Màn đêm buông xuống, đại sảnh Tướng phủ, Vân Mặc Thành đi ra, nhìn bên ngoài đã có không ít tân khách, hắn ra nghênh đón, hàn huyên với những người đó, nhưng khi hắn nhìn cách bố trí trong phủ, toàn cảnh hồng sắc, ngay cả đài ca múa cũng có, sắc mặt hắn đại biến.
"Vân tướng a, thọ yến thật là kiêu ngạo khí phái." một quan viên bên cạnh nịnh nọt.
"Đúng vậy a, Vân tướng là đắc lực của triều đình, thọ yến đương nhiên là không giống người thường." một quan viên khác cũng phụ họa nói theo.
"Vân tướng, tối nay chúng ta nhất định không say không về a."
...
Nghe những lời này, Vân Mặc Thành chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ tức giận, trên mặt nở nụ cười mượn cơ hội lui sang một bên, sai người gọi Hà Văn tới.
"Ai cho ngươi bố trí Tướng phủ thành bộ dạng này." Vân Mặc Thành quát khẽ.
Hà Văn co rúm lại, nói: "Lão gia, đây đều là Tam tiểu thư phân phó." Chuyện đến nước này, chỉ có thể đẩy hết trách nhiệm cho Vân Yên, nếu không hắn không gánh nổi.
Hít sâu một hơi, Vân Mặc Thành hừ lạnh nói: "Hồ đồ, nàng là cô nương chưa lấy chồng biết cái gì, ngươi cũng không nhắc nhở nàng một tiếng sao?" Hắn nhìn xung quanh, lát nữa Hoàng thượng sẽ tới, nếu thấy thọ yến Tướng phủ xa hoa như vậy, hắn sẽ không tránh khỏi bị trách cứ.
Hà Văn có khổ khó nói a, vốn dĩ hắn cũng không đồng ý làm như thế nhưng Tam tiểu thư cố ý như thế.
"Nhanh cho người lấy hết lồng đèn xuống, cất thảm đỏ đi, đài ca múa cũng bỏ đi." Vân Mặc Thành lạnh giọng nói.
Hà Văn nghe vậy, gật đầu liên tục, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một thanh âm truyền đến: "Hoàng thượng giá lâm!"
Vân Mặc Thành biến sắc, nguy rồi, hắn tức giận trừng mắt Hà Văn, trực tiếp ra ngoài nghênh đón.
Hà Văn chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, hắn chán nản lui về phía sau mấy bước, xong rồi xong rồi, lần này gây ra đại họa rồi.
Cách đó không xa, Vân Yên nghiêng người dựa vào lan can nhìn vẻ mặt của Vân Mặc Thành, khóe miệng khẽ cong lên, đã tới không kịp thu dọn!
"Ơ, muội muội ở chỗ này a, ta nói sao không tìm được ngươi." đột nhiên phía sau có một thanh âm truyền đến.
Khóe miệng Vân Yên giương lên, nàng thiếu chút nữa thì quên mất, không phải Vân Nguyệt nói muốn cho nàng một đại lễ sao? Hình như tới bây giờ còn chưa đưa đâu, nàng xoay người lại chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên dừng lại. Vì sao nàng cũng tới? Một cô gái mặc váy dài màu đỏ đứng cạnh Vân Nguyệt, khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
Nhìn vẻ mặt Vân Yên, Vân Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt sảng khoái, nàng cũng có ngày này a, nàng nói: "Xem ra muội cũng quen biết cô nương này a."
Lắc eo nhỏ tiến lên phía trước một bước, cười quyến rũ nhìn Vân Yên: "Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau."
Vân Yên thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là cô nương, xem ra ta thất lễ, cô nương là vũ cơ hôm nay đến biểu diễn, ngươi xem, chuyện ta an bài mà ta lại quên mất, còn nhờ tỷ tỷ nhắc nhở."
Nàng an bài? Hai người Vân Nguyệt liếc mắt lẫn nhau, trong lòng Vân Nguyệt không hiểu, rõ ràng là nàng kêu Hà Văn tìm đến mới đúng. Tiện nhân Vân Yên này nhất định là đang phô trương thanh thế, đúng, nhất định là như vậy!
"Muội muội đúng là dám nói." Vân Nguyệt cười lạnh, sau đó quay qua nói: "Cô nương, còn không bái kiến tỷ tỷ tương lai, dựa theo mức độ Lục vương gia sủng ái ngươi, đợi nàng gả qua cửa, ngươi cũng vào phủ Lục vương mới đúng."
Nghe thế, nàng thản nhiên cười cười, hôm nay nàng đến đây không phải vì Lục vương gia cũng đến sao? Huống chi nàng cũng muốn gặp Vân Yên, nhớ chuyện ngày đó ở Văn Hương Lâu, nàng không thể không lau mắt mà nhìn Vân Yên, thật khó đối phó hơn tưởng tượng. Hôm nay nếu có thể hạ mã uy (tạo thể diện/ lên mặt ra oai), đến lúc đó nàng cũng dễ vào phủ. Nghĩ tới đây, nàng phúc thân chuẩn bị hành lễ.
Khóe miệng Vân Yên nhếch lên, nàng sẽ không gả cho Mộ Cảnh Nam, hành lễ với nàng, nàng không nhận nổi a.
"A, chuyện bổn vương cưới tiểu thiếp, khi nào thì đến phiên Nhị tiểu thư làm chủ hả?" đột nhiên một thanh âm truyền đến, một nam tử mặc cẩm bào xanh đi tới, vẻ mặt lạnh lẽo.