Đích Nữ Vô Song

Chương 299




Editor: Vy Vy 1505

Liễu quý phi càng ôm kỳ vọng với cái thai của Lý Tiêm Nhu bao nhiêu, nàng càng thống hận đầu sỏ làm hại Lý Tiêm Nhu sinh non bấy nhiêu. Nhưng sau khi tỉnh táo lại trong lòng Liễu quý phi rất rõ ràng, trước mắt quan trọng nhất không phải truy cứu, mà là bình ổn tình thế, nay Ôn Dật Tĩnh xác thực đẩy Lý Tiêm Nhu, cũng xác thực làm cho nha hoàn tranh chấp với Yên Chi, hiềm nghi lớn nhất, nếu thật sự là nàng làm thì cũng không nói gì, nhưng nếu không phải nàng, lại tiếp tục truy cứu, còn không biết sẽ liên lụy ra tình huống gì.

Hôm nay Đức Chiêu cung làm trò cười đã đủ rồi, không thể lại kéo dài, phải quyết đoán xử lý.

Cho dù muốn truy tra chân tướng, cũng phải đợi sau này chậm rãi truy tra xử trí, bây giờ trước tiên phải bảo trụ thanh danh Đức Chiêu cung.

Vì thế, Liễu quý phi quyết định thật nhanh, quát: "Sườn phi Ôn Dật Tĩnh độc ác không hiền, mưu hại con nối dòng của Thất điện hạ, khiến cho Thất hoàng tử phi sinh non bỏ mình, tâm tư ngoan độc, không thể tha thứ. Lập tức truyền lệnh của bản cung, Ôn Dật Tĩnh..." Nàng khẽ cắn môi, muốn nói gì, lại dừng một chút: "Biếm Ôn Dật Tĩnh vào lãnh cung, tất cả hạ nhân hầu hạ không khuyên nhủ chủ tử, đánh chết; hạ nhân hầu hạ bên người Thất hoàng tử phi không chu toàn, khiến Thất hoàng tử phi sinh non bỏ mình, đánh chết!"

Cho dù như thế nào, Ôn Dật Tĩnh cũng là cháu gái Ôn thủ phụ, vừa mới vào cửa không bao lâu, cũng không thể làm quá tuyệt, tổng phải để lại cho Ôn phủ một con đường sống.

Tuy rằng Ôn thủ phụ giống như không có bao nhiêu tình cảm với cháu gái này, càng không vì nàng mà trên triều đường duy trì Diệp nhi, nhưng chung quy cũng là người Ôn phủ, để lại một đường sống, ngày sau cũng dễ gặp mặt. Nghĩ đến đây, Liễu quý phi càng cảm thấy tức giận, sớm biết như thế, không nên nâng Ôn Dật Tĩnh vào cửa, chẳng những không mượn sức được Ôn thủ phụ, ngược lại ầm ĩ ra mầm tai vạ hôm nay!

Con nối dòng, thanh danh Đức Chiêu cung... . Thật sự là mất nhiều hơn được!

"Quý phi nương nương, oan uổng quá! Không phải con làm hại Lý Tiêm Nhu, con không hạ hoa hồng!"

Ôn Dật Tĩnh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, sợ tới mức cả người đều xụi lơ, giãy dụa đi đến trước mặt Liễu quý phi muốn cầu tình, lại bị ma ma tiến lên nắm cánh tay kéo xuống, hoàn toàn không để ý tới nàng biện giải, mạnh mẽ kéo nàng rời khỏi tẩm điện, chỉ còn lại giọng nàng kêu khóc, giống như vẫn đang quanh quẩn trong điện.

Mà các cung nữ còn lại, nghe được Liễu quý phi liên tiếp hai chữ "đánh chết", lập tức ôm đầu khóc rống.

Hoàng thất làm việc xưa nay đã như vậy, Triệu Tiệp Dư lúc trước chính là chứng cứ rõ ràng, ngay khi biết được Lý Tiêm Nhu bệnh tình nguy kịch, các cung nữ này đã đoán được kết cục của chính mình. Nhưng chân chính nghe Liễu quý phi nói ra, vẫn rõ ràng cảm giác tuyệt vọng, không ít người đã té xỉu.

Yên Chi và Úy Lam theo Lý Tiêm Nhu từ lúc còn ở Lý phủ, không rõ rằng lắm cung quy. Các nàng nghĩ đến, Ôn Dật Tĩnh hạ độc hại chết Lý Tiêm Nhu, oan có đầu, nợ có chủ, Liễu quý phi tất nhiên sẽ truy cứu tội của Lý Tiêm Nhu, lại chưa từng nghĩ tới, thị nữ hồi môn như các nàng cùng với cung nữ hầu hạ còn lại thế nhưng cũng đều chôn cùng, nghe nói như thế, sợ tới mức tê liệt ngã xuống, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Kế tiếp, Liễu quý phi muốn an bài việc mai táng, các phu nhân còn lại cũng cáo từ.

Bùi Nguyên Ca không muốn ở lại Đức Chiêu cung lâu, miễn cho xảy ra chuyện, cũng tùy theo cáo từ. Khi trở lại Xuân Dương cung, chuyện ở Đức Chiêu cung đã truyền khắp bốn phía, cung nữ thái giám Xuân Dương cung đều được tin tức, đang chau đầu nói nhỏ, hơn nữa nói đến các cung nữ bị chôn cùng, bởi vì thân phận giống nhau, khó tránh khỏi có lòng so sánh, âm thầm thở dài thay cho những người này, may mắn chính mình không ở Đức Chiêu cung, bằng không cũng là chạy trời không khỏi nắng.

Thanh Đại ở cửa nghe, nhịn không được mở miệng cười lạnh nói: "Những người đó có cái gì đáng đồng tình?"

Mọi người thế này mới nhận thấy được Cửu hoàng tử phi trở về, bước lên phía trước hành lễ.

Đợi cho Bùi Nguyên Ca lệnh các nàng đứng lên, Thanh Đại mới tiếp tục nói: "Không nói người khác, nói Yên Chi đi! Thất hoàng tử phi còn nằm trên giường, sống chết không rõ, đứa nhỏ có thể giữ được hay không còn chưa nói, nàng không để ý tính mạng và cái thai của Thất hoàng tử phi, lại còn có tâm tư cãi nhau với Bích Vân, làm cho người ta bắt khe hở, bỏ hoa hồng vào thuốc dưỡng thai. Nếu không phải như thế, Thất hoàng tử phi cũng sẽ không chết! Người không tận tâm như vậy, chết cũng xứng đáng!"

Nàng là người tính nết thẳng thắn nhất, bởi vì Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp nên giận chó đánh mèo cả Trường Xuân cung và Đức Chiêu cung.

"Cho nên các ngươi về sau cũng phải tỉnh táo chút, chuyện hôm nay xem như là cho các ngươi bài học! Ở trong cung, vinh nhục của đám nô tỳ chúng ta cột cùng chủ tử, chỉ có chủ tử tốt, chúng ta mới có thể tốt theo; nếu chủ tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người theo đó không hay ho, các cung nữ Đức Chiêu cung chính là ví dụ! Nếu ai ăn cây táo, rào cây sung, có ý tổn hại chủ tử, không nói người khác, ta trước hết không buông tha người đó!" Thanh Đại dựng thẳng mặt mày, thực sự có vài phần uy thế.

Nghĩ đến các cung nữ bị đánh chết, những người này đều nhịn không được rùng mình, liên tục xưng phải.

Thấy Thanh Đại đang trấn những người này, Tử Uyển thuận thế nói: "Cho nên, sau này các ngươi làm việc phải cẩn thận tỉ mỉ, chính mình không thể có ý hại người, nhưng phải đề phòng người khác hãm hại, không thể có một lát sơ sẩy. Thời gian này, các ngươi cũng có điều hiểu biết Cửu hoàng tử phi làm người, chỉ cần trung tâm thành thật làm việc, sau này không thiếu chỗ tốt! Các ngươi tự cân nhắc cho tốt đi!'

Một bên mềm một bên cứng, cùng Thanh Đại đánh vu hồi, nhân cơ hội thuyết giáo hạ nhân Xuân Dương cung.

Lần trước chuyện của Thanh Đại ở thược dược hoa yến, toàn bộ cơ sở ngầm Liễu quý phi chôn ở Xuân Dương cung đều bị đào ra, sau đó Trịnh tu dung bổ sung rất nhiều người. Tuy rằng xác định những người này không phải tai mắt của Liễu quý phi, nhưng chưa chắc không có tâm tư khác, vừa vặn thừa cơ hội này gõ gõ, miễn cho có ai trong đó lại hồ đồ, làm ra chuyện gì.

Quả nhiên, có Đức Chiêu cung máu chảy đầm đìa làm ví dụ, cộng thêm lời Thanh Đại và Tử Uyển nói, những người này đều có một chút biến hóa.

"Nô tỳ (nô tài) sau này tất nhiên sẽ tận tâm hết sức hầu hạ Cửu hoàng tử phi, trung tâm như một!" Cung nữ thái giám trong sân đều quỳ xuống, còn quỳ lạy đối với Bùi Nguyên Ca. Đúng vậy, chủ tử rộng lượng, khôn khéo có khả năng, lại được sủng ái như Cửu hoàng tử phi vốn không nhiều lắm, tự nhiên phải tận tâm tận lực hầu hạ, cũng tốt vì chính mình mưu tiền đồ; nếu không, giống như hạ nhân Đức Chiêu cung, bởi vì chủ tử xảy ra chuyện mà toàn bộ bị cuốn vào, ngay cả mạng cũng không giữ nổi. Hai bên so sánh cân nhắc, rõ ràng biết cuối cùng nên lựa chọn như thế nào!

"Hai chữ ‘trung tâm’ không phải cứ treo trên miệng là được, phải làm!" Tử Uyển ý vị thâm trường nói.

Nhìn Tử Uyển và Thanh Đại kẻ xướng người hoạ, vừa đấm vừa xoa chấn nhiếp tâm tư hạ nhân, phối hợp vô cùng ăn ý, trong lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên cảm giác vui mừng, những năm gần đây, đám người Tử Uyển đi theo nàng đã trải qua không ít phong ba, chung quy cũng tôi luyện được một ít bản lĩnh, sau này cũng không cần lo lắng các nàng xuất giá sẽ bị người bắt nạt. Thanh Đại đã định thống lĩnh hộ vệ Bùi phủ Triệu Cảnh, Sở Quỳ và Mộc Tê cũng nên chuẩn bị chọn người, nhất là Tử Uyển...

Vốn trước khi xuất giá, Bùi Nguyên Ca đã nghĩ nên định hôn cho Tử Uyển, nhưng Tử Uyển không chịu, nói đời này cũng chỉ hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư không cần nàng hầu hạ, nàng liền xuống tóc làm ni cô, ở trước phật tổ cầu phúc cho tiểu thư, thế nên Bùi Nguyên Ca cũng không dám tướng bức.

Nhưng Tử Uyển hầu hạ bên cạnh lâu như vậy, làm sao Bùi Nguyên Ca nhẫn tâm để cho nàng cô độc sống quãng đời còn lại?

Nghĩ, Bùi Nguyên Ca nhịn không được thở dài.

"Hoàng tử phi, mời dùng trà!" Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng Tử Uyển, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng người chết như đèn tắt, cũng nên xóa bỏ tất cả ân oán, nô tỳ không nên nói người chết không đúng, nhưng Lý Tiêm Nhu hơi quá đáng! Lúc trước nếu không phải hoàng tử phi giúp đỡ nàng lúc nguy nan, còn không biết nàng sẽ lưu lạc đến tình trạng gì? Kết quả nàng lại lấy oán trả ơn, đạp hoàng tử phi và Tần thiếu phu nhân leo lên trên, nàng xứng đáng có kết cục như vậy! Phàm là lúc trước nàng có một chút nhớ tình nghĩa tỷ muội, làm sao có ngày hôm nay?"

Tuy rằng nàng không rõ ràng lắm chuyện hôm nay đến cùng có bao nhiêu huyền cơ. Nhưng từ lần đó tiểu thư biết Lý Tiêm Nhu hạ độc Ôn Dật Lan, sắc mặt khó coi vô cùng, trước đó lại thiết kế chuyện Hồng Ngọc, cố ý lấy vòng tay vàng ròng vu oan hãm hại Hồng Ngọc, buộc nàng rời đi Lý Tiêm Nhu, mà hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, biểu tình của tiểu thư nhìn như kinh ngạc, nhưng sâu trong đôi mắt luôn luôn đạm mạc, giống như đã sớm đoán trước kết quả này...

Bởi vậy, Tử Uyển cũng ẩn ẩn đoán rằng, chuyện hôm nay chỉ sợ nhìn như trùng hợp, kỳ thực bên trong có sắp xếp, hơn nữa có liên quan với tiểu thư.

Tuy rằng Lý Tiêm Nhu lấy oán trả ơn, nhưng dù sao tiểu thư và nàng có một đoạn thời gian tỷ muội tình nghĩa, nói không chừng chuyện qua đi trong lòng cảm thấy khổ sở... Nếu tiểu thư vì người như thế khổ sở, thật sự rất không đáng!

Bùi Nguyên Ca nhìn ra lòng nàng, cười nói: "Ta không khổ sở vì Lý Tiêm Nhu."

Nếu là trước đó, có lẽ nàng còn có thể đau buồn vì Lý Tiêm Nhu chết, nhưng từ lúc trải qua chuyện Thanh Đại, nàng đã hoàn toàn tiêu tan. Hôm nay Lý Tiêm Nhu chết, vốn là một tay nàng bày ra thúc đẩy, sớm ở trong dự liệu, nếu có một tia hối hận, lúc trước sẽ không định ra một loạt mưu kế; nếu lúc trước quyết định muốn Lý Tiêm Nhu chết, hôm nay cần gì khổ sở vì nàng ta?

Có lẽ bọn người Tử Uyển đã đoán ra một chút nguyên do, nhưng các nàng đoán đều không phải toàn bộ sự thật.

Trong mắt đám người Tử Uyển, nàng biết Hồng Ngọc đang giúp Lý Tiêm Nhu giành được sủng ái, khiến địa vị Lý Tiêm Nhu ngày càng đề cao, bởi vậy cố ý vu oan hãm hại Hồng Ngọc, chặt đứt cánh tay của Lý Tiêm Nhu, bởi vậy hôm nay Lý Tiêm Nhu mới có thể bị người hại chết. Nhưng trên thực tế, Hồng Ngọc vốn chính là cơ sở ngầm Hoàng Mặc an bài ở Đức Chiêu cung, được chỉ điểm và hạ lệnh, cố ý tiếp cận Lý Tiêm Nhu, giúp nàng bày mưu tính kế, làm cho nàng dần dần được sủng trước mặt Liễu quý phi.

Hồng Ngọc vốn là người của nàng, là quân cờ quan trọng nhất nàng dùng để giết chết Lý Tiêm Nhu.

Vốn dĩ, nàng cũng không vội vã xuống tay với Lý Tiêm Nhu, bởi vì nàng biết trong Đức Chiêu cung còn có một Viên Sơ Tụ. Với sự hiểu biết của Bùi Nguyên Ca đối với Viên Sơ Tụ, đó là một nữ tử có dã tâm rất lớn, nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm đời này chỉ làm thị thiếp của Vũ Hoàng Diệp, nàng ngủ đông tích lũy thực lực, mục tiêu của nàng chỉ sợ là vị trí chính phi của Vũ Hoàng Diệp. Bởi vậy, Lý Tiêm Nhu sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay Viên Sơ Tụ.

Chẳng qua, việc Ôn Dật Lan trúng độc chạm đến điểm mấu chốt của Bùi Nguyên Ca, làm cho nàng sinh sát ý. Nhưng chuyện Đức Chiêu cung, nàng không nên nhúng tay, cũng chen vào không lọt, càng không thể lây dính hiềm nghi đến trên người chính mình. Cho nên, biện pháp tốt nhất không gì hơn mượn đao giết người.

Mà Viên Sơ Tụ, tự nhiên là đao thích hợp nhất.

Chẳng qua, tuy rằng Viên Sơ Tụ không có ý tốt với Lý Tiêm Nhu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ không động thủ với Lý Tiêm Nhu, nguyên nhân có hai điểm.

Thứ nhất, hiện tại thân phận Viên Sơ Tụ rất thấp, không có khả năng nhảy trở thành chính phi, mà Vũ Hoàng Diệp cũng sẽ không cố ý cho nàng thời gian, làm cho nàng chậm rãi leo đến vị trí chính phi, sớm muộn gì cũng cưới đích thê, thay vì để một người có thân phận cao quý, thủ đoạn lợi hại khó xử nàng, chẳng thà làm cho Lý Tiêm Nhu ngu dốt, không được sủng tạm thời chiếm cứ vị trí chính phi, vừa có thể chắn nữ tử khác mơ ước vị trí chính phi, vừa có thể dùng Lý Tiêm Nhu ngu dốt tôn lên nàng trí tuệ, một công đôi việc, đối với Viên Sơ Tụ, Lý Tiêm Nhu làm Thất hoàng tử phi ngược lại có lợi.

Thứ hai, trước mắt trong Đức Chiêu cung chỉ có Viên Sơ Tụ và Lý Tiêm Nhu là nữ nhân của Vũ Hoàng Diệp, tình hình quá mức rõ ràng, chỉ cần Viên Sơ Tụ tính kế Lý Tiêm Nhu, lập tức người khác sẽ hoài nghi nàng, đương nhiên Viên Sơ Tụ sẽ không làm chuyện không sáng suốt, bởi vậy chỉ có tạm thời kiềm chế.

Mà Bùi Nguyên Ca nhìn chuẩn hai điểm này thiết kế, mưu tính tánh mạng Lý Tiêm Nhu.

Nhằm vào điểm thứ hai, Bùi Nguyên Ca đưa Ôn Dật Tĩnh vào Đức Chiêu cung, có sườn phi Ôn Dật Tĩnh không có bao nhiêu tâm cơ, lại tự cho là đúng đối chọi gay gắt với Lý Tiêm Nhu, người khác tự nhiên sẽ tập trung ánh mắt vào mâu thuẫn giữa hai người, Viên Sơ Tụ liền có thể vu oan hãm hại đến trên đầu Ôn Dật Tĩnh, chính mình phủi sạch hiềm nghi, đây là kẻ chết thay Bùi Nguyên Ca chuẩn bị cho Viên Sơ Tụ.

Mà nhằm vào điểm thứ nhất, Bùi Nguyên Ca phái ra Hồng Ngọc.

Nương Bùi Nguyên Ca chỉ điểm và bày mưu, Hồng Ngọc tiếp cận Lý Tiêm Nhu, chậm rãi đạt được nàng tín nhiệm.

Điểm ấy cũng không khó, địa vị Lý Tiêm Nhu ở Đức Chiêu cung thấp, chỉ cần Hồng Ngọc bày biện pháp, làm cho Lý Tiêm Nhu có thể được Liễu quý phi yêu thích, địa vị ở Đức Chiêu cung tăng lên, Lý Tiêm Nhu tự nhiên sẽ tin tưởng nàng, xem trọng nàng. Sau đó, Hồng Ngọc liền thổi gió bên tai Lý Tiêm Nhu, nói Viên Sơ Tụ không tốt, hướng dẫn Lý Tiêm Nhu nhằm vào Viên Sơ Tụ.

Đêm tân hôn, Vũ Hoàng Diệp không nghỉ ở tân phòng của Lý Tiêm Nhu, mà nghỉ ở Thần Phương các, chỉ bằng điểm ấy, Lý Tiêm Nhu hận Viên Sơ Tụ muốn chết, bởi vậy Hồng Ngọc chỉ hơi chút nhắc tới, liền dẫn bạo Lý Tiêm Nhu thù hận, làm cho Lý Tiêm Nhu khắp nơi nhằm vào Viên Sơ Tụ.

Lý Tiêm Nhu là chính phi, Viên Sơ Tụ chỉ là thị thiếp nho nhỏ, Lý Tiêm Nhu có một trăm loại biện pháp có thể danh chính ngôn thuận ép buộc Viên Sơ Tụ, còn làm cho nàng không thể tố khổ.

Mà về phương diện khác, Viên Sơ Tụ rất rõ ràng trong lòng Vũ Hoàng Diệp chỉ có Bùi Nguyên Ca, không có bao nhiêu hứng thú đối với nữ tử khác, nàng muốn làm chính phi, hiển nhiên không thể trông cậy vào Vũ Hoàng Diệp, như vậy biện pháp tốt nhất chính là leo lên Liễu quý phi, được Liễu quý phi coi trọng, tiến tới từng bước một bò lên trên. Vốn dĩ Lý Tiêm Nhu làm Thất hoàng tử phi rất tốt, gia thế nhà nàng không tính cao, bản thân nàng tuổi lớn, thực không tự tin, tâm cơ và thủ đoạn đều thực tầm thường, hoàn toàn áp chế không được Viên Sơ Tụ; mà Lý Tiêm Nhu ngu xuẩn đần độn càng chương hiển Viên Sơ Tụ tâm tư linh hoạt, hoàn mỹ trở thành bàn đạp cho Viên Sơ Tụ.

Nếu không, lúc trước Liễu quý phi sẽ không chú ý Viên Sơ Tụ, tự mình cho thể diện, ban cho nàng danh phận.

Đây đều là công lao của Lý Tiêm Nhu, nếu không phải nàng làm cho Liễu quý phi thất vọng vô cùng, làm sao Liễu quý phi có thể để ý tới một thông phòng nho nhỏ như Viên Sơ Tụ?

Nhưng mà, Hồng Ngọc tiếp cận Lý Tiêm Nhu, từng chút từng chút dạy nàng, làm cho nàng biết, Vũ Hoàng Diệp không đáng tin, người chân chính có thể dựa vào là Liễu quý phi, mà chỉ cần là chuyện tốt cho Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi đều thích. Hồng Ngọc chậm rãi dạy Lý Tiêm Nhu, làm sao nói chuyện trước mặt Liễu quý phi, làm sao lấy lòng Liễu quý phi, làm sao triển lộ chính mình thông minh trước mặt Liễu quý phi, làm cho Liễu quý phi chậm rãi xem trọng, càng ngày càng có kỳ vọng với Lý Tiêm Nhu.

Mà Lý Tiêm Nhu được sủng ái lại chặn đường sống và tấn chức của Viên Sơ Tụ.

Nếu chính phi có năng lực, đương nhiên Liễu quý phi vui mừng dạy dỗ Lý Tiêm Nhu trở thành hiền thê của Vũ Hoàng Diệp, dù sao vợ chồng hòa thuận là mỹ đức, là giai thoại, có thể vì Vũ Hoàng Diệp tăng thêm thanh thế; mà Viên Sơ Tụ chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của Liễu quý phi mà thôi. Bởi vậy, sau khi Liễu quý phi chuyển dời tâm tư đến Lý Tiêm Nhu, tự nhiên Viên Sơ Tụ chậm rãi bị vắng vẻ, thời gian dài sẽ làm Viên Sơ Tụ có cảm giác nguy cơ.

Nếu chỉ là chính phi ép buộc, Viên Sơ Tụ có lẽ còn có thể chịu được, nhưng Lý Tiêm Nhu được sủng ái, uy hiếp đến tiền đồ của nàng, đồng thời lại khắp nơi nhằm vào nàng, cho dù như thế nào cũng không thể hòa giải, Viên Sơ Tụ tuyệt đối sẽ chó cùng rứt giậu, Bùi Nguyên Ca và Viên Sơ Tụ giao thủ nhiều lần, rất rõ ràng tính tình nàng, chắc chắc sẽ động thủ diệt trừ Lý Tiêm Nhu.

Vì thế, lúc ấy cơ hội chín mùi, Bùi Nguyên Ca làm ra chuyện vòng tay, để Hồng Ngọc rời đi Lý Tiêm Nhu.

Đây là một công đôi việc, đầu tiên, bởi vì được tín nhiệm, Hồng Ngọc trở thành cung nữ bên người Lý Tiêm Nhu, mà tương lai nếu Lý Tiêm Nhu xảy ra chuyện, Hồng Ngọc sẽ giống Yên Chi và Úy Lam bị liên lụy, cho nên, Bùi Nguyên Ca muốn Hồng Ngọc rời Đức Chiêu cung trước, ngày nàng tới Ngự Hình Giam liền được bí mật đưa xuất cung, mang theo hộ tịch mới và ngân lượng đủ để bắt đầu cuộc sống mới.

Bùi Nguyên Ca tuyệt đối sẽ không đẩy người làm việc cho mình vào đường chết, đây là nguyên tắc.

Mà về phương diện khác, Hồng Ngọc dạy Lý Tiêm Nhu lời nói và biện pháp, làm cho địa vị Lý Tiêm Nhu chậm rãi tăng lên, sau khi Hồng Ngọc "chết", Lý Tiêm Nhu tự nhiên càng ghi nhớ lời Hồng Ngọc nói trong lòng, coi đây là chuẩn tắc làm việc, cho nên, nàng sẽ tiếp tục lấy lòng Liễu quý phi, tiếp tục nhằm vào Viên Sơ Tụ, thậm chí so với trước đó càng thêm trầm trọng, càng thêm không thể cứu vãn với Viên Sơ Tụ. Mà đồng thời, sau khi Hồng Ngọc"chết", Lý Tiêm Nhu mất cánh tay và quân sư, Viên Sơ Tụ muốn xuống tay càng thêm dễ dàng.

Mà càng trùng hợp là, lúc này Lý Tiêm Nhu mang thai.

Lý Tiêm Nhu mang thai lại kích động thần kinh vốn khẩn trương của Viên Sơ Tụ, nếu Lý Tiêm Nhu sinh con trai trưởng, địa vị củng cố, vậy Viên Sơ Tụ hoàn toàn không còn cơ hội; mà Lý Tiêm Nhu mang thai khiến cho nàng trở thành Liễu quý phi tân sủng, chỉ bằng vào việc có thai, Lý Tiêm Nhu càng nhằm vào Viên Sơ Tụ mà không cần cố kỵ, thậm chí muốn trừ bỏ Viên Sơ Tụ... Đủ loại mâu thuẫn gay gắt, Viên Sơ Tụ ra tay giết Lý Tiêm Nhu đã thành kết quả tất nhiên.

Lý Tiêm Nhu đấu với Viên Sơ Tụ, không chết không ngừng, Bùi Nguyên Ca không chút nghi ngờ đánh cược người còn sống là Viên Sơ Tụ.

Nàng đã chế tạo ra bố cục hoàn mỹ, Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không quan tâm Viên Sơ Tụ sẽ làm như thế nào, dù gì cũng không ngoài việc hại chết Lý Tiêm Nhu, giá họa cho Ôn Dật Tĩnh, mà thủ đoạn loại này, Viên Sơ Tụ tuyệt đối thực thành thạo, bởi vì lúc trước ở Bùi phủ, Chương Vân chính là làm như vậy, mưa dầm thấm đất, nói vậy Viên Sơ Tụ cũng rất thuần thục, chỉ cần xem tình hình hôm nay là biết, hiềm nghi toàn hoàn tập trung trên người Ôn Dật Tĩnh, khiến Ôn Dật Tĩnh không thể biện giải dù chỉ một lời.

Đúng như dự đoán, mọi người đều cho rằng đây là Đức Chiêu cung nội đấu, hoàn toàn không ai hoài nghi đến trên người nàng!

Nhưng mà, Liễu quý phi cũng không phải người dễ bị hồ lộng như vậy, chưa chắc sẽ không sinh lòng khả nghi Viên Sơ Tụ.

Về phần Viên Sơ Tụ phải như thế nào biện giải cho chính mình, có thể thoát thân hay không, Bùi Nguyên Ca đương nhiên sẽ không để ý tới. Cho dù Viên Sơ Tụ có thể đào thoát hiềm nghi, cũng hoàn toàn không đáng lo... . Hiện tại Viên Sơ Tụ chỉ là thị thiếp, tâm trí của nàng đều tập trung vào việc làm sao leo lên vị trí chính phi trí, toàn bộ không gian có thể phát huy chỉ là Đức Chiêu cung, căn bản là không thể duỗi tay đến Bùi Nguyên Ca bên này. Về phần sau khi nàng thật sự leo đến vị trí chính phi sẽ như thế nào...

Bùi Nguyên Ca khẽ lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh.

Viên Sơ Tụ hiện tại một không có thân phận, hai không có bối cảnh, cho dù được Liễu quý phi nhìn trúng, muốn tấn vị cũng rất khó, biện pháp tốt nhất chính là mang thai sinh con, lập công tấn chức. Nhưng lúc trước Viên Sơ Tụ đầu nhập vào Thái hậu, vì tuyệt hậu hoạn, Thái hậu đã cho nàng uống tuyệt tử canh, đời này, nàng chỉ sợ sẽ không thể có con... .

Con nối dòng... . Nghĩ đến từ này, bỗng nhiên trong lòng Bùi Nguyên Ca run lên, sâu kín thở dài.

"Làm sao vậy?" Không nghĩ tới bên tai lại truyền đến giọng nói của Vũ Hoàng Mặc.

Hắn vừa mới xong công vụ, sau khi nghe nói chuyện ở Đức Chiêu cung, lập tức chạy về, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca buồn bực không vui, nhất thời ngạc nhiên. Hắn đã sớm biết Nguyên Ca thiết kế, mà chuyện hôm nay chứng minh, tất cả đều trong dự liệu của Nguyên Ca, nay Lý Tiêm Nhu qua đời, Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung, hoàn toàn là Đức Chiêu cung nội đấu, không chút nào liên lụy đến Nguyên Ca, chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, vì sao ngược lại Nguyên Ca có vẻ cô đơn?

Đón nhận ánh mắt Hoàng Mặc thân thiết, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhịn không được đứng dậy, nhào vào lòng hắn, cảm thụ được hơi thở hắn làm người ta an tâm, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Hoàng Mặc, hôm nay có phu nhân nhắc tới Lý Tiêm Nhu có thai, ta biết nàng không có ý tốt, nhưng mà... Lục hoàng tẩu có thai đã gần sáu tháng, Lý Tiêm Nhu cũng có thai, nhưng ta... . ta thật sự cũng muốn có con! Kỳ thật ta có chút lo lắng, khi còn nhỏ ta từng trúng độc, sau đó lại bị Chương Vân hạ mỹ nhân lệ, Tử Uyển cũng nói ta nguyên khí hao tổn, cần điều dưỡng, Hoàng Mặc, ta... ."

Nghe nàng nói như vậy, Vũ Hoàng Mặc liền biết vì sao nàng buồn bực không vui, nhíu mày.

"Chúng ta mới thành thân bao lâu, còn chưa đến ba tháng, nàng chưa mang thai thực bình thường, có vợ chồng thành thân đã nhiều năm mới có thể có con! Nàng gấp cái gì?" Vũ Hoàng Mặc dịu dàng an ủi nàng: "Hơn nữa, ta cũng không muốn nàng nhanh như vậy có thai!"

"Vì sao? Chẳng lẽ chàng không muốn con của chúng ta sao?" Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, có chút khó hiểu.

Vũ Hoàng Mặc rầu rĩ nói: "Hiện tại hàng tháng chỉ nhịn có mấy ngày nay, ta đã thực nghẹn khuất, nếu hiện tại nàng có thai, mang thai mười tháng, hơn nữa ở cữ một tháng rưỡi, ta sẽ bị cấm dục suốt gần một năm, nàng không thấy rất tàn nhẫn sao? Ta thấy con của chúng ta thực thức thời, cho nên không vội vã sinh ra, nếu không, chờ hắn sinh ra, ta nhất định phải đánh tên nhóc dám đoạt nương tử của ta!"

Bùi Nguyên Ca "xì" cười, lại lập tức đỏ mặt, đấm hắn nói: "Chàng vô lại, đang bàn chuyện đứng đắn, chàng nói đi nơi nào?"

Vốn có chút nho nhỏ lo lắng tích tụ, lại bị hắn vô lại chọc cười mà tan thành mây khói.

"Chuyện vợ chồng chẳng lẽ không phải đứng đắn nhất sao?" Vũ Hoàng Mặc đúng lý hợp tình nói, thấy Nguyên Ca chịu cười, thế này mới cười ôm nàng, đưa miệng đến bên tai nàng, cắn lỗ tai nói: "Nàng đã muốn đứa nhỏ như vậy, ta đây phải tiếp tục cố gắng, nàng cũng phải phối hợp một chút..."

"Vũ Hoàng Mặc!" Người nào đó thẹn quá thành giận.

——— —————— —————— ——————

Đêm giữa hè, thời tiết vẫn nóng bức như lò lửa, trong điện khói trắng lan tỏa nhè nhẹ, cảm giác lạnh thấu cõi lòng dần dần phiêu tán, khiến cho toàn bộ Trầm Hương điện có cảm như ở mùa đông khắc nghiệt, giống hệt như vẻ mặt lạnh băng giờ phút này của Liễu quý phi ngồi ngay ngắn trên mỹ nhân tháp bằng gỗ tử đàn, làm cho tất cả người trong điện không dám thở mạnh.

"Viên Sơ Tụ, ngươi thật to gan!"

Trầm mặc hồi lâu, Liễu quý phi bỗng nhiên mở miệng, cùng với tiếng chung trà nện trên bàn vỡ vụn, làm trong lòng người ta run sợ.

Viên Sơ Tụ vốn kinh hồn táng đảm, nghe vậy sợ tới mức chân mềm nhũn, không tự giác quỳ rạp xuống đất, vẫn kiệt lực duy trì bình tĩnh, run giọng nói: "Nô tỳ không rõ ý của quý phi nương nương, xin quý phi nương nương nói rõ!"

"Không rõ? So với bất kỳ ai khác, ngươi hẳn là hiểu rõ mọi chuyện mới đúng!" Liễu quý phi nhíu mày, khóe miệng cười lạnh: "Châm ngòi Lý Tiêm Nhu sinh sự với Ôn Dật Tĩnh, thừa dịp nha hoàn Bích Vân của Ôn Dật Tĩnh khắc khẩu với Yên Chi, bỏ hoa hồng vào thuốc dưỡng thai, hại chết Lý Tiêm Nhu và đứa nhỏ trong bụng nàng, giá họa Ôn Dật Tĩnh, ngươi tự cho là ngươi không để lại dấu vết gì sao? Ở trong mắt bản cung, khắp nơi đều là sơ hở! Viên Sơ Tụ, bản cung nhìn lầm ngươi rồi, vốn không biết ngươi thế nhưng có bản lĩnh như vậy!"

Nói xong, đột ngột vỗ bàn, mười phần tức giận.

Tim Viên Sơ Tụ đột nhiên run lên, chẳng lẽ những chuyện nàng làm đã bị Liễu quý phi nhận ra?

Nàng vốn cũng không muốn Lý Tiêm Nhu chết, Lý Tiêm Nhu ngu dốt còn sống ưu việt càng nhiều, nhưng đột nhiên có nha đầu Hồng Ngọc lợi hại nhảy ra, vì muốn leo lên cao, khắp nơi đề điểm Lý Tiêm Nhu lấy lòng Liễu quý phi, làm hại địa vị nàng ở Đức Chiêu cung ngày càng giảm, cũng không biết Lý Tiêm Nhu bị cái gì nhập, giống chó điên cắn nàng không buông, nhiều lần tra tấn nàng, thậm chí muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Hơn nữa, sau khi Lý Tiêm Nhu mang thai, lại trầm trọng thêm, nàng thật sự không thể nhịn được nữa, cho nên mới xuống tay độc ác, sau đó vu oan giá họa Ôn Dật Tĩnh.

Lúc ấy chuyện cứ như vậy bình ổn, Viên Sơ Tụ còn nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới qua đi vài ngày, Liễu quý phi lại đột nhiên kêu nàng đến đây, hỏi lời này.

Lập tức, trong đầu Lý Tiêm Nhu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, nhưng nàng biết rõ, giờ phút này tuyệt đối không thể do dự, lập tức ngẩng đầu, oan khuất ai uyển nói: "Quý phi nương nương, nô tỳ thật sự không rõ, vì sao ngài cho rằng chuyện này có liên quan tới nô tỳ?"

"Ngươi còn muốn chống chế? Ôn Dật Tĩnh tuy rằng không tính thông minh nhưng cũng không ngốc đến nỗi trực tiếp hạ hoa hồng trong thuốc dưỡng thai như vậy, trừ phi nàng không muốn sống nữa! Mà nay, Lý Tiêm Nhu chết, Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung, ngươi thành nữ nhân duy nhất của Diệp nhi trong Đức Chiêu cung, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Trước đó Lý Tiêm Nhu và Ôn Dật Tĩnh đối xử với ngươi không được tốt lắm có phải không? Ngươi ở Đức Chiêu cung không tốt lắm có phải không? Nay thì sao? Ngươi xem bản cung là đồ ngốc sao?" Liễu quý phi lạnh lùng nói.

Nghe Liễu quý phi nói như vậy, ngược lại trong lòng Viên Sơ Tụ hơi trấn định.

Nếu Liễu quý phi thật sự tra được cái gì, hẳn là đã sớm lấy ra chứng cớ, xử trí nàng, mà sẽ không đe doạ suông như vậy. Dù sao, nàng chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, Liễu quý phi hoàn toàn không cần kiêng kỵ điều gì. Sở dĩ Liễu quý phi làm như vậy, chỉ sợ là trong lòng có nghi ngờ, nhưng lại không tìm thấy chứng cớ, cho nên mới muốn xao sơn chấn hổ, xem có thể trá nàng lộ ra sơ hở gì hay không. Nói như vậy, chuyện dễ hơn nhiều.

Viên Sơ Tụ lấy lại bình tĩnh, kiên định nói: "Quý phi nương nương, chuyện này thật sự không phải nô tỳ làm."

"Viên Sơ Tụ!" Liễu quý phi phẫn nộ quát.

Viên Sơ Tụ ủy khuất nói: "Nô tỳ thừa nhận, nô tỳ xác thực ôm hận Thất hoàng tử phi và Tĩnh sườn phi, dù sao các nàng luôn nhằm vào nô tỳ, nô tỳ cũng là người, khó tránh khỏi sẽ có lòng riêng. Nhưng nô tỳ thật sự không hại chết Thất hoàng tử phi, nô tỳ lại không ngốc, quý phi nương nương ngài xưa nay khôn khéo, nếu thực làm như vậy, tất nhiên sẽ bị quý phi nương nương nhìn ra sơ hở, đến lúc đó nô tỳ có mấy cái mệnh có thể sống?"

Liễu quý phi nheo lại ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.

Mấy ngày nay, nàng phái người ám hỏi thăm tình hình Đức Chiêu cung, biết Ôn Dật Tĩnh và Lý Tiêm Nhu trong khoảng thời gian này càng đấu càng kịch liệt, tất cả dấu hiệu và chứng cớ đều chỉ hướng Ôn Dật Tĩnh. Chẳng qua tình hình trước mắt quá mức có lợi với Viên Sơ Tụ, nàng không khỏi không sinh nghi, thế này mới gọi Viên Sơ Tụ đến, cố ý thử nàng. Nếu thật là nàng làm, hẳn là sẽ có chút bối rối mới đúng... .

"Nói lời quá giới hạn, kỳ thật Thất hoàng tử phi còn sống cũng có lợi với nô tỳ, bởi vì Thất hoàng tử phi không được Thất điện hạ thích, gia thế và tâm cơ thủ đoạn đều tầm thường, nô tỳ muốn tự bảo vệ mình còn dễ dàng chút. Quý phi nương nương nói nay tình hình Đức Chiêu cung có lợi cho nô tỳ, nô tỳ không dám gật bừa, cho dù Thất hoàng tử phi qua đời, với thân phận hèn mọn của nô tỳ, chẳng lẽ còn có thể lên làm chính phi sao? Thất điện hạ sớm muộn gì cũng đón dâu, mà trải qua chuyện lần này, quý phi nương nương tự nhiên sẽ càng thêm cẩn thận hôn sự của Thất điện hạ, muốn chọn chính phi, đương nhiên là thân phận, địa vị, tài trí, dung mạo mọi thứ đều phải tốt, đến lúc đó tình cảnh của nô tỳ càng gian nan. Tuy rằng nô tỳ ngu dốt, nhưng cũng sẽ không làm chuyện tự đào mộ chôn mình, xin quý phi nương nương minh giám!"

Từ lúc Viên Sơ Tụ quyết định xuống tay với Lý Tiêm Nhu cũng đã nghĩ tốt lý do thoái thác.

Dù sao, Liễu quý phi không phải người dễ bị hồ lộng, tất nhiên sẽ có một chút nghi ngờ, nếu không thể đánh tiêu lòng nghi ngờ của nàng, với thân phận địa vị của Liễu quý phi, muốn bóp chết nàng là chuyện dễ dàng, ngay cả cớ cũng không cần.

Liễu quý phi tinh tế cân nhắc, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.

Xác thực, đối với Viên Sơ Tụ mà nói, người như Lý Tiêm Nhu làm chính phi rất tốt, Viên Sơ Tụ thông minh linh hoạt, không có khả năng nhìn không thấu điểm ấy. Mà Ôn Dật Tĩnh kiêu căng ngang ngược bảo thủ, nếu nhất thời phẫn nộ làm ra chuyện hạ hoa hồng cũng không phải không có khả năng, có lẽ chuyện này xác thực không quan hệ với Viên Sơ Tụ.

Liễu quý phi thở dài, lập tức lại thản nhiên nói: "Nói như vậy, nếu Diệp nhi cưới kế phi thân phận địa vị tài trí dung mạo đều tốt, ngươi sẽ thật sự làm ra chuyện mưu hại hoàng tử phi để tự bảo vệ mình?"

"Nô tỳ không dám!" Viên Sơ Tụ sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nỗ lực trầm giọng nói: "Quý phi nương nương, có thể hầu hạ Thất điện hạ là vinh hạnh của nô tỳ, tất cả những gì nô tỳ cần chẳng qua là nơi dung thân mà thôi. Chỉ cần tân hoàng tử phi có thể bao dung nô tỳ, nô tỳ tự nhiên sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tân hoàng tử phi, không dám có lòng gây rối, còn xin quý phi nương nương minh giám!"

Nàng nói như vậy, Liễu quý phi ngược lại càng thêm yên tâm.

Mọi người đều có lòng riêng, nếu Viên Sơ Tụ nói cho dù như thế nào cũng sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tân hoàng tử phi, khó tránh khỏi Liễu quý phi sẽ sinh nghi, nhưng hiện tại nàng đưa ra ba chữ "nơi dung thân", nói rõ chính mình tính toán, Liễu quý phi ngược lại sẽ yên tâm. "Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực hầu hạ Diệp nhi, bản cung tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, sẽ làm ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, an an ổn ổn cả đời."

Nếu không phải nàng ra tay mưu hại Lý Tiêm Nhu, Viên Sơ Tụ thông minh lại nhu thuận, tạm thời lưu trữ cũng không có gì.

"Đa tạ quý phi nương nương!" Viên Sơ Tụ ra vẻ cảm kích, khối đá lớn trong lòng rốt cục thả xuống, biết chính mình tạm thời qua cửa. Về phần tân hoàng tử phi... . sau khi Lý Tiêm Nhu qua đời, Thất điện hạ phải để tang ít nhất một năm, không thể cưới kế phi. Mà sau khi trải qua chuyện này, Liễu quý phi tự nhiên sẽ càng thêm hà khắc đối với người được chọn cho vị trí kế phi, để tránh dẫm vào vết xe đổ Lý Tiêm Nhu, mà tâm tư Thất điện hạ chỉ đặt trên người Bùi Nguyên Ca, không có bao nhiêu hưng trí với kế phi, tất nhiên sẽ vắng vẻ, trung gian nàng liền có đường phát huy.

Chỉ cần nàng có thể mau chóng mang thai, mẹ quý nhờ con, liền có thể từng bước một đi lên trên.

Nhưng thật ra nghĩ đến đây, Viên Sơ Tụ có chút lo lắng, nàng thừa sủng đã hơn hai năm, tuy rằng Thất điện hạ không có bao nhiêu tình cảm với nàng, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân duy nhất của Thất điện hạ trong khoảng thời gian này, ân sủng so với Lý Tiêm Nhu nhiều hơn gấp trăm lần. Vì sao Lý Tiêm Nhu nhanh như vậy có thể có thai, mà nàng lại chậm chạp không có thai chứ? Thoạt nhìn, phải tìm chút phương thuốc dễ thụ thai để điều dưỡng mới được...

Đúng lúc này, ngoài cửa có người thông báo nói: "Quý phi nương nương, Thất điện hạ tới thỉnh an nương nương!"

"Mau mời Thất điện hạ vào!" Liễu quý phi cuống quít nói, nhịn không được quét mắt Viên Sơ Tụ, chẳng lẽ Diệp nhi biết Viên Sơ Tụ bị nàng kêu đến, cho nên cố ý đến giải vây? Nếu như vậy, Diệp nhi cũng là để bụng Viên Sơ Tụ. Hơn nữa, những năm gần đây, ngoại trừ Lý Tiêm Nhu và Ôn Dật Tĩnh, Diệp nhi cũng chỉ có một nữ nhân là Viên Sơ Tụ, tuy rằng có liên quan đến chuyện Viên Sơ Tụ là đại tỷ tỷ của Bùi Nguyên Ca, nhưng chưa chắc không có chút tình cảm nào với Viên Sơ Tụ.

Nếu là như thế, nàng phải cân nhắc nhiều hơn.

Viên Sơ Tụ thông minh nhu thuận, có tâm tư có thủ đoạn, nghe nói đại tổng quản Đức Chiêu cung Vương Trà Tuyền đều thực phục tùng, thật ra là một nữ nhân không tệ, đáng tiếc thân phận quá thấp, không có bối cảnh. Thôi, nếu Diệp nhi thích, chờ nàng có thai liền nâng phân vị, cho nàng danh phận thiếp, đến lúc đó lại chậm rãi chờ xem! Nay quan trọng hơn vẫn là chọn lựa tân kế phi, cùng với tình hình trước mắt.

Vũ Hoàng Diệp vào, nhìn thấy Viên Sơ Tụ ở đây, không khỏi nao nao: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng trong mắt Liễu quý phi lại cảm thấy Vũ Hoàng Diệp giấu đầu hở đuôi, cố ý giải vây cho Viên Sơ Tụ.

"Nô tỳ đến thỉnh an quý phi nương nương!" Viên Sơ Tụ mỉm cười giải thích, cũng không nói Liễu quý phi hoài nghi nàng mưu hại Lý Tiêm Nhu, cho nên truyền nàng tới hỏi, mượn cơ hội khóc kể ủy khuất, bởi vì nàng biết, Thất điện hạ căn bản không quan tâm nàng có bị ủy khuất hay không, thậm chí, đối với chuyện Lý Tiêm Nhu chết, Thất điện hạ cũng không thèm để ý. Nhưng nếu nàng nói như vậy sẽ làm Liễu quý phi cảm thấy nàng biết đại thế, biết quy củ.

Quả nhiên, Liễu quý phi tán thưởng nhìn nàng một cái, nói: "Bản cung hiểu được lòng hiếu thảo của Sơ Tụ, con đi xuống đi!"

Đợi cho Viên Sơ Tụ rời đi, Liễu quý phi mới kêu Vũ Hoàng Diệp ngồi bên cạnh nàng. Tuy rằng mặc quần áo trắng, nhưng trên mặt Diệp nhi không có chút bi thống nào, Liễu quý phi thở dài trong lòng: "Diệp nhi, bản cung biết, con cũng không thích Lý Tiêm Nhu, nhưng dù sao nàng cũng là hoàng tử phi của con, nay qua đời, lại chết theo cách như vậy, truyền mọi người đều biết, cho dù như thế nào, con cũng nên bày ra chút tư thái, miễn cho bị người ta nói bạc tình."

"Nhi thần biết, cũng chỉ trong cung mẫu phi, nhi thần mới không kiên nhẫn làm ra vẻ dối trá!" Vũ Hoàng Diệp nhíu mày nói.

Nghe vậy trong lòng, Liễu quý phi hơi vui vẻ, nghe ý của Diệp nhi, hiển nhiên xem nàng là người cực Kỳ thân cận, mới có thể không ngụy trang, giọng nói nhu hòa rất nhiều: "Diệp nhi, bản cung không rõ, nếu con không thích Lý Tiêm Nhu, vì sao lúc trước phải xin phụ hoàng con cầu cưới? Cho dù Lý Tiêm Nhu là bằng hữu của Bùi Nguyên Ca, cũng không cần phải lấy vị trí chính phi trao đổi với nàng? Một cái sườn phi đã đủ rồi!"

Nguyên nhân vì không thích, thân phận Lý Tiêm Nhu lại xấu hổ, cho nên tương lai có thể tùy ý phế truất, đưa Nguyên Ca lên làm chính phi.

Hơn nữa, thê tử như vậy lo lắng tự ti, tự nhiên không dám khoa tay múa chân với hắn, hắn cũng không muốn cưới về một nữ tử khắp nơi hạn chế hắn, phiền toái! Nhưng những lời này, Vũ Hoàng Diệp cũng biết không thể nói với Liễu quý phi, chỉ thuận miệng nói: "Bởi vì lúc trước nàng trao đổi một điều kiện với nhi thần, muốn nhi thần cưới nàng làm chính phi, nàng mới nói cho nhi thần tên một người. Mà người này từng là túi tiền của Vũ Hoàng Triết, nghe nói phú khả địch quốc, nhưng chỉ là một thương nhân, không có bao nhiêu bối cảnh, nhi thần nghĩ nếu có thể tìm được người này, cho ta sử dụng, tương lai nhất định như hổ thêm cánh."

"A?" Liễu quý phi thật không biết điểm ấy, nghi hoặc nói: "Là ai?"

"Nghe Lý Tiêm Nhu nói, hắn tên Nhan Chiêu Bạch, nhi thần đã tra, người này là con của phú thương Nhan Càng ở Huệ Châu, thật là kỳ tài buôn bán, từ nhỏ đã đi theo Nhan Càng giúp việc buôn bán, sau đó có người mơ ước gia nghiệp của Nhan Càng, ra tay cướp đoạt, còn hại chết Nhan Càng, Nhan gia hoàn toàn suy tàn. Nhưng Nhan Chiêu Bạch lúc ấy mới mười một tuổi lại lợi dụng nhân mạch Nhan Càng để lại, bắt đầu lại từ đầu, chỉ dùng thời gian bốn năm làm ra một mảnh thiên hạ, xây dựng Cảnh Hiên cửa hàng trải rộng Đại Hạ, thu lợi cực nhiều. Nhưng mà, sau khi Vũ Hoàng Triết và Diệp thị rơi đài, Cảnh Hiên cửa hàng liền giải tán, Nhan Chiêu Bạch cũng không biết tung tích."

"Cảnh Hiên cửa hàng, bản cung cũng có nghe qua tên này, nghe nói trải rộng cả nước, chỉ là không biết thì ra hắn là hậu thuẫn tiền tài sau lưng Vũ Hoàng Triết. Khó trách bản cung tổng cảm thấy, Vũ Hoàng Triết ra tay phá lệ hào phóng, giống như không hề phiền lòng về vấn đề tiền bạc, thì ra là thế!" Liễu quý phi suy tư nói, cũng cảm thấy hứng thú với Nhan Chiêu Bạch: "Diệp nhi con tìm được Nhan Chiêu Bạch chưa?"

"Vẫn chưa, ba năm trước, hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tìm như thế nào cũng không thấy!" Vũ Hoàng Diệp lắc đầu.

Tuy nghe hắn nói như vậy, Liễu quý phi lại mỉm cười: "Tuy rằng hiện tại chưa tìm được, nhưng xem bộ dáng của Diệp nhi, hiển nhiên đã có manh mối có phải không?"

"Đúng vậy, nhi thần nghe nói, Nhan Chiêu Bạch có một muội muội tên là Nhan Minh Nguyệt, Nhan Chiêu Bạch thương nàng như mạng, mà Nhan Minh Nguyệt từ nhỏ thân thể không tốt, cần các loại dược liệu quý báu treo tính mạng, cũng bởi vì như thế, Nhan Chiêu Bạch thà rằng bảo hổ lột da, hợp tác với Vũ Hoàng Triết cũng muốn phát triển an toàn Cảnh Hiên cửa hàng. Đã có manh mối Nhan Minh Nguyệt thể yếu này, muốn tìm được hắn chỉ là vấn đề thời gian." Vũ Hoàng Diệp tự tin nói.

Nếu Nhan Minh Nguyệt cần dược liệu quý báu, vì níu kéo tính mạng của nàng, Nhan Chiêu Bạch tất nhiên còn phải kinh doanh cửa hàng kiếm lời.

Chỉ cần tra tất cả các cửa hàng kiếm lời nhiều nhất, sớm muộn gì cũng có thể tìm được manh mối. Nếu Nhan Minh Nguyệt cần dược liệu quý báu bổ thân, Nhan Chiêu Bạch tất nhiên sẽ vì nàng cầu các loại dược liệu, mà những chỗ có dược liệu quý báu trên đời này có chỗ nào có thể so sánh với hoàng cung? Chỉ cần xuất ra chút dược liệu làm mồi dụ, nói không chừng có thể dụ dỗ cá lớn Nhan Chiêu Bạch mắc câu.

Đoạn thời gian trước, Vũ Hoàng Diệp bận việc truy tra thân thế Nhan Chiêu Bạch, tìm ra manh mối tung tích hắn.

Hiển nhiên tất cả đều đã điều tra xong, kế tiếp cũng chỉ chờ Nhan Chiêu Bạch mắc câu!

Thấy bộ dáng Vũ Hoàng Diệp định liệu trước, Liễu quý phi hơi yên tâm, nếu Diệp nhi thật sự có thể tìm được Nhan Chiêu Bạch, chính mình thu dùng, vậy thật là như hổ thêm cánh, dù sao, từ xưa đến nay, tiền tài là vật quan trọng nhất trong việc mượn sức người! "Tìm kiếm Nhan Chiêu Bạch tất nhiên không thể thả lỏng, nhưng Diệp nhi, con cũng nên tốn tâm tư ở Đức Chiêu cung. Chuyện lần này huyên rất lớn, chỉ sợ triều đình đều cho rằng con trị cung không nghiêm, hơn nữa chuyện này lại gợi lên lời đồn đãi con ‘sủng thiếp diệt thê’ đoạn thời gian trước, chỉ sợ phiền toái không nhỏ."

"Mẫu phi quá lo lắng." Vũ Hoàng Diệp chau mày: "Này đó dù sao cũng chỉ là việc hậu viện, nhiều nhất cũng chỉ là đề tài nói chuyện phiếm của nhiều người trong kinh thành thôi, qua một thời gian sẽ yên tĩnh, mẫu phi không nên nghiêm trọng."

Liễu quý phi khuyên bảo: "Diệp nhi, con đừng xem nhẹ tác dụng của lời đồn đãi!"

"Nếu đồn đãi thật sự quan trọng như vậy, Vũ Hoàng Mặc như thế nào? Quái đản phóng túng, hỉ nộ vô thường, tàn bạo hung lệ... . Nếu luận hoàng tử bị đồn đãi nhiều nhất, thanh danh kém cỏi nhất, còn có ai so được với Vũ Hoàng Mặc? Nhưng hắn dựa vào lập chiến công hiển hách, công lao làm việc vì phụ hoàng, không phải vẫn dương dương tự đắc, tự mãn trên triều đường đó sao? Nếu thanh danh thật sự trọng yếu như vậy, Vũ Hoàng Mặc hẳn là sớm mai danh ẩn tích mới đúng!" Vũ Hoàng Diệp hồn nhiên vô tình nói.

"Diệp nhi con đừng hồ đồ, thanh danh quan hệ đến nhân mạch trên triều đường, cũng quan hệ đến tương lai con kế vị, làm sao có thể không xem trọng —— "

Liễu quý phi đang muốn tiếp tục khuyên bảo Vũ Hoàng Diệp, đột nhiên vẻ mặt kịch biến, lời nói còn lại liền nghẹn trong cổ họng.

Làm sao thanh danh có thể không trọng yếu?

Lúc trước khi Diệp nhi còn chưa xuất hiện, nàng từng nói, nếu không phải thanh danh Vũ Hoàng Mặc quái đản phóng túng, chỉ sợ đã sớm được lập làm thái tử, lời này cũng không phải bởi vì lúc ấy Vũ Hoàng Mặc là con nuôi của nàng mới nói như vậy, mà là tình hình thực tế! Trước đây nàng nghĩ, tính tình Vũ Hoàng Mặc vốn như thế, hơn nữa lúc ấy tính tình hắn dùng để đối phó Diệp thị vô cùng thích hợp, cho nên không có nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại nhớ đến, trong đó chỉ sợ không đơn giản như vậy...

Sau chuyện ở Lãnh Thúy cung, Vũ Hoàng Mặc gánh hiềm nghi giết mẹ, nhưng hắn lại không có hành động gì, chỉ lẳng lặng để tang cho Vương mỹ nhân, sau khi hết tang hồi triều đình, nhất cử nhất động không lộ ra bất kỳ nhược điểm nào có thể làm cho người ta bắt lấy, có thể thấy được, cho dù tính tình hắn thật sự như thế cũng có thể khống chế được tốt lắm.

Nếu nói là vì đối phó Diệp thị, với biểu hiện gần đây của Vũ Hoàng Mặc, nhất là thủ đoạn trên thược dược hoa yến, hẳn là có biện pháp khác tốt hơn nhiều.

Vậy giải thích duy nhất chính là, Vũ Hoàng Mặc cố ý, cố ý lộ ra tính tình quái đản, cố ý làm cho thanh danh chính mình tệ như vậy... Lớn lên trong hoàng cung, lại là hoàng tử, Vũ Hoàng Mặc không có khả năng không biết, thanh danh có bao nhiêu ảnh hưởng đối với việc tương lai lập thái tử và kế vị. Nhưng hắn vẫn luôn làm như vậy... . chẳng lẽ ngay từ đầu, Vũ Hoàng Mặc vốn không có tâm tư tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế?

Trong lòng Liễu quý phi đột nhiên lạnh lẽo.

Nếu thật sự là như vậy, nếu Vũ Hoàng Mặc thật không có tâm tư tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, vậy lúc trước nàng giết chết Vương mỹ nhân, an bài Lãnh Thúy cung huyết án, giá họa Vũ Hoàng Mặc, lại có ý nghĩa gì? Nếu Vũ Hoàng Mặc không có tâm tư tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng sẽ bởi vì công ân nuôi nấng của nàng ngược lại duy trì Diệp nhi, nếu như vậy, hiện tại Diệp nhi đã sớm là thái tử, căn bản không ai có thể đối nghịch với Diệp nhi! Cho dù Vũ Hoàng Mặc không để ý công ân dưỡng dục của nàng, với tình cảm hắn dành cho Vương mỹ nhân, đến lúc đó chỉ cần Liễu quý phi có thể nắm Vương mỹ nhân trong tay, cưỡng bức Vũ Hoàng Mặc... .

Chẳng lẽ, ba năm trước, nàng khổ tâm an bài Lãnh Thúy cung huyết án, chẳng những không làm cho Diệp nhi thành công thượng vị, ngược lại tự chặt cánh tay, tự tay chế tạo cho chính mình và Diệp nhi kẻ thù đáng sợ như Vũ Hoàng Mặc? Nếu thật sự là như vậy, còn chuyện gì đáng châm chọc hơn cái này?

Cho dù trước đó Vũ Hoàng Mặc không có tâm tư tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, hiện tại vì thù giết mẹ, vì tự bảo vệ mình, chỉ sợ cũng muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cùng Diệp nhi không chết không ngừng?

Liễu quý phi cảm thấy trước mắt biến đen, trong đầu mê muội.

Đến tột cùng nàng đã làm gì?

Không! Không có khả năng! Nàng không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Nói không chừng Vũ Hoàng Mặc là tuổi trẻ khí thịnh, có tâm tư giống với Diệp nhi, cho rằng thanh danh cũng không quan trọng, cho nên mới không kiêng nể gì! Nhất định là như vậy! Liễu quý phi cố gắng thuyết phục chính mình, dù sao hiện tại nghĩ này đó cũng đều vô dụng, hiện tại nàng và Vũ Hoàng Mặc chính là kẻ thù, không chết không ngừng... .

Cứ việc trong lòng lần nữa lặp lại những lời này, vẫn khó có thể tiêu trừ hối hận trong lòng Liễu quý phi.

Sớm biết thế, không nên xuống tay độc ác với Vương mỹ nhân!

Mà gần đây, hình như nàng thường xuyên hối hận... trong lòng Liễu quý phi cả kinh.

Thấy vẻ mặt Liễu quý phi dị thường, Vũ Hoàng Diệp nghĩ là nàng vẫn đang lo lắng vì chuyện danh thanh, có chút không kiên nhẫn nói: "Mẫu phi ngài yên tâm, chuyện hậu viện chung quy đều là việc nhỏ, chuyện triều đình mới trọng yếu! Chỉ cần công vụ nhi thần làm tốt, đứng ổn trên triều đường, cho dù hậu viện có nhiều phiền toái hơn nữa, nhiều nhất bị người ta nói một câu cưới vợ không hiền, không thể trách tội trên người nhi thần! Ngài yên tâm, với năng lực của nhi thần, sẽ không làm cho người ta tính kế trên triều đường, chỉ cần căn bản không lay chuyển, nhi thần sẽ không có việc gì!"

Nhưng mà, Vũ Hoàng Diệp thật không ngờ, không bao lâu sau khi hắn tự tin nói lời này đã xảy ra án lớn chấn động triều đình.

Mà bản thân Vũ Hoàng Diệp, lại không hiểu vì sao mình bị hãm sâu trong đó...