Chỉ đích danh Linh Lung Các? Vân Yên nheo mắt, khóe miệng cong lên cười thành tiếng: "Hắn cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly."
Nghe vậy Bích Thủy nghi ngờ nói: "Tiểu thư, ngươi đều biết?" Chuyện này nàng nàng cũng vừa mới biết, ngày đó tiểu thư không ra khỏi cửa a.
Vân Yên từ trên giường êm đứng dậy, nàng đi đến trước bàn lấy ra một phong thư, bên trên viết chi chít chằng chịt tên nhiều người, thậm chí có cả tên phụ thân của Lý Minh Hòa, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch: "Hắn đường đường là Tứ vương gia, ngươi cho rằng vì sao hắn muốn lôi kéo ta? Tài lực của Linh Lung Các độc nhất vô nhị, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
"Nhưng mà, tiểu thư, ta vẫn không hiểu." Bích Thủy nhìn phong thư trong tay Vân Yên, nói, nàng biết tờ giấy trong tay Vân Yên viết cái gì, trên đó là danh sách toàn bộ thương hộ ở kinh thành, đây là lúc trước Thu Diên lấy được, nhưng nàng không biết có liên quan gì đến chuyện này.
Vân Yên khẽ lắc đầu, đặt phong thư trong tay lên bàn, nói: "Sở dĩ hắn muốn lôi kéo ta chính là vì hi vọng vào thời điểm này có thể xuất lực cho triều đình, càng thêm cũng cố thế lực của hắn, ngươi suy nghĩ một chút, nếu hắn có thể gom góp được nhiều bạc cho triều đình, không phải là có thể lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng sao, ngôi vị hoàng trữ mới càng vững chắc."
Bích Thủy gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn đặt bên khóe miệng, nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không thể vô duyên vô cớ quyên ra sản nghiệp của Linh Lung Các được."
"Hôm nay trên triều nói Linh Lung Các quyên tiền chỉ là đề nghị của hắn thôi, chắc triều đình cũng không đến nỗi cứng rắn tranh đoạt tiền tài của dân chúng." Vân Yên lạnh nhạt nói, "Có điều, hắn cũng không phải loại người đánh trận mà không nắm chắc, ta không biết hắn sẽ dùng điều kiện gì đến bàn với ta khiến ta nghe theo hắn." Người như Mộ Thanh Viễn thật đáng sợ, hàng năm xử lý quốc sự tâm tư kín đáo, điều này khiến nàng thủy chung không yên tâm, hắn quá giống người kia.
"Điều kiện? Hắn có thể nói điều kiện gì chứ, nếu thật sự dám tranh đoạt chúng ta cũng không sợ, Linh Lung Các cũng không phải ngồi không." Bích Thủy không cam lòng nói.
Thật sao? Vân Yên lắc đầu không nói, chuyện này tới quá đột ngột, nàng phải cẩn thận suy nghĩ lại mới được, trước mắt chuyện khẩn yếu nhất là không thể để bọn họ biết quan hệ giữa Linh Lung Các và Hách Liên gia, nàng không muốn liên lụy tới Hách Liên gia.
Bên ngoài Linh Lung Các.
Một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt đứng ngoài cửa, hai bên là hai hàng quan viên và thị vệ, không ít dân chúng cũng thò đầu tới, bên góc đường cũng có rất nhiều người quần áo lam lũ ngẩng đầu nhìn lại. Thu Diên đứng trước cửa, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, không hề có ý tứ cho bọn họ vào trong.
"Tứ vương gia, không biết hôm nay sao lại có nhã hứng giá lâm Linh Lung Các của chúng ta?" Thu Diên lạnh nhạt nói, ngữ điệu lạnh băng cự người ngàn dặm.
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn cười nhạt nói: "Thu Diên cô nương, chúng ta đã từng gặp mặt một lần, bổn vương cùng Thất công tử giao hảo, hôm nay đến đây cũng chỉ muốn ôn chuyện với Thất công tử thôi. Thế nào, các ngươi không muốn mời bổn vương một ly trà sao?"
Cùng công tử giao hảo? Nghe hắn nói thế, sắc mặt Thu Diên càng âm hàn, lần trước thuộc hạ của hắn muốn gây bất lợi cho công tử, nàng cười lạnh nói: "Chỉ tiếc hôm nay công tử không có ở đây, để Tứ vương gia thất vọng rồi."
"Thất công tử không có ở Linh Lung Các sao? Hai ngày trước bổn vương mới gặp Thất công tử, hắn nói thời gian gần đây hắn sẽ ở lại Linh Lung Các, hơn nữa còn nói nếu bổn vương có chuyện gì thì có thể tới đây tìm hắn." Mộ Thanh Viễn bày ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa.
Nghe thế, Thu Diên cười lạnh nói: "Làm sao có thể, trước nay công tử chúng ta không ở Linh Lung Các, làm sao sẽ..." Nói tới đây, nháy mắt nàng ngây ngẩn cả người nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, hắn đang dò hỏi nàng?
"Thì ra Thất công tử luôn không có ở Linh Lung Các a, xem ra lần trước Thất công tử không nói thật rồi." Mộ Thanh Viễn tươi cười nhìn Thu Diên.
Hạ Ca đứng bên cạnh kéo Thu Diên lại, kề tai nàng nói nhỏ: "Đừng bị lừa, hắn không biết công tử ở đâu đâu!"
Thu Diên gật đầu một cái, lại nhìn sang Mộ Thanh Viễn nói: "Nếu Tứ vương gia cứ khăng khăng đứng ở cửa Linh Lung Các chờ sợ là sẽ không có ai dám đến Linh Lung Các nữa."
Mộ Thanh Viễn khẽ lắc đầu, liếc nhìn bốn phía càng ngày càng có nhiều người vây xem, hắn cười nói: "Mặc dù Thất công tử không có ở đây nhưng bổn vương lại có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương lượng, đương nhiên bổn vương phải ở đây đợi hắn."
Chuyện quan trọng muốn thương lượng? Nghe vậy, Thu Diên không khỏi nóng nảy, nàng dĩ nhiên biết mục đích hôm nay Mộ Thanh Viễn đến đây nhưng hiện tại công tử không có ở đây, nàng căn bản không làm gì được, có điều trong tình huống này làm sao họ đi mời công tử tới được đây? Xung quanh đây có không ít tai mắt của Mộ Thanh Viễn đang nằm vùng, đến lúc đó thân phận của công tử rất có thể sẽ bị lộ.
"Tứ vương gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Công tử thật sự không có ở đây." Hạ Ca nói, hiện tại họ nhất định phải tỉnh táo.
Một quan viên bên cạnh Mộ Thanh Viễn nói: "Hoàng thượng có chỉ, trước mắt đông đảo nạn dân tập trung ở kinh thành, do đó muốn Linh Lung Các giúp đỡ nạn dân, giúp triều đình cứu trợ thiên tai, bây giờ ngay cả chủ sự Linh Lung Các các ngươi cũng không ra gặp, chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ hay sao?"
Nghe hắn nói thế, Thu Diên và Hạ Ca hai mặt nhìn nhau, triều đình có ý chỉ sao? Quả nhiên tiểu thư nói không sai, triều đình sao có thể bỏ qua miếng bánh béo bở như Linh Lung Các!
Nhìn bộ dáng Mộ Thanh Viễn, Hạ Ca cùng Thu Diên nhất thời có chút luống cuống.
"Còn không mau giao bạc ra, nếu không chúng ta chỉ còn cách vào lục soát, đến lúc đó sẽ niêm phong Linh Lung Các của các ngươi." Một quan viên khác lạnh lùng quát.
Mộ Thanh Viễn nho nhã cười một tiếng, nói: "Tần đại nhân, sao có thể nói chuyện với hai vị cô nương như thế, nếu họ có thể trông coi Linh Lung Các, chắc hẳn đều hiểu những chuyện này."
"Hiểu? Bản công tử cũng không hiểu, Hoàng thượng hạ chỉ khiến Linh Lung Các hiến ngân lượng khi nào? Thế nhưng đã đến mức uy hiếp rồi!" một bạch y công tử từ bên ngoài đám người lặng lẽ đi tới, hắn phe phẩy chiết phiến, trên gương mặt tuấn tú mang nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thanh âm này, nhìn thấy người tới, Hạ Ca cùng Thu Diên vui mừng hô: "Công tử!"
Nhìn người tới, Tần Hữu Hà nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đương nhiên là sáng nay, ngươi là ai? Dám làm càn trước mặt Tứ vương gia!"
"Ngay cả ta là ai mà cũng không biết, lại dám tới Linh Lung Các gây sự, ta thật không nhìn ra a, Tứ vương gia, bản lãnh của ngươi đúng là thông thiên a, dùng phương pháp lôi cả Linh Lung Các xuống nước, nhưng mà hình như ngươi quên ta là ai? Nếu thánh chỉ đã hạ, kính xin Tứ vương gia cho ta xem thánh chỉ một chút." Vân Yên thu chiết phiến lại, đi đến trước cửa Linh Lung Các, lạnh lùng nhìn Mộ Thanh Viễn.