Khóe miệng Vân Yên giật giật nhìn khuôn mặt kia, Yên Nhi? Bọn họ có quen thân vậy sao? Hơn nữa ai nói là nàng tới gặp hắn, hắn thật là tự mình đa tình.
"Chiêu Dương, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Mộ Thanh Viễn đi tới, liếc mắt nhìn Vân Yên, lúc này ánh mắt nàng lại nhìn về phía người khác, trong lòng hắn chẳng biết là tư vị gì, ngay sau đó ánh mắt hắn thâm trầm nhìn sang Chiêu Dương. . Ủng hộ chính chủ vào ngay { t rùmtruуện. OгG }
Sắc mặt Mộ Chiêu Dương co rúm, liếc qua Mộ Cảnh Nam xin giúp đỡ. Nàng sợ nhất là Tứ ca, mỗi lần nói chuyện với hắn đều cảm thấy hết sức khẩn trương.
Trong lòng Vân Yên buồn cười, công chúa Chiêu Dương kiêu căng này xem ra cũng có xương sườn mềm, nàng hành lễ với Mộ Thanh Viễn: "Dân nữ bái kiến Tứ vương gia, Lục vương gia, vừa rồi là Chiêu Dương công chúa cùng dân nữ đùa giỡn thôi, Tứ vương gia không cần để ý, các tiểu thư khuê các đùa giỡn với nhau cũng có cử chỉ thân mật."
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn vẫn có chút hoài nghi, hắn rất rõ tính tình Chiêu Dương, nàng ngược lại biết tiến biết lùi, nhìn nụ cười nhàn nhạt của nàng, hắn nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
"Khụ khụ..."Mộ Cảnh Nam đột nhiên ho khan phá hư phong cảnh. Vân Yên liếc hắn một cái, nhìn dáng vẻ không có ý tốt này, hắn lại muốn làm gì?
Mộ Thanh Viễn thu hồi ánh mắt, nhìn sang Mộ Chiêu Dương, nói: "Nếu Tam tiểu thư đã nói vậy, chuyện lần này đến đây thôi."
Mộ Chiêu Dương vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau đó chạy lại bên cạnh Mộ Cảnh Nam, nũng nịu nói: "Lục ca, ngươi phải trông nom Vân Yên cho kĩ, một ngày nào đó nàng sẽ leo lên đầu ngươi ngồi."
Mộ Cảnh Nam cười cười, đùa giỡn nhìn Vân Yên: "Ngươi không cảm thấy bộ dáng này của nàng rất đáng yêu sao? Leo lên đầu bổn vương cũng không sao, đúng là phu xướng phụ tùy, trong lòng bổn vương vui mừng."
"Phốc..." Bích Thủy núp sau lưng Vân Yên nhịn không được bật cười, khó trách mọi người đều nói Lục vương gia phong lưu vô song, lời nói hoang đường cõ này hắn cũng dám nói.
Nghe lời này, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, ánh mắt dừng trên người Vân Yên.
Vân Yên buồn cười, Mộ Cảnh Nam đang động tình sao? Có thể nói mấy lời dối trá như vậy với một sửu nữ như nàng, nàng mới lười nói nhảm với hắn, quay sang nói với Mộ Thanh Viễn: "Vương gia, nếu không còn chuyện gì nữa, Vân Yên cáo lui." Nàng hành lễ với Mộ Thanh Viễn lần nữa.
Sắc mặt âm trầm của Mộ Thanh Viễn hòa hoãn không ít, hắn gật đầu phân phó: "Người tới, đưa Tam tiểu thư xuất cung."
Bái biệt xong, Vân Yên mang theo Bích Thủy rời đi.
Nhìn bóng dáng Vân Yên rời đi, Chiêu Dương không vui nói: "Sao lại để nàng đi rồi?" nhưng thấy Mộ Thanh Viễn cùng Mộ Cảnh Nam không để ý tới nàng, nàng phất tay áo, tức giận bỏ đi.
Trong Ngự hoa viên chỉ còn lại hai người. Nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, Mộ Cảnh Nam đi tới cạnh Mộ Thanh Viễn, cười khẽ nói: "Thế nào? Nhìn dáng vẻ Tứ ca, hối hận rồi sao?"
Thu hồi cảm xúc, Mộ Thanh Viễn cười nhạt, trêи gương mặt tuấn tú không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa nào: "Lục đệ nói đùa, vi huynh vốn còn lo lắng quan hệ giữa ngươi với Tam tiểu thư không tốt, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vi huynh cũng an tâm."
"Thật sao?" Mộ Cảnh Nam cười khẽ, "Bổn vương vốn đang lo lắng Tứ ca sẽ hối hận đã từ hôn, Yên Nhi có phong thái mà những cô gái bình thường không có, nhưng bây giờ nghe Tứ ca nói vậy, bổn vương cũng yên lòng."
Nhìn bóng lưng Mộ Cảnh Nam, Mộ Thanh Viễn nắm chặt hai quả đấm, nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, trong mắt hắn thoáng qua tia âm lệ.