Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 74




Bố trí phòng cưới? Mệt hắn có thể nói ra a, nhìn dung nhan yêu nghiệt gần trong gang tấc, Vân Yên chỉ cảm thấy khóe miệng co rút, hàm răng cũng run lên, hỏa khí trong lồng ngực như muốn trào ra.

Nhìn sắc mặt Vân Yên sắp đen lại, Mộ Cảnh Nam bày ra vẻ mặt khổ não, hắn lắc đầu nói: "Bổn vương biết Yên Nhi đang trách bổn vương không chịu trách nhiệm, đến bây giờ mới đến bàn chuyện hôn sự với ngươi nhưng bổn vương cũng có nỗi khổ tâm a. Yên Nhi suy nghĩ yêu cầu của ngươi đối với phòng cưới trước, hai ngày nữa ta phái người trong phủ ta tới đây, lúc đó nàng có thể nói yêu cầu với bọn họ."

Vân Yên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, có câu nói mắt không thấy thì tâm sẽ sạch, nhưng vẫn nghe được thanh âm của hắn, hắn thật sự muốn tức chết người hay sao?

"Lục vương gia, lời này của ngươi sẽ khiến người ta hiểu lầm." Vân Yên đột nhiên mở mắt ra, trầm giọng nói, "Giữa ngươi và ta rất trong sạch, ngươi cần gì phải giả bộ?"

Mộ Cảnh Nam cười khẽ, đưa mặt lại gần nàng, hắn nói: "Bổn vương nói sai rồi. Hôn sự của chúng ta là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, thành thân cũng là chuyện sớm muộn thôi, chẳng lẽ bây giờ không nên chuẩn bị sao?"

Con ngươi Vân Yên hơi co lại, nàng thật muốn biết da mặt hắn dày cỡ nào, nàng tự áp chế cơn nóng giận trong lòng, nói: "Ta không muốn lặp lại nữa, ta sẽ khiến Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này cho nên ta không thể nào gả cho ngươi!"

"Hủy bỏ hôn sự? Yên, ngươi cứ không muốn gặp bổn vương như vậy sao? Dù gì bổn vương cũng là mỹ nam phong độ nhanh nhẹn, trong kinh thành này nếu bổn vương tự nhận đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Như vậy mà vẫn không vào mắt Yên Nhi, ánh mắt Yên Nhi thật sự là hơi cao a." Mộ Cảnh Nam đưa mặt mình lại gần hơn, Vân Yên nhìn gương mặt sắp đụng vào mặt mình kia, thân thể vô thức nghiêng ra phía sau.

Vân Yên cười lạnh nói: "Ngươi đẹp hay xấu thì liên quan gì tới ta, nhưng mà Vương gia phong độ nhanh nhẹn, ta đây là một sửu nữ làm sao xứng được với ngài? Hủy bỏ hôn ước không phải tốt hơn sao?"

"Khiến Yên Nhi thất vọng rồi, mấy ngày trước Hoàng thượng triệu kiến ta." Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên cong người ra sau, càng ngày càng tiến sát lại.

Nghe vậy, Vân Yên không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: "Hoàng thượng triệu kiến ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao? Liên quan gì ta."

"Không, hắn rất ít khi triệu kiến ta." Mộ Cảnh Nam lạnh nhạt nói, trong nháy mắt này hắn giống như đang nói chuyện của một người khác chứ không phải chuyện của mình. Cho đến nhiều năm sau Vân Yên nhớ lại tình cảnh này, nhớ lại hắn nói mấy chữ ngắn ngủi này giống như nói lên hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống của hắn, trong lòng xúc động thật lâu, nhà đế vương nhất định không có thân tình như nhà bình thường, mà nam tử kia đã dùng tâm tình thế nào để chịu đựng loại tịch mịch này nhiều năm như vậy, cái loại cầu xin mà phải thất vọng!

Vân Yên nhìn Mộ Cảnh Nam một chút, sâu trong mắt hắn đen đậm như mực, không nhìn thấy đáy, lần đầu tiên nàng thấy hắn như vậy, rốt cuộc hắn là dạng nam tử thế nào.

"Ý tứ của hắn là bảo bổn vương chịu trách nhiệm với ngươi, vì chuyện này bổn vương bị hắn giáo huấn trách phạt, Yên Nhi nghĩ nên bồi thường bổn vương thế nào đây?" Khóe môi Mộ Cảnh Nam cong lên, nói lời nhạo báng, lại khôi phục bộ dáng ban đầu.

Nhìn hắn như vậy, Vân Yên cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác, nàng lấy tay đẩy hắn ra, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi không muốn nói, vậy để ta nói đi, dù sao ta nhất định phải từ hôn. Ngươi đứng lên trước đi!" Bởi vì thân thể quá cong, Vân Yên cảm thấy lưng hơi đau.

"Bổn vương không có đè ép Yên Nhi a, a, Yên, hình như ngươi rất sợ bổn vương?" Nói tới đây, Mộ Cảnh Nam quan sát Vân Yên, lắc đầu, "Bổn vương cũng không phải sài lang mãnh hổ gì, sao Yên Nhi lại bị dọa thành bộ dáng này."

Vân Yên chỉ cảm thấy nghe hắn nói thêm một câu nữa nàng sẽ bị tức chết, nàng chống tay lên ngực hắn chuẩn bị đứng lên, vậy mà có lẽ tư thế không đúng, nàng đẩy hắn ra, thân thể hắn lại không lui về phía sau chút nào, ngược lại vì nàng dùng sức quá mạnh, cả người ngã ra sau.

"A!" một tiếng, Vân Yên hoảng hốt, tay quơ quơ trong không trung, "Pằng" một tiếng, nàng ngã nhào ra đất, nàng chỉ cảm thấy lưng bị đụng đau, nhưng đây cũng không phải điều trọng yếu nhất, mà nàng cảm thấy bị một vật nặng đè lên. Nàng trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn tú như cơn ác mộng lắc tư trước mắt nàng.

"Thì ra Yên Nhi chủ động như vậy a." Mộ Cảnh Nam nhìn tay Vân Yên đang nắm chặt y phục mình, hài hước nói.

Chủ động? Nàng chủ động khi nào, Vân Yên trừng mắt Mộ Cảnh Nam, nhìn lại tay mình, nàng... nàng chụp hắn lại lúc nào vậy?

"Mau đi xuống!" Vân Yên hồi phục tinh thần lại, vội buông hắn ra, lạnh giọng nói.

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, cười nói: "Yên Nhi đã chủ động như vậy rồi, nếu bổn vương không làm chút gì thì thật phụ sự chủ động của Yên Nhi rồi."

Hắn lại bắt đầu không nói tiếng người rồi, người này tại sao lại mặt dày mày dạn như vậy, Vân Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng nhấc tay đột nhiên đột kích một dao hướng Mộ Cảnh Nam.

Dường như Mộ Cảnh Nam nhìn thấu động tác của nàng, ngã ngửa người ra phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát nhưng cả người hắn đã nằm sang bên cạnh. Hắn lắc đầu với Vân Yên, nói: "Nếu từ nhỏ bổn vương không theo sư phụ học vài chiêu sợ là thua thiệt lớn trước mặt Yên Nhi rồi."

Vân Yên đứng lên, lạnh nhạt nói: "Lục vương gia, nếu ngài không có chuyện gì nữa, thỉnh trở về đi thôi."

"Yên Nhi hạ lệnh đuổi khách sao? Còn tưởng rằng Yên Nhi sẽ giữ bổn vương ở lại ăn cơm, thật khiến bổn vương đau lòng." Mộ Cảnh Nam ngồi trên mặt đất lắc đầu nói.

Vân Yên phủi bụi trên người, đi tới ngồi cạnh giường êm, nói: "Đồ ăn trong cung ngon hơn ở Tướng phủ nhiều. Ta không dám để Lục vương gia chịu khổ, hơn nữa ta có thói quen ăn cơm trễ cho nên rất khuya mới ăn cơm, Lục vương gia vẫn thỉnh trở về thôi."

"Thật sao?" Mộ Cảnh Nam cười nói.

Đúng lúc này, một bóng người tiến vào: "Tiểu thư, cơm đã làm xong, ngài muốn khi nào dùng?"

Vân Yên hơi sững sờ, trợn mắt nhìn Bích Thủy một cái, sao hôm nay lại làm cơm sớm vậy! Nhìn qua Mộ Cảnh Nam, trên mặt hắn rõ ràng là ý cười.

Liếc Mộ Cảnh Nam một cái, Vân Yên an ủi mình, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?

Nhưng một bữa cơm này, Vân Yên luôn buồn bực không vui, Mộ Cảnh Nam này làm như rất quen thuộc, lúc bảo nàng ăn cái này, lúc bảo nàng ăn cái kia, giống như Vân Yên mới là khách.

Thật vất vả cơm nước xong, tiễn vị ôn thần Mộ Cảnh Nam kia đi, Vân Yên vọt thẳng tới trước mặt Bích Thủy quát: "Lần sau Mộ Cảnh Nam có tới đây, không cho phép nấu cơm sớm! Không, chính xác là không cho hắn tới đây!"

Nhìn Vân Yên nổi giận như thế, Bích Thủy buồn bực, tiểu thư đây là thế nào? Vì sao mỗi lần gặp Lục vương gia lại bốc hỏa lớn như thế!