Trong Biện Hiên Các, Vân Yên đang ngồi uống trà, Bích Thủy đặt điểm tâm lên bàn.
"Tiểu thư, người thật thông minh, bảo bọn Thu Diên lặng lẽ mở cửa hàng, nghe Thu Diên nói, cửa hàng của Liễu Tịnh Lâm căn bản là không làm ăn gì được, nàng quăng tiền vào đó không ít, có điều, ta không hiểu tại sao không trực tiếp khiến cửa hàng của nàng ta đóng cửa?" Bích Thủy nghi hoặc nhìn Vân Yên.
Vân Yên đặt ly trà xuống, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía trước, nói: "Đóng cửa? A, như vậy không phải là lợi cho nàng ta quá sao? Nàng đi một bước sẽ sai một bước, như vậy ta sẽ từng bước từng bước bức nàng vào tuyệt cảnh, nhìn nàng vùng vẫy giãy chết, ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?"
Dường như nghĩ tới điều gì, Bích Thủy cong môi nói: "Nên như thế, hai mẹ con kia quá ghê tởm, tiểu thư không biết, mấy ngày nay ở kinh thành lời đồn bay đầy trời, nói người khắc chết chồng con sống không quá 20 tuổi, đây nhất định là tin đồn nhảm mẹ con các nàng tạo ra, bọn Thu Diên sắp tức chết rồi." Nàng vốn không muốn nói chuyện này ra nhưng nghĩ đến hành vi của hai mẹ con kia, trong lòng nàng liền tức giận.
Vân Yên cười nhạt nói: "Trước kia mọi người đều nói dù cưới nữ tử si ngốc cũng không cưới sửu nữ Vân gia. Khắc chồng khắc con sống không quá 20 tuổi? Cái này khá mới lạ."
"Tiểu thư, người không tức giận?" Bích Thủy kinh ngạc nhìn Vân Yên.
Tức giận? Nếu bị chút chuyện nhỏ này làm cho tức giận, nàng đã sớm bị tức chết rồi. Vân Yên đứng dậy nhìn bên ngoài một chút, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, thời tiết thật tốt, chỉ là từ sau đêm đó, Dạ Mị không tìm nàng nữa, tính toán thời gian, Cơ Lãnh Tuyết cũng nên đến kinh thành rồi, chờ hắn tới, chuyện sẽ làm hơn rất nhiều.
...
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, trong phòng đen kịt, chợt "bịch" một tiếng, cửa sổ mở ra, cô gái trên giường đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.
"Người nào!" Vân Yên lạnh giọng nói.
Bóng đen vào phòng dừng lại bên cạnh bàn, ngồi xuống: "Xem ra đối với ngươi mà nói, gả cho Mộ Thanh Viễn cũng không dễ dàng."
Nghe thanh âm quen thuộc này, khóe miệng Vân Yên từ từ giương lên, là hắn.
Xuống giường, đi về phía trước mấy bước, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Ngươi thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi, yên tâm, ta nói được làm được, hiện tại có một chuyện ta không hiểu."
"Chuyện gì?" Dạ Mị lạnh lùng nói, nàng bây giờ là đang nói điều kiện với hắn sao? Nhìn bộ dáng này của nàng, giống như đang chờ hắn đến tìm nàng.
Vân Yên nhíu mày, hai người bọn họ hợp tác theo nhu cầu, nàng cũng không thể yếu thế, nàng nói: "Cho đến nay ngươi còn chưa nói cho ta biết chút tin tức nào về cái chết của ông ngoại ta, cho nên ta không thể tin ngươi."
Dạ Mị khẽ cau mày liếc nhìn cô gái đối diện, nàng đúng là tâm tư kín đáo, không chịu thua thiệt một chút nào a.
"Xem ra phải cho ngươi biết chút dấu vết ngươi mới yên tâm, đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết, Dương Ngạo đã trở về kinh thành." thanh âm Dạ Mị lạnh băng.
Vân Yên quan sát nam tử đeo khăn che mặt màu đen đối diện, hắn rốt cuộc là người thế nào, hình như tâm tình rất khó bị dao động.
"Lúc trước ngươi nói muốn ta giết Dương Ngạo là có ý gì? Dương Ngạo có liên quan gì đến cái chết của ông ngoại ta?" Vân Yên nói, "Không. Không thể nào! Hắn là bộ hạ (cấp dưới) trung thành nhất của ông ngoại ta, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội."
Nghe nàng nói thế, Dạ Mị cười lạnh: "Trung thành? Vân Yên, vậy ta sẽ dẫn ngươi đi xem một chút, bộ hạ trung thành của ông ngoại ngươi đang làm gì." Ngay sau đó, hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Vân Yên biến sắc, nghĩ ngợi một chút, cầm y phục dạ hành mặc vào, đi theo hắn.