Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 59




Ngay chính giữa vườn hoa, Vân Yên từ từ bước lên phía trước, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, không ít người cảm khái nói: "Đây chính là sửu nữ Vân gia a."

"Ra ngoài cũng không biết đeo khăn che mặt..."

"Nhỏ giọng một chút, Hoàng thượng và Vân tướng đều ở đây đấy."

...

Những lời này nàng đã nghe rất nhiều đến nỗi nhàm chán rồi, bọn họ lại nói mãi không chán. Vân Yên đi đến cách Mộ Dương Thiên một trượng thì dừng lại, hành lễ: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Quan sát cô gái một thân y phục xanh dương trước mắt, Mộ Dương Thiên không khỏi cau mày, hắn có cảm giác nàng cúi đầu không phải vì sợ mà là khiêm tốn lễ độ. Từ góc độ này có thể loáng thoáng thấy được khuôn mặt, mặc dù má trái có một vết bớt nhưng cũng không xấu xí lắm, càng có phong thái hơn Nhị tiểu thư, hình như không giống như lời đồn đãi.

"Phụ hoàng, mau để Vân Yên biểu diễn tài nghệ a." Mộ Chiêu Dương lôi kéo cánh tay Mộ Dương Thiên nũng nịu nói, nhìn bộ dáng nhẹ nhàng thong dong của Vân Yên, trong lòng nàng khó chịu.

Mộ Dương Thiên hồi thần, nói với Vân Yên: "Nghe Chiêu Dương và Nhị tiểu thư nói ngươi tài nghệ tinh thông, có thể còn hơn so với mẹ ngươi, có thật không?"

Sao nói đến đây lại thành chỉ có hơn chứ không kém rồi. Vân Yên ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Hoàng thượng có chỗ không biết, từ nhỏ Vân Yên đã về quê dưỡng bệnh, đối với cầm kì thư họa... đọc lướt qua rất ít, sợ là công chúa và tỷ tỷ hiểu lầm, cầm kỹ của thần nữ sao có thể so được với mẫu thân. Nhưng nếu Hoàng thượng đã có ý, Vân Yên dĩ nhiên tuân theo, đánh đàn trợ hứng, có gì sai sót kính xin Hoàng thượng thứ lỗi."

Đọc lướt qua rất ít sao? Mộ Dương Thiên gật đầu với người bên cạnh, lập tức có người chuẩn bị cầm.

Xa xa, Vân Nguyệt cười lạnh, nàng biết đánh đàn? Một khúc gỗ mục thôi, từ nhỏ sư phụ trong phủ đều chuẩn bị cho nàng, Vân Yên làm sao có năng khiếu đó, sau này đến nông thôn, càng không có ai nguyện ý dạy nàng, hôm nay để mọi người chứng kiến sửu nữ Vân gia vô tài vô đức.

Mộ Chiêu Dương khinh thường liếc nhìn Vân Yên, chỉ bằng nàng có thể đàn ra cái gì? Mọi người cũng rối rít ngẩng đầu nhìn, hôm nay rõ ràng là Chiêu Dương công chúa làm khó Vân Yên, hiện tại muốn nhìn một chút sửu nữ Vân gia có thể đàn ra âm thanh gì.

Như Hà đứng một bên cười lạnh, hôm nay Vân Nguyệt cùng công chúa đã giúp nàng một đại ân, bắt đầu từ ngày mai, lời đồn về sửu nữ Vân gia trong kinh thành sẽ càng thêm không chịu nổi, làm sao xứng được với Lục vương gia.

Vân Hoằng đang muốn nói, Liễu Cao Hoán bên cạnh cười nói: "Thế nào, Vân huynh muốn lệnh muội kháng chỉ sao? Tội danh đó không nhỏ, chỉ đánh đàn thôi, cùng lắm thì xấu thêm một chút."

Nghe thế, Vân Hoằng tức giận liếc hắn, sau đó lo lắng nhìn Vân Yên.

Vân Yên chậm rãi vào chỗ, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hoặc giễu cợt, hoặc mong đợi, nàng rũ mắt xuống, ngón tay ngọc thon dài khẽ vuốt dây đàn, nháy mắt tiếng đàn linh động vang lên. Tiếng đàn này giống như cửu thiên huyền khúc, lạnh nhạt phiêu dật như gió nhẹ dịu dàng lướt qua mặt nước, trùng trùng điệp điệp ấm áp bao quanh trái tim. Vừa linh đinh vang dội như suối nước, thanh thúy dễ nghe lại mát mẻ. Có lúc lại giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, như có như không lượn lờ không dứt.

Nghe tiếng đàn này, mọi người không ai là không kinh ngạc nhìn nàng, đây là đọc lướt qua chút ít sao? Cầm kỹ bậc này, cầm cơ nổi danh kinh thành sợ cũng không sánh bằng đi, nếu thật chỉ đọc qua chút ít, thiên phú của Vân gia Tam tiểu thư này không ai sánh kịp rồi, trêи đời còn có người dám xem nhẹ nàng.

Sắc mặt Mộ Chiêu Dương xanh mét, thế nào cũng không ngờ Vân Yên biết cầm kỹ, Vân Nguyệt cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Vân Yên, vốn muốn khiến nàng xấu mặt nhưng lại để nàng lấy được danh tiếng.

Mộ Cảnh Nam ngồi xuống, thu lại vẻ mặt bất cần đời thường ngày, ánh mắt hoàn toàn rơi vào người Vân Yên mang theo chút tìm tòi.

Bỗng nhiên tiếng đàn thay đổi, thỉnh thoảng trầm thấp, thỉnh thoảng giương cao, như khóc như kể, âm luật di động, âm điệu nhẹ nhàng, tiếng đàn bộc phát, dư vị quanh quẩn trong không gian, phủ kín bầu trời. Người đánh đàn chợt mở mắt ra, đôi tay càng di động nhanh hơn, tiếng đàn càng trầm thấp dồn dập, đến cuối cùng bình tĩnh lại.

Một khúc kết thúc, Vân Yên đứng lên, hành lễ với Mộ Dương Thiên, đứng sang một bên.

Người xung quanh chợt giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Yên có chút sợ hãi than, đây chính là sửu nữ Vân gia vô tài vô đức sao?

Những quan viên này đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, mỗi người đều rất biết cách thay đổi hướng gió, những tiếng ca ngợi lập tức truyền đến.

Vân Yên lẳng lặng đứng đó nhìn bọn họ như nhìn chuyện cười, trước kia bọn họ không nói như vậy a, chỉ vì nàng hiện tại nhất minh kinh nhân* rồi.

*Nhất minh kinh nhân: bình thường không làm, một khi đã làm thì khiến mọi người kinh ngạc.

Mộ Dương Thiên nhìn Vân Yên, chỉ cảm thấy nữ tử này cực kì tỉnh táo, sau gương mặt đó hình như ẩn giấu cái gì, khiến người ta nhìn không thấu, đúng là một cô gái thần bí thế gian hiếm thấy, nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía nhi tử mình, ban đầu kiên quyết muốn đi cầu hắn thánh chỉ từ hôn, nhưng giờ phút này thì sao? Nhìn ánh mắt mất hồn của Mộ Thanh Viễn, hắn có chút nặng nề.

Mộ Dương Thiên nhìn về phía Vân Mặc Thành nói: "Vân ái khanh quả nhiên có cách dạy nữ nhi a, trẫm cũng là lần đầu tiên nghe được khúc đàn êm tai như thế, du dương, tự tại không câu nệ, có thể nói là khúc trời."

Vân Mặc Thành tươi cười nói: "Hoàng thượng khen nhầm, tiểu nữ kém cỏi, khiến Hoàng thượng chê cười." Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Yên lóe lên tia hồ nghi.

Mộ Cảnh Nam chợt nhìn sang Mộ Thanh Viễn, cười khẽ: "Tứ ca, ngươi thấy cầm kỹ của Yên Nhi thế nào? A, bổn vương cảm thấy nàng so với Vân gia Nhị tiểu thư kia mạnh hơn không ít."

Nghe thế, Mộ Thanh Viễn liếc mắt nhìn Vân Nguyệt đang tức giận bên kia, lại nhìn sang Vân Yên đứng tự nhiên một bên, hắn nhíu mày thành hình chữ xuyên, lúc đầu khi nghe nàng nói chỉ đọc qua cầm kì thư họa rất ít, hắn còn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vương phi của hắn nhất định tướng mạo tài nghệ tuyệt đỉnh, mà nàng chỉ là sửu nữ Vân gia không xứng với hắn. Nhưng khi nghe được tiếng đàn của nàng, tim hắn nhói lên, trong lòng có cảm giác cực kì mất mát.

Bên kia, Vân Hoằng cười lạnh nhìn Liễu Cao Hoán: "Liễu huynh còn cảm thấy Yên Nhi bêu xấu sao?"

Liễu Cao Hoán hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi.

Lúc này có một thái giám tiến lên dẫn Vân Yên đến nói chuyện.

Mộ Dương Thiên nhìn cô gái đứng phía dưới, cười nói: "Quả nhiên là mẹ ngươi chân truyền, nói đi, ngươi muốn được ban thưởng cái gì?"

Vân Mặc Thành bên cạnh cười nói: "Tiểu nữ có thể trợ hứng cho Hoàng thượng đã là phúc khí của nàng, sao còn dám muốn ban thưởng cái gì."

Ánh mắt Vân Yên hơi chếch liếc qua Vân Mặc Thành, sau đó nhìn Mộ Dương Thiên nói: "Thần nữ có chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng."

Nghe vậy, Vân Mặc Thành quát lên: "Hồ đồ, sao có thể càn rỡ trước mặt Hoàng thượng?!"

Trái lại, tâm tình Mộ Dương Thiên rất tốt, hắn vung tay lên ngăn Vân Mặc Thành lại, nhìn Vân Yên cười nói: "Muốn cái gì cứ nói, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi."

"Hoàng thượng quân vô hí ngôn sao?" Vân Yên hỏi lại lần nữa.

Mộ Dương Thiên sững sờ, cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là quân vô hí ngôn."

Mộ Chiêu Dương bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói thầm: "Muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng đi, còn sợ hoàng gia chúng ta không có sao?"

Vân Yên không để ý đến lời nói của Mộ Chiêu Dương, ánh mắt nàng khẽ lướt qua Mộ Thanh Viễn cách đó không xa, cũng không phí công nàng đàn một khúc vừa rồi, vốn chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của Mộ Thanh Viễn, không ngờ còn được Hoàng thượng ban thưởng, chuyện nàng muốn làm sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trầm mặc một lát, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ muốn..."

"Không phải là Yên Nhi muốn sớm thành thân với bổn vương chứ?" đột nhiên có một thanh âm truyền đến, Mộ Cảnh Nam bưng ly rượu, tươi cười nhìn Vân Yên.

Lời này vừa ra, xung quanh cười vang, ánh mắt cười nhạo nhìn Vân Yên, sửu nữ muốn nhanh gả là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn là sửu nữ đã bị từ hôn một lần.

Khóe miệng Vân Nguyệt cong lên, sửu nữ cuối cùng cũng chỉ là sửu nữ, hừ, không lật trời được, trong mắt Mộ Thanh Viễn lại có chút mất mát, hắn quay đầu nhìn nơi khác.

"Không biết xấu hổ!" Mộ Chiêu Dương tức giận nói, trêи mặt toàn là khinh bỉ.

Mộ Dương Thiên nhíu mày, lạnh lùng liếc Mộ Cảnh Nam, ngược lại Mộ Cảnh Nam giống như hồn nhiên không hay biết, ánh mắt chỉ nhìn Vân Yên.

Vân Yên cười lạnh, sai rồi, chuyện nàng muốn hoàn toàn ngược lại.

Vân Yên nhìn về phía Mộ Dương Thiên lần nữa, tiếp tục nói: "Hoàng thượng, thần nữ muốn..." Nhưng nàng còn chưa nói xong, cảm thấy lạnh sống lưng, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng đột nhiên quay đầu lại, một đạo ngân quang thoáng qua trước mặt, một người áo đen đột nhiên xuất hiện, trường kiếm nhắm thẳng vào bóng dáng màu vàng phía trên.

"Có thích khách!" Không biết ai la lớn một tiếng.

"Hô giá."

Đám người Vân Mặc Thành cũng hoảng hồn, mọi người chạy thục mạng khắp nơi, tiếng thét chói tai không dứt, cả hoa viên hoàn toàn rối loạn. Cấm vệ lập tức xuất động nhưng người tới kiếm pháp trác tuyệt, giống như vào chốn không người, một mảnh chém giết.

Đám người Vân Nguyệt, Mộ Chiêu Dương ôm đầu kêu khóc, run lẩy bẩy trốn bên cạnh Mộ Dương Thiên, do cấm vệ quân bảo vệ.

Mắt thấy trường kiếm sắp tới gần, toàn bộ đám người Mộ Thanh Viễn vây quanh Mộ Dương Thiên, chỉ có Vân Yên đứng đó như cọc gỗ. Cảm thấy sát khí từ người kia, Vân Yên chuẩn bị lui về sau, ai bảo trong mắt người ngoài nàng chỉ là cô gái tay trói gà không chặt. Nhưng đột nhiên không biết ai ở sau lưng nàng đẩy một cái, nàng mất thăng bằng, lảo đảo ngã ra ngoài nhắm thẳng vào hướng trường kiếm sắp tới.

"Yên Nhi cẩn thận!" Vân Hoằng đứng hộ giá bên cạnh Mộ Dương Thiên thấy một màn như vậy, khuôn mặt biến sắc, kêu lớn.

Chuyện xảy ra đột ngột, Vân Yên không khống chế được thân thể mình ngã về phía trước, trong lòng nàng hoảng hốt, đột nhiên nhìn về phía người áo đen gần trong gang tấc, nàng ngây ngẩn cả người, ánh mắt kia, kiếm pháp kia, rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.