"Để ta!" Vân Yên ngăn Mộ Cảnh Nam lại, đi tới ngồi xổm xuống cạnh Mộ Chiêu Dương, chăm chú nhìn vết thương sau đó thở dài nói: "Loại rắn độc này rất hiếm thấy, cũng may thời gian trúng độc không lâu."
Nghe Vân Yên nói vậy, Mộ Cảnh Nam kinh ngạc nhìn nàng: "Yên Nhi hiểu y thuật?"
"Có đọc lướt qua thôi." Vân Yên lạnh nhạt nói.
Đọc lướt qua sao? Đôi mắt Mộ Cảnh Nam thâm trầm, một khúc đàn kinh thế ở Tướng phủ hôm đó, không phải nàng cũng nói như vậy sao? Yên Nhi a, rốt cuộc còn có chuyện gì nàng không biết đây?
Nhìn Vân Yên chuẩn bị hút độc cho Mộ Chiêu Dương, Bích Thủy la lớn: "Tiểu thư, không thể!"
Mộ Tuyết Sương cũng cực kì kinh ngạc, không ngờ Vân Yên sẽ lớn mật như thế.
Nhìn một màn này, Mộ Chiêu Dương cũng ngây dại, dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra vào thời điểm này Vân Yên sẽ giúp nàng, không phải nàng nên bỏ đá xuống giếng mới đúng sao?
Vân Yên há miệng phun một ngụm máu đen trên mặt đất, chuẩn bị cúi xuống lần nữa lại bị Mộ Cảnh Nam ngăn cản, hắn nhỏ giọng quát: "Ngươi điên rồi, đó là kịch độc!"
Kịch độc? Trên môi Vân Yên dính máu nở nụ cười, lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, nàng nói: "Có lẽ đây là thuốc bổ của ta cũng không chừng." Nói xong nàng lại cúi xuống hút độc như hút thuốc phiện.
Mộ Cảnh Nam sững sờ nhìn động tác của nàng, trong mắt có chút phức tạp.
Sau khi hút độc xong, Vân Yên trực tiếp ngồi trên mặt đất, nàng nhìn xung quanh một chút, tiện tay bứt một cây cỏ cho vào miệng nhai nát, đắp lên miệng vết thương của Mộ Chiêu Dương.
"Ah, đây là cái gì a, ác tâm như vậy, ta không muốn." Mộ Chiêu Dương chán ghét nói, đưa tay gạt ra.
Bên cạnh, trong lòng Bích Thủy đã sớm phiên giang đào hải (dời sông lấp biển), sao tiểu thư có thể vì cái công chúa này mà không để ý an nguy bản thân? Nhìn bãi máu đen trên mặt đất, độc tính hẳn là rất mạnh a.
"Muốn sống thì ngoan ngoãn một chút, không biết vạn vật tương sinh tương khắc sao? Nếu rắn độc đã xuất hiện ở chỗ này, nói rõ nơi này có thuốc giải nọc rắn!" Vân Yên nhíu mày nhìn Mộ Chiêu Dương, lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên nghe được Vân Yên nói chuyện như thế, Mộ Chiêu Dương co rúm lại, không dám nói gì nữa.
Bên cạnh, Mộ Cảnh Nam nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Vân Yên đột nhiên đứng dậy, nàng nhìn Mộ Cảnh Nam, lạnh nhạt nói: "Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Có lẽ độc này là thuốc bổ của ta không biết chừng!" Nói xong, nàng xoay người bay thẳng về hướng nhà lá.
Bởi vì không yên lòng Vân Yên, Mộ Tuyết Sương cùng Bích Thủy đều đi theo.
Nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vân Yên, Mộ Chiêu Dương bất mãn nói: "Rõ ràng là ta bị thương, sao cứ làm như Vân Yên bị thương vậy, cô cô cũng thiệt là."
Mộ Cảnh Nam quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, hắn chăm chú nhìn Mộ Chiêu Dương khiến cổ họng nàng thắt lại, ánh mắt tránh né nhìn sang hướng khác, trong lòng sợ hãi, từ khi nào mà Lục ca có ánh mắt như thế a.
Buổi chiều, Mộ Tuyết Sương hái rau dại trong núi, mấy người lại được ăn rất ngon. Có điều kể từ sau sự kiện Mộ Chiêu Dương trúng độc, không khí có chút quỷ dị.
Cơm nước xong, mọi người lại tán gẫu một phen, thời gian cũng không còn sớm, mấy người chuẩn bị xuống núi.
Nhìn ánh hoàng hôn, Vân Yên chỉ cảm thấy như tấm màn nhân sinh buông xuống, hôm nay đã qua, nàng lại càng quyết tâm đảo loạn Tướng phủ hơn.
"Ngươi không có việc gì chứ?" Mộ Cảnh Nam không yên lòng, đi tới cạnh Vân Yên hỏi lại lần nữa.
Nhìn bộ dáng nghiêm trang kia, Vân Yên có chút không quen, nàng cười khẽ nói: "Ngươi hi vọng ta có việc gì sao?"
"Bổn vương hỏi như vậy chỉ muốn Yên Nhi cẩn thận một chút, nếu Yên Nhi không thoải mái, bổn vương không ngại cõng ngươi xuống núi, ngươi thấy được không?" Mộ Cảnh Nam lại gần Vân Yên, nhạo báng nói.
Hắn đúng là không biết mệt, Vân Yên liếc nhìn Mộ Cảnh Nam, dọc đường xuống núi, Mộ Chiêu Dương đi đứng bất tiện được Bích Thủy đỡ, dọc đường hai người líu ríu cãi nhau suốt.
Lúc đi được nửa đường, trời đã hoàn toàn tối, mấy người mò mẫm xuống núi, nhưng chưa đi được mấy bước, Vân Yên đã nhận thấy có gì đó không đúng, nàng quan sát bốn phía, mơ hồ cảm thấy một cỗ sát khí.
"Cẩn thận!" Vân Yên trầm giọng nói.
Lúc này Mộ Cảnh Nam cũng dừng lại, hắn nhìn quanh bốn phía một lượt, quay sang nói với Mộ Chiêu Dương: "Chiêu Dương, các ngươi mau lại gần chúng ta."
"Sao vậy Lục ca?" Mộ Chiêu Dương không hiểu hỏi.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, trên không trung xẹt qua một lưỡi đao sáng loáng. Vân Yên nhướng mày, xem ra đúng như lời Dạ Mị nói, có người muốn giết nàng. Nàng nhìn Mộ Cảnh Nam, nói: "Ngươi mang hai người bọn họ xuống núi trước, ta dẫn bọn hắn ra hướng khác." Nói xong, nàng bay thẳng về hướng trên núi.
"Tiểu thư..." Bích Thủy la lớn, muốn xông lên lại bị Mộ Cảnh Nam ngăn cản, hắn nhỏ giọng nói: "Nghe nàng."
Dọc đường nàng chỉ cảm thấy những sát thủ kia đuổi sát không tha, vì không muốn liên lụy Mộ Tuyết Sương, nàng lựa chọn chạy dọc theo sườn núi, chỉ cần bọn Bích Thủy rời đi thì dễ làm rồi.
Đột nhiên, nàng đạp hụt một cước, tảng đá trên vách núi ào ào rơi xuống, trong lòng nàng cả kinh, trước mặt đã không có đường rồi. Nàng quay đầu nhìn thấy 10 người áo đen đang tới gần.
Quả nhiên những người kia vì muốn giết nàng mà bỏ cả tiền vốn, những sát thủ này công phu cực cao, trong tình huống vừa rồi mà bọn họ vẫn có thể nhìn chằm chằm mục tiêu của mình.
"Là ai thuê các người tới giết ta?" Vân Yên trầm giọng hỏi.
Mười người áo đen kia trầm mặc không nói, mang theo trường kiếm từ từ tiến lại gần.
Vân Yên nhướng mày, trường kiếm trong tay áo bay ra, nàng cười lạnh nói: "Hiện tại các ngươi không nói, không có nghĩa là sau này cũng không nói." Dứt lời, nàng trực tiếp đánh ra, đánh rớt kiếm trong tay một người áo đen, đá thêm một cước, trực tiếp đá hắn xuống vách núi.
Vẻ mặt Vân Yên run lên, trường kiếm quét ngang, huyết sắc tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi, đến khi chỉ còn một người cuối cùng, nàng chỉ vào hắn, lạnh giọng nói: "Nói, ai phái các ngươi tới giết ta?"
"Ách..." người áo đen trên mặt đất bỗng nhiên sùi bọt mép chết.
Trong lòng Vân Yên trầm xuống, xem ra kẻ địch trong tối, nàng ngoài sáng rồi. Thời điểm đang chuẩn bị vận khí, đột nhiên nàng thấy trong thân thể khác thường, trong lòng thầm kêu, nguy rồi, lúc trước hút độc cho Mộ Chiêu Dương xong vẫn không có thời gian điều tức độc trong cơ thể, hiện tại sợ là những độc tố trong người nàng đang kêu gào rồi.
Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, cả người xụi lơ, thân thể tụt xuống, lăn thẳng xuống vách núi.
Mơ mơ màng màng, Vân Yên cười khổ, không bị sát thủ giết, cuối cùng lại rơi nhai mà chết. Đúng lúc này, đột nhiên có một đôi tay giữ nàng lại, ôm nàng vào lòng.