Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 29




Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, trong phòng một bóng đen lén lén lút lút đóng cửa đi ra, nàng nhìn xung quanh một chút, đi ra hướng cửa viện.

Trong hoa viên, một bóng người đi thẳng tới sau núi giả, quỳ xuống trước một bóng người.

"Chuyện này ngươi làm không tệ a." Thanh âm của một cô gái truyền tới, "Xem ra ta phải hảo hảo thưởng cho ngươi mới được."

Nghe thấy thế, bóng dáng quỳ trêи mặt đất tựa như lấy hết dũng khí, nàng ngẩng đầu lên nói: "Nô tài không dám, nhưng xin Nhị phu nhân tuân thủ lời hứa, bỏ qua cho mẹ ta."

Liễu Tịnh Lâm nhướng mày, khinh thường nhìn cô gái đang quỳ, nàng chỉ mới uy hϊế͙p͙ một chút mà đã cắn câu rồi, thật là một vũ khí tốt a, nàng cười quyến rũ, nói: "Đương nhiên, ta nói được làm được. Nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ nếu chuyện này bị người khác phát hiện, không riêng gì ngươi, còn có mẹ ngươi, ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây, nhớ đấy."

Lăng Ba biến sắc, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, lại cúi đầu run giọng nói: "Dạ, nô tỳ biết."

Nghe đoạn đối thoại của các nàng, Bích Thủy chuẩn bị xông ra lại bị Vân Yên kéo lại, rời đi.

Trở về phòng, Bích Thủy lớn tiếng nói: "Tiểu thư, sao nàng có thể, tại sao lại đối với ngươi như vậy?"

"Bích Thủy, tỉnh táo một chút. Lăng Ba không phải là loại người như ngươi nghĩ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy Liễu Tịnh Lâm dùng Dung di để uy hϊế͙p͙ nàng, nếu đổi lại là ta hoặc ngươi, chúng ta đều sẽ làm giống vậy." Vân Yên đặt tay lên vai Bích Thủy nói, "Chuyện này dừng lại ở đây, không thể nói cho bất kì ai đặc biệt là Dung di, thân thể nàng không tốt, đừng để nàng bận tâm."

Bích Thủy bình phục tâm tình, gật đầu nói: "Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm gì tiếp? Liễu Tịnh Lâm thật là khinh người quá đáng, may là tiểu thư tinh thông y thuật nếu không thật sự bị hủy dung rồi."

Vân Yên cười lạnh, trực tiếp tháo khăn che mặt lộ ra gương mặt trơn bóng như ngọc, một cái bớt màu đỏ sặc sỡ bên má trái.

"Không phải bọn họ thích hạ độc sao? Vậy hãy để cho họ nếm thử tư vị bị độc của chính mình hại là thế nào." Trong mắt Vân Yên lóe ra lãnh ý, nắm thật chặt cái khăn che mặt trong tay.

Buổi sáng ở Tây Uyển, trong phòng, người trên giường giật giật thân thể, nàng cảm thấy khát nước, xuống giường, đi đến cạnh bàn rót một chén nước, buổi sáng còn buồn ngủ mắt lim dim, vậy mà đột nhiên mắt nàng trợn thật to, cái ly trong tay rơi xuống đất.

"A!" Nhìn gương mặt bị nổi mẩn đỏ trong gương, Vân Nguyệt ôm đầu la lớn.

Trong Biện Hiên Các, Bích Thủy bưng trà cho Vân Yên, nàng mừng rỡ nói: "Tiểu thư, trên mặt Vân Nguyệt nổi mụn sởi rồi."

Vân Yên cười nhạt, tối qua nàng lẻn vào phòng Vân Nguyệt, điểm huyệt ngủ của nàng ta, rót độc dược vào miệng nàng ta. Nàng đứng lên nói: "Vở kịch này còn cần có diễn viên."

Tây Uyển, Vân Nguyệt ngồi trong phòng khóc lớn không ngừng, Liễu Tịnh Lâm ngồi canh giữ bên giường, nhìn khuôn mặt mẩn đỏ của Vân Nguyệt, trong lòng nàng gấp gáp. Vì sao mới qua một đêm đã biến thành như vậy? Sao đại phu còn chưa tới, nàng nhìn ra ngoài cửa, gọi: "Thúy Nhi, đại phu tới chưa?"

Đúng lúc này, một bóng người đi vào, nàng nhìn người bên trong, nói: "Nghe nói thân thể Nhị tỷ khó chịu cho nên ta cố ý qua xem một chút, Nhị nương, tỷ tỷ thế nào rồi?"

Nhìn người tới, Liễu Tịnh Lâm biến sắc, mặt nàng ta hoàn hảo không chút tổn hại? Sao có thể như vậy?

Nghe được giọng Vân Yên, Vân Nguyệt thò đầu ra, giờ phút này cả khuôn mặt nàng đều bịt kín chỉ trừ hai con mắt, nhưng vẫn lờ mờ thấy được mấy chấm đỏ, nàng nhìn chằm chằm Vân Yên: "Ngươi tới làm gì? Cười nhạo ta? Mặt của ngươi! Mặt ngươi rõ ràng..."

Vân Yên bước tới hai bước nhìn Vân Nguyệt, cười nhạt nói: "Nghe nói thân thể tỷ tỷ không tốt, ta tới xem một chút. Nói đến mặt ta, may mà có Trần đại phu, hắn cho phương thuốc rất tốt, uống một ngày đã tốt rồi, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, Hà quản gia tìm ta có việc, ta đi trước." Nói xong, nàng khom người, trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng dáng đã biến mất ngoài cửa, Liễu Tịnh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nói: "Trần đại phu chữa lành mẩn đỏ cho nàng?! Đáng ghét! Đồ cẩu nô tài!"