Từ ngày hai người nhận ra nhau thỉnh thoảng Dương Vương lại đến tìm nàng, tuy nhiên vì tránh những lời đồn không đáng nghe nên hai người đều giấu diếm chỉ có nha đầu A Phù là biết chuyện thôi.
Kiếp trước Phi Yến sống cho cuộc đời người khác đến lúc chết nên kiếp này nàng muốn sống riêng cho bản thân mình, thù chắc chắn nàng sẽ trả, nàng sẽ cho hắn nếm mùi mất hết tất cả.
Nếu nàng nhớ không nhầm mấy ngày nữa sẽ có buổi yến tiệc do hoàng hậu mở ra, lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu thư thế gia sẽ tham dự nhằm mục đích chọn hoàng tử phi và trắc phi cho một số hoàng tử.
Nàng sang năm mới đến tuổi cập kê nên nàng cũng chẳng lo lắng gì nhưng điều quan trọng bây giờ nàng phải ngăn cản tam hoàng tử lập thứ nữ của hầu phủ làm trắc phi.
Vì nữ nhân này là nội gián mà Lâm Kỳ Thần cài vào để giám sát tam hoàng tử.
Thật ra vị thứ nữ hầu phủ cũng thật đáng thương, từ nhỏ vì khắc với phụ thân nên bị đưa về thôn trang sinh sống,mới được triều hồi về kinh ai ngờ trên đường bị sơn tặc chặn đường giết chết gặp đúng lúc tứ hoàng tử đi ngang qua.
Khi biết được thân phận của thứ nữ này hắn liền lập mưu kế thay mận đổi đào, cài người của mình vào để chờ cơ hội làm thê thiếp của bất cứ vị hoàng tử nào cũng được.
Cuối cùng thứ nữ giả được về phủ, Phi Yến nhớ không nhầm hình như là An Lăng Hoa.
Vì để che giấu thân phận cho nàng ta mà sau một đêm cả thôn trang bị cháy có bao nhiêu người đã bị chết trong đó.
Mãi sau này vô tình Phi Yến mới nghe qua Lâm Kỳ Thần và An Lăng Hoa nói chuyện nên mới biết nàng đã sợ hãi một thời gian vì sự tàn nhẫn của hắn, nhưng đâm lao phải theo lao nàng đã không còn con đường lựa chọn nào khác.
Thật ra tam hoàng tử là một người cũng không đến nỗi nào, hắn là một người vô cùng đơn giản không quan tâm đến ngôi vị nhưng mẫu thân của hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Quý phi là một người vô cùng tham vọng, từ nhỏ bà đã đặt quá nhiều hi vọng về hắn, lúc nào cũng nói vang vọng bên tai hắn là phải cố gắng phải phấn đấu như thế nào.
Cũng chính vì thế nên bà mới chọn An Bình quận chúa có thân phận cao có thể giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, nên cuối cùng kết cục bị đầy vào lãnh cung còn nhi tử của mình thì bị giết hại một cách thê thảm, khi quý phi biết chuyện thì lập tức điên loạn.
Nhị hoàng tử là một người vô cùng tài hoa là ứng cử viên sáng giá cho hoàng vị tuy nhiên lại quá thẳng tính nên không được lòng hoàng thượng.
Đúng như dự đoán hoàng hậu gửi bái thiếp cho các tiểu thư thế gia, Thượng Quan Lạc cũng đi cùng.
Nàng ta vui mừng hớn hở diện hết váy áo này nọ, nàng rất mong mình sẽ được lọt vào mắt các vị hoàng tử .
Nhưng thật đáng buồn cho suy nghĩ của nàng ta, bây giờ mới mười ba tuổi dáng người chưa nẩy nở hết dù có ăn mặc đẹp đến mấy cũng không thể bằng những quý nữ cập kê khác được.
Phi Yến ăn mặc xiêm y đơn giản, hôm nay nàng chỉ đến xem trò vui thôi chứ không muốn làm tâm điểm, thật ra cầm kỳ thi họa nàng chẳng giỏi một môn nào có tham gia cũng chỉ bêu xấu mà thôi.
Với thân phận và địa vị hiện giờ của nàng thì chẳng cần phải làm những việc trình diễn như thế vừa mệt mỏi lại chẳng có ích gì.
Đời trước vì yêu tứ hoàng tử nên nàng tìm mọi cách để nịnh nọt các công chúa để các nàng có thiện cảm với mình hơn ,giờ nghĩ lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Chức vị của phụ thân được truyền từ đời tổ phụ nàng vì có công khai quốc nên mới đặt tên phủ là Trấn quốc đại tướng quân, nếu so sánh nàng cũng chẳng thua kém bất kỳ một công chúa, quận chúa nào cả.
Đến giờ xuất phát, A Phù cùng nàng vào hoàng cung, lúc ra đến nơi Thượng Quan Lạc đã ngồi chờ sẵn trên kiệu rồi.
Nàng ta vẫy tay gọi nàng rối rít giống như là tỷ muội tình thâm lắm vậy :
"Tỷ tỷ , tỷ nhanh lên không muộn canh giờ, muội đã chờ tyt nãy giờ rồi ".
Nhìn vẻ mặt giả tạo của nàng ta mà Phi Yến không muốn ngồi cùng liền kêu quản gia lấy một chiếc xe ngựa khác cho nàng khiến cho Thượng Quan Lạc vô cùng xấu hổ.
Nàng ta nước mắt lưng tròng rồi nói :
"Tỷ tỷ không biết muội đã làm sai điều gì mà tỷ lại đối xử với muội như thế, chúng ta là tỷ muội nếu tỷ tỷ ngồi xe ngựa khác thì các tiểu thư khác sẽ nghĩ muội như thế nào chứ ".
Phi Yến lười trả lời nàng ta nhưng bất đắc dĩ nói :
"Ngươi làm gì thì ngươi tự biết, ta không muốn ngồi chung với ngươi thì không ngồi chẳng ai bắt ép được ta cả ".
Phi Yến nhìn nàng ta rồi buông một câu trước khi bước lên xe ngựa :
"Nhìn cách trang điểm và y phục của ngươi đi, cẩn thận mọi người lại nghĩ đi nhầm vào kĩ viện đó ".
Lời nàng vừa nói xong, có tiếng cười khúc khích vang lên khiến cho Thượng Quan Lạc vô cùng xấu hổ, nàng quay ra quát :
"Các ngươi cười cái gì chứ, lũ cẩu nô tài ".