Trong Biện Hiên Các, Vân Yên duỗi lưng vươn vai, xuyên qua cửa sổ nhìn lên bầu trời, không ngờ trời đã sáng, rốt cuộc cũng xem xong sổ sách rồi.
Đúng lúc này, Bích Thủy tiến vào: "Tiểu thư, Hà quản gia tới."
Vân Yên day day huyệt thái dương, nói: "Vào đi."
Hà Văn theo sau Bích Thủy đi vào, hành lễ với Vân Yên, sau đó hỏi: "Không biết Tam tiểu thư tìm lão nô có chuyện gì phân phó?"
Vân Yên đứng dậy nhìn Hà Văn, lạnh nhạt nói: "Phân phó thì không dám, Hà quản gia là lão nhân trong phủ, bàn về bối phận cũng là trưởng bối của ta. Những sổ sách này ta đã xem rồi, ta muốn nói chuyện gì chắc hẳn trong lòng ngươi đã đoán được. Kể từ hôm nay, trong tướng phủ, trừ tiền tiêu hàng tháng, tất cả những khoản chi tiêu khác đều phải thông qua ta. Chi tiết ta đều viết ở đây." Nói xong nàng đưa ra một tờ giấy.
"Nhưng Nhị phu nhân bên kia..."
"Nhị phu nhân? Ngươi xưng hô nàng như vậy, nếu biết thân phận của nàng, vậy thì nên hiểu ai mới là chủ tử, hiện tại trong tướng phủ ta mới là người quyết định, Hà quản gia sẽ không trái lệnh ta chứ?" Nói đến đây, nụ cười trêи mặt Vân Yên càng sáng lạn.
Nghe vậy, Hà Văn giật mình, vội vàng nói: "Dạ phải, bên lão gia còn cần nô tài hầu hạ, lão nô cáo lui trước."
"Ngươi đi đi." Vân Yên lạnh nhạt nói.
Nhìn bóng lưng Hà Văn, Bích Thủy bên cạnh cười hì hì nói: "Tiểu thư, người đang hù dọa hắn sao? Người xem sắc mặt hắn xanh mét rồi."
Vân Yên vuốt cằm, cười nói: "Ngươi cho rằng hắn sợ thật sao? Trong tướng phủ người nào mà không có chút tài năng, huống chi hắn còn đi theo Vân Mặc Thành nhiều năm như vậy, tất nhiên xử sự khôn khéo, hắn sẽ không để đầu mâu nhắm vào mình, cho nên cái ngươi thấy chỉ là mặt ngoài."
"Vậy..." Bích Thủy kinh nghi nhìn Vân Yên.
Vân Yên lắc đầu: "Yên tâm hắn sẽ tìm một cây thương, đến lúc đó giết gà dọa khỉ cho hắn nhìn một chút là được. Tốt lắm, ta mệt mỏi rồi, ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta, ta đi ngủ trước."
Mặc dù không hiểu rõ lời của Vân Yên nhưng Bích Thủy vẫn gật đầu đi chuẩn bị.
Vuốt vuốt bả vai, Vân Yên uống một ngụm trà, dọn dẹp lại mấy thứ trêи bàn, chuẩn bị vào phòng trong nghỉ ngơi, đúng lúc này "bùm" một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra.
Vân Yên cười lạnh, tới thật nhanh a. Khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt trước tiên là một cây trâm phượng Tử Kim, châu quang sáng bóng, nghe nói là đồ hôm qua hoàng hậu ban thưởng. Ánh mắt Vân Yên khẽ dời xuống, phụ nhân một thân lụa tím khí thế hung hăng xông tới, theo sát nàng là một cô gái áo trắng đang tức giận nhìn nàng, tới thật nhanh a.
Trấn định tâm tình, Vân Yên nói với người mới tới: "Nhị di nương cùng Nhị tỷ hôm nay có thời gian rảnh đến Biện Hiên Các tìm ta sao." nói xong, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, "Mới một ngày không gặp, sắc mặt Nhị di nương sao lại không tốt vậy? Chẳng lẽ hạ nhân hầu hạ không chu đáo?"
Nghe thế, trong lòng Liễu Tịnh Lâm nổi giận, thật là nuốt không trôi cục tức này, nàng ta hừ một tiếng: "Đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta, ta hỏi ngươi, tại sao cắt xén tiền của ta? Tiền hàng tháng của ta tại sao chỉ có 12 lượng?"