là Cửu hoàng tử phi, Phó thế tử chẳng lẽ không biết tị hiềm sao? Vì sao còn như vậy dây dưa không rõ?

"Tử Uyển cô nương hiểu lầm, ta vừa mới nhớ ra một chuyện nên mới trở về." Phó Quân Thịnh  giải thích nói.

Tử Uyển nhíu mày: "Chuyện gì?"

Mơ hồ hiểu được nếu hắn không nói lý do hợp lý, Tử Uyển tuyệt đối sẽ không cho hắn nhìn thấy Nguyên Ca muội muội, trong lòng Phó Quân Thịnh lại là một mảnh chua xót, từ trong lòng lấy ra một vật, đưa qua: "Xin hỏi Tử Uyển cô nương có từng gặp qua vật như vậy?"

Tử Uyển tiếp nhận, nghiêng đầu nhìn một lát, bỗng nhiên kinh thanh nói: "Hoàng tử phi, ngài xem đây không phải —— "

Nói xong, liền đưa vật đó cho Bùi Nguyên Ca.

Đó là lệnh bài bằng thiết đen nhánh, bốn phía có khắc hoa văn bụi gai quấn quanh không ngừng, chính giữa có hoa văn kỳ quái. Bùi Nguyên Ca chau mày, thứ này nàng từng thấy ở Xuân Dương cung, là lệnh bài ám vệ Xuân Dương cung đeo, hoa văn kỳ quái chính giữa là chữ Triện thể, đại biểu cho tên người đeo lệnh bài, chữ trên lệnh bài trước mắt là "Lân", nói cách khác, đây là lệnh bài của Hàn Lân, vì sao sẽ xuất hiện trong tay Phó Quân Thịnh? Hơn nữa, trên lệnh bài có màu đen giống như vết máu khô.

Hơn nữa, thật lâu nàng cũng không nhìn thấy Hàn Lân ở Xuân Dương cung, ngược lại là Hàn Băng xuất hiện có vẻ nhiều.

Chẳng lẽ Hàn Lân xảy ra chuyện gì sao?

"Xin hỏi Phó thế tử, làm sao ngài được đến khối lệnh bài này? Chủ nhân lệnh bài nay ở đâu?" Biết Hàn Lân là tâm phúc của Hoàng Mặc, nói không chừng được phái ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng, nay lệnh bài rơi vào tay Phó Quân Thịnh, hiển nhiên Hàn Lân xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bùi Nguyên Ca sốt ruột, cũng bất chấp nàng và Phó Quân Thịnh từng có hôn ước xấu hổ.

Lại nhìn thấy mặt Bùi Nguyên Ca, trong lòng Phó Quân Thịnh vui sướng, lập tức lại chua xót.

Hiển nhiên, Nguyên Ca muội muội vì lệnh bài này mới chịu gặp hắn...

"Chung Hải, ngươi mang các huynh đệ đến Binh bộ đưa tin trước, làm cho Binh bộ an bài việc yết kiến Hoàng thượng, ta còn có chuyện phải xử trí!" Phó Quân Thịnh cho Chung Hải một ánh mắt, làm cái thủ thế.

Ba năm này, Chung Hải vẫn luôn là cấp dưới của Phó Quân Thịnh, ở biên cương sống chết khó lường, cũng dần dần bồi dưỡng ăn ý, nhìn Phó Quân Thịnh ánh mắt và thủ thế, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gặp được trên đường, lập tức hiểu được, chắp tay nói: "Thuộc hạ hiểu được, Phó tướng quân xin yên tâm, chuyện này thuộc hạ sẽ không nhắc tới với bất luận kẻ nào!"

Phó Quân Thịnh gật gật đầu, thần thái rất có khí độ, đó là ba năm cuộc sống thiết huyết tôi luyện ra.

Đợi cho Chung Hải rời đi, Phó Quân Thịnh mới nói: "Cửu hoàng tử phi, nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời ngài theo ta đến một nơi, cho dù là ngài muốn gặp người hay là muốn biết chuyện trải qua, ta đều kể lại tỉ mỉ cho ngài, không có chút giấu diếm." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói không tự giác mang chút chân thành tha thiết từ đáy lòng.

Tử Uyển vẫn có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Hoàng tử phi, như vậy không tốt lắm đi?"

Phó Quân Thịnh rõ ràng cố làm ra vẻ cao siêu, không chịu trực tiếp nói cho hoàng tử phi chuyện trải qua, ngược lại giống như muốn đưa Cửu hoàng tử phi đến chỗ nào... Không nói Phó Quân Thịnh có ý tốt hay không, chỉ nói bọn họ từng có hôn ước còn lén tiếp xúc như vậy, nếu rơi vào tai Cửu điện hạ, còn không biết Cửu điện hạ sẽ nghĩ như thế nào?

Hiện tại Cửu điện hạ sủng ái hoàng tử phi như vậy, Tử Uyển thực không muốn giữa hai người có hiểu lầm gì.

"Tử Uyển cô nương, ta biết Thọ Xương Bá phủ chúng ta thực xin lỗi Nguyên Ca... Cửu hoàng tử phi, ta vẫn luôn muốn bù lại, ta sẽ không lừa Cửu hoàng tử phi, càng sẽ không hại nàng!" Phó Quân Thịnh khó tránh khỏi có chút tức giận, ánh mắt chuyển hướng Bùi Nguyên Ca: "Nếu Cửu hoàng tử phi tin tưởng, xin mời đi theo ta, chuyện này không thể lại chậm trễ, vốn ta còn có chút lo lắng, không biết nên xử trí như thế nào, may mắn gặp Cửu hoàng tử phi!"

"Tử Uyển câm miệng!" Bùi Nguyên Ca quát: "Xin Phó tướng quân dẫn đường!"

Nghe được Bùi Nguyên Ca sửa miệng, không gọi hắn là "Phó thế tử" mà đổi thành "Phó tướng quân", trong lòng Phó Quân Thịnh nhất thời lại dâng lên cảm xúc vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Rời kinh thành đi tòng quân, mặc dù hắn có viết thư về báo bình an, nhưng chưa từng nói cho Phó phủ hắn ở đâu, chính là không muốn nhận Phó phủ che chở, mà muốn dựa vào chính mình tạo nên thành tựu, bởi vậy tuy rằng vẫn dùng tên Phó Quân Thịnh để tòng quân, lại giấu diếm chính mình thân thế. Có lẽ ở kinh thành, vừa nói Phó Quân Thịnh, người tin tức linh thông chút biết ngay là Thọ Xương Bá phủ thế tử, nhưng ở biên cương xa xôi khốn khổ, tin tức bế tắc, mọi người cả ngày quan tâm chính là kẻ thù đối diện khi nào tấn công, quân đội khi nào xuất phát, không ai biết hắn là Thọ Xương Bá phủ thế tử, chỉ biết hắn tên là Phó Quân Thịnh.

Từng bước một, từ quân tốt đến tướng quân, hắn đều dựa vào máu và năng lực chính mình đi lên.

Cho dù xưng hô "Phó thế tử" có bao nhiêu tôn quý chói mắt, đều là hào quang của phụ thân, không liên quan đến bản thân hắn Phó Quân Thịnh.

Cho nên hiện tại hắn thích người khác gọi hắn là "Phó tướng quân", bởi vì đó là chính hắn tạo ra thành tựu và vinh quang, không liên quan gì đến người khác! Nguyên Ca muội muội mới vừa rồi vẫn gọi hắn "Phó thế tử", nhưng nghe được Chung Hải xưng hô liền lập tức sửa miệng, nói vậy cũng hiểu được tâm tư hắn... Không sai, đây là Nguyên Ca muội muội, nàng vĩnh viễn đều thấu hiểu lòng người, săn sóc tỉ mỉ...

Đáng tiếc, nàng đã là Cửu hoàng tử phi, không còn là Nguyên Ca muội muội của hắn!

Trong lòng Phó Quân Thịnh cuồn cuộn cảm xúc ngọt ngào và chua xót, cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, một đường chú ý có bị người theo dõi hay không, khúc khúc chiết chiết đi tới, cuối cùng đi vào một nhà u tích.

Tử Uyển vẫn do dự, lôi kéo ống tay áo Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn Tử Uyển, lắc đầu ý bảo nàng không cần như vậy. Phó Quân Thịnh có lệnh bài của Hàn Lân, lại đưa nàng đến chỗ u tích này, tám phần là hắn gặp được Hàn Lân bị thương, cứu Hàn Lân và an trí ở đây. Tuy rằng nàng và Phó Quân Thịnh từng có xấu hổ, nhưng Hàn Lân là tâm phúc đắc lực của Hoàng Mặc, nếu nàng đoán không lầm, Phó Quân Thịnh cứu Hàn Lân, cũng coi như giúp Hoàng Mặc đại ân, nếu thái độ vẫn do dự hoài nghi không khỏi có chút đả thương người.

Nếu đã đi theo Phó Quân Thịnh lại đây, nghi người không dùng, dùng người không nghi.

Ít nhất ở mặt ngoài phải làm được điểm ấy, trong lòng âm thầm đề phòng là được.

Đúng như Bùi Nguyên Ca sở liệu, Phó Quân Thịnh đưa nàng vào nhà riêng, quả nhiên ở sương phòng thấy được Hàn Lân bị thương nặng nằm trên giường hấp hối. Sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, gần như không có huyết sắc, môi khô nứt, vẫn đang hôn mê, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hiển nhiên tình hình cực kỳ nguy cấp. Bùi Nguyên Ca và bọn người Tử Uyển chấn động, Tử Uyển vội vàng tiến lên, giúp Hàn Lân bắt mạch, cẩn thận xem xét thương thế của hắn.

Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Phó tướng quân, đây là có chuyện gì?"

"Lần này ta từ biên cương chạy về kinh thành, ai biết ở giữa đường bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau, phái người đi qua kiểm tra, phát hiện có hơn mười người áo đen đang vây công vị công tử này. Ta thấy mấy người áo đen dùng khăn đen che mặt, có chút kỳ quái, liền ra lệnh cho thủ hạ tiến lên cứu giúp. Người áo đen thấy chúng ta người đông thế mạnh, lại thấy vị công tử này thương thế trầm trọng, cảm thấy hắn đại khái không sống nổi, liền thối lui. Ta thế này mới cứu được hắn." Phó Quân Thịnh tóm tắt chuyện trải qua.

Bùi Nguyên Ca trầm tư, cau mày: "Phó thế tử có thể nhận ra thân phận người áo đen sao?"

"Dựa vào ăn mặc không có gì có thể nhận ra thân phận, chỉ là xem võ công của bọn họ không quá giống kinh thành bên này, có chút giống phía Nam, hơn nữa ta gặp được bọn họ ở Đức Châu, cho nên ta chỉ có thể đoán những người này là người phía Nam, về phần vì sao muốn đuổi giết vị công tử này, ta cũng không rõ ràng." Nghe được Nguyên Ca hỏi, Phó Quân Thịnh cũng rất muốn giúp nàng nhiều một chút, đáng tiếc hắn không phát hiện, "Nhưng mà, tuy đông người vây công vị công tử này, nhưng vị công tử này lại giống như đuổi theo đầu lĩnh đối phương không buông, tình hình ngay lúc đó, ta cảm thấy vị công tử này có rất nhiều cơ hội có thể né, nhưng lại cắn chặt đầu lĩnh đối phương, có đôi khi vì làm đầu lĩnh đối phương bị thương, thậm chí bất chấp phòng bị, nếu không phải vậy, ta cảm thấy với thân thủ của vị công tử này tất nhiên sẽ không bị thương nặng như thế."

"Đuổi theo đầu lĩnh đối phương không buông?" Bùi Nguyên Ca mày mặt càng nhăn.

Chẳng lẽ Hàn Lân biết đối phương là ai?

Hàn Lân là ám vệ tâm phúc của Hoàng Mặc, không có mệnh lệnh của Hoàng Mặc sẽ không dễ dàng rời kinh, càng không thể chạy đến các châu phía Nam. Thoạt nhìn, chuyện này chỉ sợ không đơn giản..."Sở Quỳ, ngươi đến Kinh Cấm Vệ, nói cho Cửu điện hạ tình hình nơi này, mời hắn lại đây một chuyến!"

Nếu Hoàng Mặc phái Hàn Lân đi phía Nam, chuyện hẳn rất trọng yếu, vẫn là mau chóng làm cho Hoàng Mặc biết tốt hơn.

Sở Quỳ lĩnh mệnh rời đi, nhìn nàng đi xa, vẻ mặt Phó Quân Thịnh nhất thời có chút chua xót, kỳ thật lúc này, hắn cũng không muốn nhìn thấy Cửu điện hạ và Nguyên Ca muội muội cùng xuất hiện, nhưng hắn cũng không có lý do gì ngăn trở...

"Lúc ấy vị công tử này đã bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn cường chống, hỏi tên và thân phận của ta, biết ta là tướng lãnh Tần Dương quan hồi kinh mới thoáng yên tâm, giao cho ta khối lệnh bài và một phong thơ, làm cho ta sau khi hồi kinh chuyển giao Cửu điện hạ. Ta nghĩ, có lẽ là vì Cửu điện hạ từng ở Tần Dương quan thời gian rất lâu, cho nên vị công tử này cảm thấy tướng lãnh Tần Dương quan có thể tin. Ta thấy hắn thương thế rất nặng, liền tạm thời dừng lại hành trình, nghĩ biện pháp cứu trị hắn, nhưng thương thế lại trước sau không có khởi sắc, mà trên đường cũng không có danh y, ta chỉ có thể ra roi thúc ngựa, dự định đưa hắn về kinh thành lại mời danh y cứu trị hắn, cho nên tạm thời an trí hắn ở nhà riêng của ta."

Phó Quân Thịnh nói xong chuyện trải qua, từ ống tay áo lấy ra một phong thơ giao cho Bùi Nguyên Ca.

"Thấy hắn trịnh trọng, ta cũng có thể đoán ra chuyện nghiêm trọng, nhưng mà...vốn ta không muốn bị cuốn vào, còn đang do dự có nên giao cho Cửu điện hạ hay chữa khỏi vị công tử này trước, lại để bản thân hắn quyết định..." Phó Quân Thịnh nói xong, vẻ mặt chua xót: "Nhưng mà, hiện tại biết, thì ra... muội gả cho Cửu điện hạ, vậy tự nhiên... vị công tử này ngẫu nhiên tỉnh lại, lần nữa dặn dò ta không cần nói chuyện này cho người khác, không cần nháo lớn, ta thấy hắn nói trịnh trọng, không dám chậm trễ, cho nên vừa rồi ở trên đường cái mới không tiện nói cho Cửu hoàng tử phi, bởi vì ta không biết trong này rốt cuộc liên lụy đến chuyện gì, không biết để lộ tin tức sẽ thế nào..."

Kỳ thật, này đó cũng đều là lấy cớ mà thôi.

Cho dù thật muốn tìm người tới gặp người bị thương nặng này, hắn cũng có thể lén tìm Cửu điện hạ, chính là... Hắn thật sự nhịn không được muốn thấy Nguyên Ca muội muội nhiều một đoạn thời gian, lấy chuyện này làm cớ.

Tuy rằng biết không nên như thế, nhưng mà...

Chẳng sợ chỉ là nhìn Nguyên Ca muội muội lâu một chút, nghe nàng nói nhiều hơn một câu, hắn cũng sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên! Cho dù biết rõ nàng đã lập gia đình, đã là Cửu hoàng tử phi, Phó Quân Thịnh vẫn không thể kiềm chế chính mình cảm xúc.

"Phó tướng quân có băn khoăn như vậy cũng hợp lý, cho dù như thế nào cũng đa tạ Phó tướng quân cứu hắn!" Bùi Nguyên Ca vuốt cằm, bởi vì nàng cũng không biết rốt cuộc Hoàng Mặc phái Hàn Lân đi phía Nam có chuyện gì, mà phong thư này hiển nhiên cho Hoàng Mặc, nàng cũng không tiện xem, bởi vậy tạm thời cũng không thể quyết định có nên nói thân phận của Hàn Lân cho Phó Quân Thịnh biết hay không.

Vẫn là chờ Hoàng Mặc đến, để hắn làm quyết định đi!

"Ta không có xem qua nội dung phong thư này!" Phó Quân Thịnh nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca, chân thành nói.

Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: "Ta tin tưởng Phó tướng quân làm người!"

Nghe thế, trong đôi mắt Phó Quân Thịnh nhất thời lại lóe ra ánh sáng, nếu chính sự đã nói xong, trước mắt lại không có những người khác, hắn rốt cuộc cố lấy dũng khí nói: "Nguyên Ca muội muội, Cửu điện hạ có tốt với muội không? Muội có hạnh phúc không?"

Cảm xúc kích động, thậm chí ngay cả "Cửu hoàng tử phi" hắn cũng quên gọi mà bật thốt lên xưng hô quen thuộc.

Biểu lộ rõ ràng như vậy, Bùi Nguyên Ca đương nhiên nhận ra, mỉm cười nói: "Đa tạ Phó tướng quân lo lắng, Hoàng Mặc rất tốt với ta, ta cũng rất hạnh phúc." Ánh mắt rõ ràng ôn nhu, không chút nào che dấu yêu say đắm và thâm tình với Vũ Hoàng Mặc, đương nhiên nàng nhận thấy được Phó Quân Thịnh tình tố rối loạn, bởi vậy không muốn hắn hiểu lầm điều gì, lập tức cười nói: "Phó tướng quân vừa đi chính là ba năm, ba năm này Oản Yên muội muội ở Phó phủ lo liệu gia vụ, vô cùng vất vả, nay Phó tướng quân trở về, vợ chồng đoàn tụ, Oản Yên muội muội chắc cũng sẽ vô cùng vui mừng!"

Từ lúc nàng gọi thẳng tên Cửu điện hạ, Phó Quân Thịnh có thể nhận thấy được tình cảm hai người rất sâu.

Hơn nữa, Nguyên Ca muội muội lại nhắc tới Vũ Oản Yên, thế này mới làm cho Phó Quân Thịnh nhớ ra, trong nhà hắn đã có thê tử, tuy rằng không phải hắn nguyện ý cưới, nhưng thật là thê tử của hắn, hắn không thể không tiếp thu... Mà Vũ Oản Yên là muội muội của Cửu điện hạ, hắn và Nguyên Ca muội muội bây giờ cũng xem như quan hệ thân thích, hắn hẳn nên kêu Nguyên Ca muội muội một tiếng "Cửu hoàng tẩu".

Đây là loại nào châm chọc?

Phó Quân Thịnh nghĩ, vẻ mặt càng chua xót, nhắm mắt quay đầu.

Biết hắn có ý kháng cự đối với hôn sự này, nhưng cho dù như thế nào, hiện tại hai người đã thành thân, mà ấn tượng Bùi Nguyên Ca dành cho Vũ Oản Yên xem như không tệ, bởi vậy nói: "Kỳ thật Phó tướng quân hẳn là đa tạ Oản Yên muội muội, Phó tướng quân tân hôn mới ba ngày liền lao tới biên cương tòng quân, ba năm này, Oản Yên muội muội một mình chống đỡ Phó phủ thực không dễ dàng. Không từ mà biệt, ba năm trước, Thái hậu từng cưỡng bức lợi dụ, muốn Thọ Xương Bá cướp lấy quân quyền quy phục Diệp thị, nhưng Oản Yên muội muội lại kiên trì cự tuyệt, một mình đảm đương đại cục, thậm chí không tiếc trở mặt với Thái hậu... Nếu không phải nàng quyết định nhanh, chỉ sợ Phó phủ đã liên lụy vào Diệp thị phản loạn, đến lúc đó chính là họa diệt môn! Nay Phó phủ có thể bảo toàn, Phó tướng quân hẳn là đa tạ Oản Yên muội muội mới phải!"

Phó Quân Thịnh ngẩn ra, thật không biết nội tình trong đó, cẩn thận dò hỏi.

Nghe Bùi Nguyên Ca kể lại chuyện trải qua, trán Phó Quân Thịnh chảy ròng ròng mồ hôi lạnh. Hắn đương nhiên hiểu biết phụ thân mình, nếu Vũ Oản Yên chưa từng cự tuyệt, với tính tình của phụ thân, tuyệt đối sẽ ứng thừa, đến lúc đó thực cuốn vào Diệp thị phản loạn chính là họa lớn tru diệt cửu tộc!

Vũ Oản Yên là con gái của Hoa phi, mà dù sao Hoa phi cũng xuất thân Diệp thị, dưới tình huống như vậy, Vũ Oản Yên còn có thể cự tuyệt chuyện này, thật sự rất khó.

Mà đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng bước chân của Tử Uyển.

Bùi Nguyên Ca quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tử Uyển vẻ mặt mệt mỏi đi ra, vội hỏi: "Thế nào?"

"Thương thế rất nặng, toàn thân trên dưới có mấy chục chỗ bị thương, có cũ có mới, chỉ sợ là trải qua rất nhiều lần đuổi giết mới có thể như thế." Tử Uyển nhíu mày nói: "Nay tình hình của hắn thực không ổn, sốt cao không lùi, miệng vết thương có độc lại thối rữa, tình hình chuyển biến xấu thật sự lợi hại. Vừa rồi nô tỳ đã làm sạch những chỗ mưng mủ, khử trùng vết thương, chỉ sợ phải cho người về Bùi phủ một chuyến lấy kim sang dược, nô tỳ nhớ rõ lão gia có kim sang dược đặc chế, rất công hiệu với vết thương loại này, lại cho hắn khai phương thuốc hạ sốt thanh độc, kế tiếp cũng chỉ có thể mặc cho số phận, nhìn hắn có thể sống qua cửa ải này hay không!"

Không nghĩ tới tình hình Hàn Lân nghiêm trọng như thế, Bùi Nguyên Ca không khỏi lo lắng.

"Tử Uyển, không tiếc tất cả đại giới, nhất định phải chữa khỏi hắn, đừng cho hắn gặp chuyện không may!"

Tử Uyển gật gật đầu, nói: "Nô tỳ hiểu được, nô tỳ sẽ cố hết sức! Nhưng mà, phương thuốc có vài dược liệu, chỉ sợ hiệu thuốc bình thường ở kinh thành không có bán, cần hồi cung lấy thuốc!"

"Ngươi yên tâm, ta lệnh cho Mộc Tê hồi cung, lệnh cho Thanh Đại và Triệu Cảnh về Bùi phủ, ngươi xem cần dược liệu gì, liệt ra danh sách, làm cho bọn họ chuẩn bị đầy đủ, miễn cho có sai lậu, ngươi ở đây chăm sóc hắn, đợi cho Cửu điện hạ tới lại làm quyết định xem có nên mời thái y hay không." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, liền phân phó mọi người ai bận việc nấy.

Ngay lúc mọi người phân công nhau làm việc, Sở Quỳ cũng đến Kinh Cấm Vệ.

Nghe nói là nha hoàn bên người hoàng tử phi, người của Kinh Cấm Vệ nào dám ngăn trở, không ngừng đưa Sở Quỳ đến trong phòng, lại phái người thông tri Cửu điện hạ.

Không đưa Nguyên Ca hồi cung, Vũ Hoàng Mặc vốn có chút quan tâm, lo lắng Nguyên Ca xảy ra chuyện, nghe nói Sở Quỳ lại đây, vội vàng đi ra, thấy vẻ mặt Sở Quỳ cũng không lo âu bối rối, thế này mới có chút định thần. Nhưng nghe Sở Quỳ kể chuyện trải qua, tâm tình Vũ Hoàng Mặc vừa mới thả lỏng lại đột ngột treo lên, Hàn Lân đã xảy ra chuyện? Như thế càng nghiệm chứng suy đoán của hắn, chuyện kia tuyệt đối có vấn đề! Nhưng quan trọng hơn là, Phó Quân Thịnh làm sao có thể đột nhiên từ biên cương trở về? Còn tình cờ gặp gỡ Hàn Lân, lấy Hàn Lân làm ngụy trang, cố ý dẫn Nguyên Ca đi nhà riêng của hắn?

Rõ ràng là tà tâm chưa dứt, tình cũ khó quên, cố ý lấy cớ ở chung với Nguyên Ca.

Phó Quân Thịnh điểm này tâm tư, Vũ Hoàng Mặc sớm thấy rõ thấu triệt.

Đáng chết!

Có lầm hay không? Thật vất vả hắn mới vu oan hãm hại Vũ Hoàng Diệp một phen, làm hại Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc trong Đức Chiêu cung không thể ra ngoài, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đụng Phó Quân Thịnh đã trở về? Hai người có phải hẹn nhau rồi hay không!

Sau khi xảy ra chuyện với Thọ Xương Bá phủ, Vũ Hoàng Mặc đã không để Phó Quân Thịnh ở trong lòng, bởi vậy cũng chưa từng phái người hỏi thăm hành tung của hắn, nếu sớm biết hắn ở Tần Dương quan, nên lệnh cho tâm phúc ở Tần Dương quan thần không biết quỷ không hay giết chết người kia, miễn cho hắn trở về lại dây dưa Nguyên Ca!

Vũ Hoàng Mặc cắn răng nghĩ, trên mặt lại không thay đổi, gật đầu nói: "Đã biết, bên này ta còn có chút việc cần giao đãi xử lý, xong sẽ theo ngươi đi qua." Nói xong, sai người triệu Hàn Băng đến đây, ghé vào tai hắn thấp giọng phân phó mấy câu.

Hàn Băng gật gật đầu, xoay người rời đi.

——— —————— —————— —————— ———

Hậu viện Liễu phủ, lá phong mùa thu đỏ sẫm như máu.

"Ngươi nói cái gì?" Phu nhân của Liễu Cẩn Nhất vốn vẻ mặt trầm ổn thưởng thức trà, nghe được người tới bẩm báo, lập tức phun trà vừa uống xong ra, bị sặc ho khan. Nha hoàn bên cạnh vội vàng lại hầu hạ, chà lau nước trà, chụp lưng, một hồi lâu Liễu phu nhân mới hòa hoãn lại, nhất thời nhận ra tính nghiêm trọng, vội vàng nói: "Nhanh đi mời lão gia lại đây!"

Mà bà cũng đứng dậy đổi quần áo bị nước trà làm dơ.

Đợi cho bà thay quần áo đi ra, Liễu Cẩn Nhất cũng chạy lại đây, Liễu phu nhân liền lệnh hạ nhân thuật lại một lần.

"Ngươi nói cái gì?" Liễu Cẩn Nhất phản ứng không khác gì Liễu phu nhân: "Ngươi nói, ngươi thấy Cửu hoàng tử phi nói chuyện với một nam tử mặc khôi giáp trên đường cái, sau đó Cửu hoàng tử phi theo nam tử kia rời đi? Mà người đó chính là Phó Quân Thịnh ba năm trước đến biên cương tòng quân? Ngươi xác định không nhìn lầm?" Biết chuyện nghiêm trọng, Liễu Cẩn Nhất ba lần bốn lượt xác định.

Hạ nhân lời thề son sắt nói: "Nô tài tuyệt đối không nhìn lầm, bởi vì cảm thấy chuyện kỳ quái, nô tài lặng lẽ theo dõi bọn họ, phát hiện bọn họ đến một tòa nhà, Phó thế tử mở cửa, hai người nói nói cười cười đi vào. Sau đó nô tài hỏi thăm người chung quanh, mới biết thì ra tòa nhà này là nhà riêng của Phó thế tử! Nô tài liền chạy nhanh trở về bẩm báo lão gia và phu nhân."

Liễu Cẩn Nhất và Liễu phu nhân liếc nhau, đều nhận ra trong mắt nhau chấn động và ngờ vực.

Phó Quân Thịnh vốn từng có hôn ước với Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca, sau đó bởi vì trên tiệc mừng thọ Thái hậu nói đùa một câu, khiến hai nhà trở mặt, hôn ước cũng liền như vậy hủy bỏ. Theo lý thuyết, Phó phủ thực xin lỗi Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca còn bởi vậy thiếu chút nữa mất hết danh dự, nay lại gặp mặt, cho dù không lạnh mặt đối đãi, ít nhất cũng nên tị hiềm mới phải, dù sao Phó Quân Thịnh nay là phò mã, Bùi Nguyên Ca cũng là Cửu hoàng tử phi...

Kết quả trò chuyện một phen, hai người lại đi nhà riêng của Phó Quân Thịnh, sao lại thế này?

"Lão gia, thiếp thân nhớ rõ, lúc trước Phó phủ và Bùi phủ huyên thực cương, nhưng vị này Phó thế tử không biết nội tình, sau khi biết còn từng chạy đến Bùi phủ xin lỗi, sau đó hắn và Oản Yên công chúa thành thân cũng không thấy chút sắc mặt vui mừng, thành hôn mới ba ngày liền lao tới biên cương, chỉ sợ trong lòng vẫn nhớ thương Cửu hoàng tử phi ... Hiện tại Phó thế tử vừa mới hồi kinh, trước hết gặp gỡ nàng, hai người lại cùng đi nhà riêng, ông nói có thể... hay không?" tuy rằng Liễu phu nhân không nói rõ, nhưng ý thực rõ ràng hoài nghi Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh có tư tình, nay tình cũ không rủ cũng tới.

Liễu Cẩn lay động lắc đầu: "Hẳn sẽ không, Cửu hoàng tử phi cẩn thận vô cùng, làm sao có thể làm việc ngốc này?"

Tuy rằng ông chưa lĩnh giáo thủ đoạn của Bùi Nguyên Ca, nhưng có thể thiết kế đối phó quý phi nương nương ngồi ổn trong hậu cung hai mươi năm, khiến Liễu quý phi bị tước quyền bính, thiếu chút nữa rơi đài, làm sao người này có thể đơn giản? Huống chi, mọi người đều biết Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ ân ái tình thâm, làm sao Cửu hoàng tử phi có thể có tư tình với Phó Quân Thịnh?

Nghe vậy, Liễu phu nhân nhất thời thất vọng.

"Ai, vốn nghĩ đây là nhược điểm của Cửu hoàng tử phi, có lẽ có thể vỡ lở ra khiến nàng mất hết danh dự, không nghĩ tới lại không phải!" Liễu phu nhân uể oải nói, vẫn nhịn không được hoài nghi: "Nhưng mà lão gia, nếu không phải có tư tình, làm sao Cửu hoàng tử phi có thể gặp Phó Quân Thịnh? Còn cùng đi nhà riêng Phó Quân Thịnh? Điều này nói sao cũng không thông!"

Liễu Cẩn Nhất nghĩ trăm lần cũng không hiểu, không nghĩ ra kỳ quái trong đó.

"Nhưng mà lão gia, thiếp thân nghĩ ra một chủ ý." Liễu phu nhân nghĩ, bỗng nhiên linh cơ vừa động, nói nhỏ: "Mặc kệ Cửu hoàng tử phi và Phó Quân Thịnh là vì chuyện gì trộn lẫn cùng nhau, bọn họ từng có hôn ước, vốn là quan hệ xấu hổ, khắp nơi tị hiềm còn không kịp, nay thế nhưng cùng đi nhà riêng, này không phải từ trên trời rớt xuống nhược điểm sao?"

Liễu Cẩn Nhất mày rậm giơ lên, mâu quang lóe ra: "Ý của bà là..."

"Mặc kệ bọn họ có tư tình hay không, Phó Quân Thịnh mới hồi kinh, hai người liền trai đơn gái chiếc xuất hiện ở nhà riêng của Phó Quân Thịnh, mặc cho ai cũng cảm thấy có kỳ quái, hơn nữa quan hệ hai người đều khiến người ta hoài nghi đến tư tình..." Liễu phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý chính mình rất tốt, nhịn không được cười nói: "Chỉ cần thiếp dẫn người đi chỗ đó nhà riêng, nghĩ biện pháp ầm ĩ cho chuyện vỡ lở, chỉ cần làm cho tất cả mọi người nhìn thấy Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh ở nhà riêng, Bùi Nguyên Ca sẽ bị nhận định có tội! Nay Phó Quân Thịnh là phò mã, Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi, nếu hai người nháo ra tư tình, không chỉ Cửu hoàng tử phi mất hết danh dự, ngay cả trên mặt Cửu điện hạ cũng không ánh sáng, vừa vặn có thể xả giận cho Thất điện hạ!"

Liễu Cẩn Nhất sớm đoán được ý tứ của bà, nhất thời tâm động.

Mấy tháng nay, Liễu quý phi và Thất điện hạ bị Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca tính kế khắp nơi, đầu tiên là thược dược hoa yến, tiếp theo là Lý Tiêm Nhu chết, ngay sau đó là khoa cử làm rối kỉ cương, khiến Thất điện hạ và quý phi nương nương phiền toái quấn thân, mà thanh thế Vũ Hoàng Mặc càng ngày càng thịnh, ngay cả Vũ Hoàng Hãn vốn không có tiếng tăm gì cũng theo đó hưng thịnh... Nếu có thể mượn chuyện này đả kích Cửu điện hạ, thật sự rất tốt rất khéo.

Huống chi, đúng như lời phu nhân nói, Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh trai đơn gái chiếc xuất hiện ở nhà riêng, bản thân chuyện này đã nói không rõ ràng...

"Chủ ý này không tệ, nhưng mà, suy nghĩ của bà không khỏi quá đơn giản trực tiếp. Bà cũng không ngẫm lại, bà cứ thanh thế rào rạt nháo tới cửa, người ta Phó Quân Thịnh sẽ mở cửa cho bà sao? Còn nữa, lỡ như hắn nhận thấy được chuyện không đúng, làm cho Bùi Nguyên Ca từ cửa sau rời đi, đến lúc đó bắt không được người, bà lại trắng trợn táo bạo đi bắt gian, bà muốn như thế nào xuống đài?" Liễu Cẩn Nhất liếc Liễu phu nhân một cái, tâm tư cũng xoay chuyển mau, đáng tiếc thủ đoạn vẫn kém một chút.

Dù sao bà cũng là Liễu phu nhân, làm sao có thể trực tiếp nháo đến nhà riêng của Phó Quân Thịnh chứ?

Liễu phu nhân nhất thời cũng nhận thấy được sơ hở của chính mình, nhíu mày nói: "Vậy phải làm như thế nào mới được?" Rõ ràng chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nếu không nắm bắt, tùy ý cơ hội cứ như vậy lướt qua, thật sự rất đáng tiếc.

"Đi vẫn phải đi, nhưng mà phải danh chính ngôn thuận đi!" Liễu Cẩn Nhất ý vị thâm trường nói: "Nếu đó là nhà riêng của Phó Quân Thịnh, nói vậy Thọ Xương Bá phu nhân cũng có thể biết, hơn nữa có lý do danh chính ngôn thuận đi qua. Bà đi tìm Thọ Xương Bá phu nhân, nói bà muốn mua một tòa nhà, nghe thầy phong thuỷ nói, tòa nhà đó của bà ấy rất hợp phong thuỷ với bà, nếu được bà muốn lấy nhà riêng của chúng ta ở thành Bắc đổi. Như vậy, bà có thể danh chính ngôn thuận theo Thọ Xương Bá phu nhân đi qua, còn có thể dẫn theo thầy phong thuỷ, chỉ cần nhìn thấy Cửu hoàng tử phi xuất hiện ở nhà riêng của Phó Quân Thịnh, liền nháo lớn chuyện lên!"

Về khả năng Thọ Xương Bá phu nhân cự tuyệt, Liễu Cẩn Nhất vốn không cần nghĩ tới.

Trải qua chuyện từ hôn, Thọ Xương Bá phủ đã không gượng dậy nổi, vốn nghĩ đến bọn họ leo lên công chúa Vũ Oản Yên, có lẽ có thể quật khởi, nhưng tình hình cũng không lạc quan như vậy, sau đó Diệp thị lại mưu phản, tuy Vũ Oản Yên không bị liên lụy, nhưng dù sao trong thân thể nàng chảy máu Diệp thị, tự nhiên đã bị ảnh hưởng, tuy là công chúa, nhưng núi dựa suy sụp, bản thân lại không được sủng, Thọ Xương Bá phủ tự nhiên theo đó mai danh ẩn tích ...

Nay Thọ Xương Bá và Thọ Xương Bá phu nhân tất nhiên vắt hết óc muốn cứu lại Thọ Xương Bá phủ.

Lúc này Liễu thị bọn họ đột nhiên đưa ra ý muốn đổi Thọ Xương Bá phủ nhà riêng, có cơ hội tốt leo lên quan hệ với Liễu thị, làm sao Thọ Xương Bá phủ có thể cự tuyệt?

Liễu phu nhân hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, tươi cười đầy mặt: "Vẫn là lão gia nghĩ chu đáo, thiếp thân lập tức đi làm."

Quả nhiên, nghe nói Liễu phu nhân muốn đổi nhà riêng ở thành Bắc, Thọ Xương Bá và Thọ Xương Bá phu nhân được sủng mà kinh, liên thanh đáp ứng, thậm chí ngay cả nhà riêng Liễu phủ ở thành Bắc đều không cần, tình nguyện tặng không. Nhưng làm sao Liễu phu nhân có thể để ý một tòa nhà như vậy? Chẳng qua là tìm cớ muốn đi một chuyến, liền nói thầy phong thuỷ chỉ nói nhà ở vùng kia phong thuỷ tốt, nhưng đến tột cùng có thích hợp hay không, còn phải đi nhìn xem mới biết được, mời Thọ Xương Bá phu nhân dẫn đường vân vân.

Thọ Xương Bá phu nhân vui sướng đều đáp ứng, ân cần dẫn Liễu phu nhân đi qua.

Đến nhà riêng, Thọ Xương Bá phu nhân đang muốn lấy chìa khóa mở cửa, lại phát hiện khóa cửa đã sớm mở, ngược lại là khóa bên trong, không khỏi có chút kỳ quái, lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, chìa khóa tòa nhà này chỉ có ta và Thịnh nhi có, đang êm đẹp sao lại mở, còn khóa trái từ bên trong?"

Thấy thế trong lòng Liễu phu nhân đã có bảy tám phần nắm chắc, cười nói: "Nói không chừng là Phó thế tử hồi kinh, bằng không làm sao cửa có thể mở? Thọ Xương Bá phu nhân mau gọi cửa thử xem, nói không chừng lập tức có thể mẹ con đoàn tụ!" Cũng đã âm thầm ý bảo người đi theo chạy ra canh giữ cửa sau, hạ quyết tâm không cho Bùi Nguyên Ca có cơ hội trốn từ cửa sau.

Nếu là từ cửa sau bắt được Bùi Nguyên Ca, chuyện càng diệu.

Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh xuất hiện ở nhà riêng Phó phủ, kết quả lúc Thọ Xương Bá phu nhân đến, Bùi Nguyên Ca từ cửa sau chạy trốn, bị tóm gáy, không phải là càng chứng minh Bùi Nguyên Ca có tật giật mình, cho nên không dám gặp người? Nói cách khác, vì sao nàng phải chạy? Đến lúc đó càng dễ dàng hắt nước bẩn lên người Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc cũng theo đó mất hết mặt mũi.

Nghe nàng nói có đạo lý, Thọ Xương Bá phu nhân nhất thời vui sướng, nàng và con trai ba năm không gặp, nghĩ đến con trai khả năng trở về, nào có không kích động? Lập tức nhấc tay gõ cửa, hô: "Thịnh nhi! Thịnh nhi! Có phải con đã trở lại hay không? Mở cửa nhanh lên!"

Lời nói chưa dứt, liền nghe được cửa lớn "két" một tiếng mở ra.

Thọ Xương Bá phu nhân tưởng Phó Quân Thịnh, vui sướng không thôi, đang muốn ôm con vui vẻ, đột nhiên phát hiện mở cửa lại là một nữ tử lạ mắt, không khỏi ngẩn ra. Liễu phu nhân bên cạnh sớm nhận ra người tới, ra vẻ kinh ngạc nói: "A, đây không phải Tử Uyển cô nương, nha hoàn hồi môn của Cửu hoàng tử phi sao? Nghe nói xưa nay cô nương và Cửu hoàng tử phi như hình với bóng, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?"

Thừa dịp Tử Uyển giật mình ngốc lăng, Liễu phu nhân sớm đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Bùi Nguyên Ca nghe tiếng đi ra, trong lòng nhất thời đại định. Chi cần Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở nhà riêng của Phó Quân Thịnh, nàng nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch.

"A? Đây không phải là Cửu hoàng tử phi sao? Này thật sự kỳ quái. Nghe Thọ Xương Bá phu nhân nói, chìa khóa tòa nhà này chỉ có Thọ Xương Bá thế tử mới có, chẳng lẽ Thọ Xương Bá thế tử cũng ở trong nhà sao? Cửu hoàng tử phi và Thọ Xương Bá thế tử từng đính hôn, nay đều xuất hiện trong nhà này, đây là có chuyện gì?" Liễu phu nhân cố ý dương cao giọng, bén nhọn gần như chói tai, cố ý muốn hấp dẫn người chung quanh tới xem náo nhiệt.

Lần này, bà thật muốn nhìn Bùi Nguyên Ca làm sao vì chính mình biện giải giải vây?