Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 70




Tường Thiên cung.

Tối qua từ sau khi trở về, Mộ Thanh Viễn tự nhốt mình trong phòng. Trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng Mộ Cảnh Nam tươi cười rạng rỡ khi đó.

Hắn nhìn bức họa trên bàn, hắn muốn khiến tâm tình mình bình tĩnh lại nhưng làm thế nào cũng không được, hắn đột nhiên nắm chặt bút trong tay, đầu bút trượt một đường, trên mặt cô gái trong bức họa có thêm một vết "sẹo dài" màu đen.

Càng nhìn mặt nàng trong lòng hắn càng phiền não, hắn vo bức tranh thành một cục ném xuống đất.

Đột nhiên, cửa mở ra, một thái giám đi vào.

Nghe tiếng mở cửa, Mộ Thanh Viễn cau mày, lạnh giọng nói: "Cút ra ngoài!"

Thái giám giật mình, vội vàng quỳ xuống, nói: "Khởi bẩm vương gia, Vân Tướng quân bên ngoài cầu kiến."

"Không gặp!" Mộ Thanh Viễn vung tay lên, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, thái giám không khỏi ngước nhìn Mộ Thanh Viễn, lại nhìn bức họa trên đất, thời điểm lần trước vẽ tranh, Tứ vương gia còn yêu thích vô cùng, thậm chí còn không cho bọn họ đụng vào, vì sao lần này lại vo thành một cục. Hơn nữa quan hệ của Vương gia với Vân Tướng quân không phải luôn rất tốt sao? Tại sao bây giờ lại bị chặn ngoài cửa? Chẳng lẽ bởi vì... lời đồn đãi đó?!

Bên ngoài Tường Thiên cung, Vân Hoằng đứng chờ có chút nóng nảy, hiện tại hắn vốn ở quân doanh dẫn binh thao luyện, nhưng không ngờ Yên Nhi lại đến.

Nếu không phải quân sự bận rộn, bây giờ hắn đã sớm trở về Tướng phủ, dù sao hiện tại trong kinh thành dư luận xôn xao. Yên Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối khó tránh khỏi sợ hãi, hắn là đại ca đương nhiên không thể ngồi không. Hơn nữa nàng kêu hắn giúp nàng hẹn gặp Tứ vương gia, không phải đã nói rõ nàng cũng có ý với Tứ vương gia sao? Như vậy trong lòng hắn cũng yên tâm.

Chỉ cần nói rõ ràng là tốt rồi, Vân Hoằng đi qua đi lại ngoài cửa cung.

Lúc này, một thái giám đi ra, Vân Hoằng chuẩn bị đi vào lại bị hắn ngăn cản.

"Thế nào? Ngươi muốn gây khó dễ bản tướng quân?" Vân Hoằng không vui nói.

Thái giám vội vàng nói: "Nô tài không dám, là Tứ vương gia hiện tại công vụ bề bộn, không rảnh gặp ngài."

Không rảnh gặp hắn? Nếu thật bận việc cũng không phải ở trong cung, Tứ vương gia trông coi Hình bộ, nếu bận thì cũng nên ở Hình bộ mới đúng. Trong lòng Vân Hoằng trầm xuống, đây là lần đầu tiên Tứ vương gia không chịu gặp hắn, chẳng lẽ hắn biết mục đích hôm nay mình tới đây? Vậy không phải nói rõ hắn không muốn gặp Yên Nhi sao? Phải làm sao mới tốt đây.

Vân Hoằng muốn đi vào nhưng thái giám này cứ chắn trước mặt hắn, nhìn xung quanh, hắn bất đắc dĩ thở dài, nơi này là hoàng cung không thể tùy ý ra vào, nếu như chọc giận Tứ vương gia, chuyện của Yên Nhi sợ là không còn hi vọng rồi, chuyện này cũng chỉ có thể bàn bạc lại kĩ hơn, hắn lắc đầu rời đi.

Trong Biện Hiên Các, Vân Hoằng ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn thiu, nói: "Yên, lần này đại ca không giúp được ngươi, Tứ vương gia không chịu gặp ta."

Không gặp sao? Vân Yên nhẹ vuốt cằm, ánh mắt lạnh lẽo.

Vân Hoằng nói tiếp: "Cũng khó trách, hôm nay lời đồn truyền khắp kinh thành, Tứ vương gia tâm cao khí ngạo sao có thể nhịn được chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn từ chối gặp ta, sợ là hắn đang tức giận." Dường như cảm thấy lời nói không ổn, hắn vội vàng nói: "Yên Nhi yên tâm, đại ca tuyệt đối tin tưởng ngươi, không biết là ai ở sau lưng gây sự nghị luận, nếu ta bắt được tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."

Vân Yên khẽ lắc đầu, nàng suy nghĩ một chút, trong mắt thoáng qua một tia tinh quang, nàng đột nhiên nói với Vân Hoằng: "Đại ca, lần này phải cảm ơn ngươi rồi."

Cảm ơn hắn? Vân Hoằng đứng lên nhìn kĩ bộ dáng Vân Yên, trong lòng không hiểu nhưng vẫn nói: "Đại ca không giúp được gì cho ngươi, chuyện này đại ca sẽ nghĩ biện pháp. Cha cũng thật là, xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không lên tiếng?!"

Vân Mặc Thành sẽ lên tiếng? Trong lòng Vân Yên cười lạnh, sợ là hắn còn vui mừng nữa kìa, vốn dĩ sửu nữ Vân gia này sẽ gả cho Lục vương gia, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cùng lắm là khiến hắn xấu mặt một chút, không phải đại sự gì. Quan trọng nhất là từ nhỏ nàng đã khiến hắn mất mặt nhiều rồi, thêm lần này nữa cũng không tính là nhiều.

Vân Yên lắc đầu bình phục tâm tình, đến bên cạnh Vân Hoằng nói: "Có lẽ cha có băn khoăn của mình, có điều, đại ca thật sự đã giúp ta."

"Thật sao?" Vân Hoằng nghi hoặc nhìn Vân Yên, hắn rõ ràng không có làm gì nha.

Vân Yên cũng không để ý hắn, nàng chép miệng, hắn tâm cao khí ngạo sao? Hình như cũng đúng, hắn là con trai trưởng của Hoàng hậu, sau lưng lại có Cao gia làm chỗ dựa, còn là đứa con Hoàng thượng sủng ái nhất, tâm tính cao ngạo cũng là bình thường. Ngược lại nàng sai lầm rồi, không nên để đại ca vào cung. Không phải hắn được xưng là Tứ Hiền vương văn võ song toàn sao? Vậy hắn cũng hiểu lời đồn đãi chưa chắc là thật, thời điểm này nàng càng biểu hiện để ý chuyện này, hắn càng cho rằng nàng giấu đầu lòi đuôi, dù không có chuyện gì xảy ra cũng khiến hắn nghĩ thật sự có gì đó. Hiện tại nàng phải làm chính là so xem ai tỉnh táo hơn.

"Đại ca, nếu lần sau Tứ vương gia gặp ngươi, hỏi ngươi vì sao hôm nay vào cung, ngươi chỉ cần nói là muốn thảo luận vụ án thích khách, đừng nói là muốn hắn tới phủ gặp ta." Vân Yên dặn dò Vân Hoằng.

Nghe vậy, Vân Hoằng không hiểu hỏi: "Tại sao?"

"Nói thế nào đây, nếu ngươi nói như vậy với hắn chính là giúp ta rồi, còn có thể giúp ta thay đổi càng khôn." Ánh mắt Vân Yên thoáng qua tia thâm ý nhìn Vân Hoằng.

Vân Hoằng gật đầu, nhìn bộ dáng Vân Yên như vậy, không biết vì sao trong lòng có cảm giác mất mát, Yên Nhi hình như đã không cần hắn bảo vệ nữa rồi.

Ban đêm, người trong phòng đang ngủ say đột nhiên nàng ho khan một tiếng, thấy cửa sổ động đậy, nàng thức tỉnh,ngồi dậy, cảnh giác nhìn trong phòng.

"Thính giác Tam tiểu thư thật nhạy bén, vậy mà cũng biết ta tới đây." Trong phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Hắn che mặt bằng khăn đen nên Vân Yên không thấy rõ bộ dạng của hắn, nàng đứng lên, lạnh nhạt nói: "Nếu không cảnh giác như vậy, ngày nào đó bị ngươi ám sát cũng không biết."

Nghe vậy, Dạ Mị không khỏi nhìn nàng thêm một cái, lạnh nhạt nói: "Tam tiểu thư sẽ không thật sự thích Lục vương gia phong lưu phóng khoáng kia đi, lời đồn đãi ở kinh thành này ngày càng đặc sắc, chẳng lẽ ngươi quên ước định của chúng ta rồi."

"Đương nhiên ta không quên nhưng ngươi cũng không nên quên chuyện đã đáp ứng ta." Vân Yên liếc Dạ Mị, lạnh giọng nói.

Dạ Mị hừ lạnh: "Đương nhiên. Nói vậy là Tam tiểu thư có kế sách ứng đối lời đồn này rồi."

"Đó là chuyện của ta, không thể trả lời." Nói xong, Vân Yên đi về hướng Dạ Mị.

Thấy Vân Yên đi tới, Dạ Mị cũng không động, con mắt lạnh lẽo di động.

Vân Yên đứng trước mặt Dạ Mị, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ta thật tò mò đằng sau cái khăn này là khuôn mặt thế nào, cùng hợp tác lâu như vậy mà còn chưa biết mặt ngươi." Nói xong, nàng đưa tay muốn tháo khăn che mặt của Dạ Mị xuống.

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Vân Yên chỉ cảm thấy như một mũi đao nhọn lạnh lẽo bắn vào người mình, trong lòng khó chịu.

Dạ Mị nhíu mày, lạnh giọng nói: "Trước mặt ta tốt nhất đừng làm chuyện dư thừa."

Vân Yên cười ha ha, hất tay Dạ Mị ra, giễu cợt nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nói, nếu ta không nghe lời ngươi sẽ giết ta? Ha ha, sợ là ngươi không nỡ đi, dù sao ta cũng là trợ lực ngàn vàng khó cầu a." Nói xong, nàng ngồi xuống cạnh bàn, rót cho mình một ly nước, uống một hớp, nói: "Một ngày nào đó ta sẽ thấy khuôn mặt thật của ngươi."

Dạ Mị hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.

"Hôm nay ngươi tới chắc không phải đặc biệt nói chuyện Mộ Thanh Viễn đi, có phải bên Dương Ngạo có tin tức gì không?" Vân Yên để ly trà xuống, nói.

Nghe vậy, Dạ Mị nhìn về phía Vân Yên, nàng ngược lại đủ thông minh, hắn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Tình hình thiên tai ở biên cương nghiêm trọng, một lượng lớn nạn dân chạy về hướng kinh thành."

"Xem ra thế cục triều đình muốn thay đổi, lần này không biết có bao nhiêu người bị kéo xuống bùn. Chuyện nạn dân chạy về kinh thành không phải kiệt tác của ngươi chứ?" Vân Yên đột nhiên nhìn Dạ Mị, trầm giọng nói.

Dạ Mị hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Làm sao ngươi biết là ta?"

"Cảm giác. Trước giờ cảm giác của ta rất chính xác." Vân Yên quay đầu sang nói.

Chỉ dựa vào cảm giác sao? Dạ Mị vô thức lắc đầu một cái, đó là sự nhạy cảm trời sinh, nàng thật không phải không có mắt nhìn người.

"Hình như ngươi hiểu rất rõ thế cục triều đình, sao ngươi biết sẽ có người bị kéo xuống?" Dạ Mị đột nhiên hỏi.

Vân Yên khẽ cười một tiếng, nói: "Bởi vì đương kim Hoàng thượng là minh quân, nếu hắn biết quan viên ăn hối lộ làm trái pháp luật, tổn hại tính mạng dân chúng, tất nhiên mặt rồng giận dữ, sẽ điều tra chuyện này tới cùng. Hơn nữa, không chỉ có chúng ta muốn diệt trừ Cao gia, sợ rằng trong mắt Hoàng thượng, Cao gia cũng là một khối u ác tính mà hắn muốn loại bỏ."

"Ngươi xác định hắn là minh quân? Hơn nữa ngươi đừng quên, Cao gia và hắn có quan hệ thông gia, ngươi cảm thấy hắn xuống tay được sao?" Dạ Mị lạnh nhạt nói.

Vân Yên cười khẽ, đứng dậy đi lại vài bước, trong mắt thoáng qua một tia sáng: "Đứng trước quyền thế, quan hệ thân thích thì thế nào? Huống chi chỉ là quan hệ thông gia. Về phần ngươi nói hắn không phải minh quân? A, mấy năm này ta du ngoạn khắp nơi, đến đâu cũng thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, đây là chuyện tốt. Hơn nữa, nếu hắn không phải là minh quân, ngươi cảm thấy ta sẽ mất công sức lớn như vậy điều tra Cao gia, mà không phải là trực tiếp tìm hắn?" Nói xong lời cuối cùng, nàng nhìn Dạ Mị, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải muốn như vậy?"

Nghe thế, Dạ Mị biến sắc, nhìn ánh mắt quan sát tìm tòi của nàng, nàng đang thử dò xét hắn? Khóe miệng giương lên, thật là khiến người ta khó lòng phòng bị!