Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 149: Ngươi biết ta nhìn thấy ai không?




Vân Yên đang trầm tư thì đột nhiên Mộ Tuyết Sương nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Yên Nhi, ngươi và Cảnh Nam là thế nào?"

Nghe lời này, vẻ mặt trầm tư của Vân Yên lập tức sụp đổ, nàng cúi đầu, hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết Sương, nhỏ giọng nói: "Cô cô, chuyện này ngài không cần để ý, cũng không cần hỏi nữa." Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, sắc mặt tối tăm.

Mộ Tuyết Sương cầm lấy tay Vân Yên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thở dài nói: "Sao ta có thể không quan tâm không hỏi han, hôm nay ngươi và hắn như vậy, hẳn là ngươi đã hiểu rõ hắn. Cảnh Nam là một đứa bé mệnh khổ, cho nên trái tim nó lạnh lẽo hơn người bình thường, đây cũng không phải điều hắn mong muốn, trong hoàng cung này, muốn tồn tại thì nhất định phải hung ác. Ngay từ đâu hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày mình yêu ngươi. Mấy năm nay, hắn mặt ngoài lạnh nhạt, trong lòng thâm trầm, nhưng chưa bao giờ ta nhìn thấy bộ dáng hắn sa sút thế này. Nếu ngươi muốn trách hắn gạt ngươi, vậy ngươi cũng trách cả ta đi."

Sa sút sao? Khóe miệng Vân Yên khẽ cong, a, đêm hôm đó lúc hắn giải thích với nàng, mặc dù không nhìn thấy rõ nét mặt hắn nhưng nàng cũng không cảm thấy hắn khác bình thường chỗ nào. Trong lòng nàng hiện tại rất loạn, có rất nhiều chuyện nàng không thể hiểu. Giống như tối qua, nếu hắn cứu nàng, vì sao không nói lời nào đã rời đi, là nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với nàng sao?

Vân Yên thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Cô cô, đừng nói nữa, ta không muốn biết chuyện của hắn nữa, thật ra ta và hắn cũng không như ngài nghĩ đâu, ngay từ đầu ta và hắn không nên có giao dịch, có điều, ai có thể ngờ sẽ có thánh chỉ tứ hôn, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa,... sao ta có thể thích... làm sao có thể thích... ta không thể nào biết thích..." Nàng muốn giải thích, nhưng càng nói càng không thể giải thích tiếp, nàng cắn răng, thanh âm dần nhỏ lại, tại sao nàng không thể nói ra miệng, bởi vì lời này trái với lương tâm sao?

Nhìn bộ dáng Vân Yên do dự, Mộ Tuyết Sương tựa người vào đầu giường, nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, tuy nhiên nó không thể xua tan âm u trong phòng, cũng giống như lòng nàng, dù có ánh sáng rực rỡ cũng không cách nào xua tan âm u đi được. Nàng than nhẹ nói: "Đến cuối cùng, bản thân ngươi cũng không thể nói ra lời trái lương tâm, lần trước lúc ngươi đến núi Đông Lương thăm ta, khi đó ta đã biết Mộ Cảnh Nam sẽ thích ngươi, sẽ bất chấp tất cả mà thích ngươi. Ngươi rất giống hắn, cô độc, tịch mịch. Mà chỉ có ngươi mới có thể thấu hiểu thân thế, tính cách, nỗi đau trong lòng một người giống mình như thế. Lúc ấy, ánh mắt hắn nhìn ngươi có chút phức tạp, hẳn là khi đó trong tiềm thức hắn đang giãy giụa đi, báo thù và tình yêu, trước kia hắn tuyệt đối sẽ không ngờ mình sẽ mắc kẹt giữa hai thứ này. Hắn không phải người có thể dễ dàng giao phó tình cảm của mình, cho đến khi hắn gặp được ngươi."

Nếu thật sự đem tình cảm giao phó vào tay nàng, vậy tại sao phải tiếp tục? Có phải như vậy chứng tỏ trong lòng hắn, báo thù quan trọng hơn hay không, a, từ khi nào nàng để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, Vân Yên lại cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Cô cô, đừng nói nữa."

Nàng càng trốn tránh chứng tỏ trong lòng nàng càng để ý, Mộ Tuyết Sương cười nhạt, nói: "Thật ra ngươi không cần trách hắn, sự xuất hiện của ngươi chỉ là tình cờ, kế hoạch của hắn đã sớm vạch ra, đợi đến khi bản thân hắn biết mình không thể tự kiềm chế tình yêu với ngươi thì đã không cách nào thu tay lại nữa rồi, cuối cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn khiến ngươi ít tổn thương nhất. Ta nghĩ, chính bản thân ngươi cũng có thể kiểm nghiệm những điều này."

Giảm bớt tổn thương đến mức thấp nhất sao? Vân Yên bất giác nắm chặt nắm tay, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, khi đó Mộ Thanh Viễn mang nàng đến gặp Hoàng thường để cầu hôn, hắn đã xuất hiện cứu nàng, không phải sao? Hắn cũng chưa từng tiết lộ chuyện hôm đó ra ngoài. Đúng vậy, hình như hắn thật sự làm như thế.

Nhưng như vậy thì thế nào, không phải mấy lần sau gặp lại hắn đều làm như không nhìn thấy nàng sao? Có lẽ hắn chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nàng thôi? Càng nghĩ trong lòng nàng càng loạn. Vân Yên không khỏi cười khổ, nàng làm sao vậy, cái mạng này còn kéo dài được bao lâu, chính nàng cũng không biết rõ, nếu như trong lòng có nhớ thương, đến lúc chết đi, trong lòng sẽ luyến tiếc, sợ hãi, tội gì phải hành hạ mình như vậy.

"Cô cô, đừng nói chúng ta nữa, nói một chút thương thế của ngài đi, vết thương hiện giờ còn đau không?" Vân Yên ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Tuyết Sương, nói.

Thấy Vân Yên trốn tránh đề tài này, Mộ Tuyết Sương cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao đây là chuyện của bọn hắn, nàng chỉ là một người ngoài cuộc, cuối cùng vẫn phải để bọn hắn tự hiểu rõ mới được.

Có điều, nhắc tới vết thương, Mộ Tuyết Sương nhìn bụng mình, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, cười khẽ nói: "Sao có thể không đau, giữ được mạng đã không tệ rồi, huống chi vết thương có đau hay không thì có gì quan trọng, quan trọng hơn chính là..." Nói đến đây nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía bức tường đối diện.

Vân Yên ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt Mộ Tuyết Sương, là bức họa lúc nãy! Trong lòng nàng cả kinh, khi vừa bước vào nội điện, nàng đã nhìn thấy bức họa này. Lúc ấy nàng còn có chút nghi ngờ, tại sao Mộ Tuyết Sương lại vẽ người này, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt mất hồn của Mộ Tuyết Sương, trong lòng nàng hình như đã có đáp án.

"Cô cô, nam tử trong bức họa có phải...." Vân Yên dò hỏi, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, nếu không phải quen thuộc với người kia, nàng thật sự sẽ nhận lầm hai người bọn họ. Nhưng nếu nàng đoán không sai, người này đã chết rồi, nếu không Mộ Tuyết Sương sao phải lên núi Đông Lương tu hành? Mà Mộ Tuyết Sương đột nhiên hồi cung khiến trong lòng nàng có chút nghi hoặc, người cẩn thận như Mộ Cảnh Nam sao có thể nói hết mọi chuyện cho nàng, trừ phi, nàng cũng tham dự vào mấy chuyện này. Nghĩ tới đây, nghi ngờ trong mắt nàng càng sâu hơn.

Nhìn nam tử trong bức họa, Mộ Tuyết Sương bất giác vươn tay ra nhưng lại từ từ rút về, nở nụ cười nhu hòa, nói: "Chỉ là một người khiến ta hoài niệm thôi."

"Hắn là..." Vân Yên nghe vậy, đáy mắt trầm xuống, hỏi.

Đúng lúc này, một cung nữ đi vào, trên tay bưng khay trà, và vải trắng, bình thuốc đặt lên bàn, nói: "Trưởng công chúa điện hạ, nên thay thuốc rồi."

Trong lòng Vân Yên hơi cáu, người này đến thật không đúng lúc, nhưng nàng vẫn đứng lên, nhận lấy khay trà từ tay cung nữ, nói: "Ngươi ta ngoài trước đi, ta giúp cô cô thay thuốc."

Cung nữ kia phúc thân rồi lui ra ngoài.

Vân Yên đi tới bên giường, đặt khay trà qua một bên, nhìn Mộ Tuyết Sương, cười nói: "Cô cô, để Yên Nhi thay thuốc cho ngài đi, mấy năm nay ở bên ngoài, Yên Nhi cũng coi như biết chút y thuật, nếu ngài cảm thấy khó chịu thì cứ nói cho ta biết."

Mộ Tuyết Sương cười cười, vươn tay vuốt ve gò má Vân Yên, nói: "Ngươi bên ngoài chịu khổ rồi, cũng may, hiện tại tất cả đều tốt."

Vân Yên cười cười, giúp Mộ Tuyết Sương nằm xuống, vén áo nàng lên, tháo băng nhiễm đỏ máu ra.

Nhìn vết thương đã sắp kết vảy, cũng không sâu lắm, trong lòng Vân Yên an tâm, thuận miệng hỏi: "Cô cô, tình hình lúc ấy thế nào, chẳng lẽ trong điện không có người nào sao? Cũng may là đâm trúng bụng, nếu lên trên thêm chút nữa, có lẽ sẽ rất nghiêm trọng."

Nghe vậy, Mộ Tuyết Sương cười nói: "Ta sống trong núi đã quen, cho nên thích yên tĩnh, cung nữ trong điện cũng không nhiều, buổi tối cũng không để bọn họ canh gác. Ai ngờ tối qua đột nhiên có thích khách, may mà ta phản ứng kịp, di chuyển thân thể lên phía trên, cho nên mới không bị đâm trúng chỗ yếu hại, chỉ đâm trúng bụng."

Hai mắt Vân Yên căng thẳng, nhìn vết thương kia, sau đó lại nhìn vẻ mặt Mộ Tuyết Sương, vẻ mặt nàng rất tự nhiên, nhưng vẫn khiến nàng có chút nghi ngờ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng dặn dò nói: "Nếu ngài đau, nhất định phải nói cho ta biết."

Nhìn bộ dáng Vân Yên nghiêm túc, Mộ Tuyết Sương cười nói: "Được."

Thay băng xong, Mộ Tuyết Sương hơi buồn ngủ, Vân Yên cũng không tiện ở lâu, cáo từ rồi lui ra ngoài, thời điểm vừa bước ra khỏi nội điện, nàng chợt dừng lại. Hình như có một ánh mắt như dao nhọn nhìn nàng, trong lòng chợt cảnh giác, có người nhìn chằm chằm nàng. Nhưng nhìn quanh bốn phía không thấy người nào, là ảo giác của nàng sao? Suy nghĩ một chút, Vân Yên đi ra ngoài.

Sau khi Vân Yên rời đi không lâu, một thanh y nữ tử từ phía sau bình phong đi ra, trên gương mặt đầy vết sẹo thoáng qua tia oán độc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng Vân Yên vừa rời đi.

Thấy Vân Yên ra khỏi An Hòa cung, Bích Thủy chạy tới nghênh đón: "Tiểu thư, vết thương của trưởng công chúa thế nào?"

Vân Yên quay đầu nhìn An Hòa cung phía sau, nhíu chặt mày, vừa rồi nàng đã kiểm tra qua vết thương, căn cứ theo lời Mộ Tuyết Sương miêu tả, người kia đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của nàng, lúc ấy nàng nhích thân thể lên phía trên mới tránh được một kiếp, không đâm trúng ngực. Nhưng nếu thật sự như vậy, vết đao kia phải ở dưới một chút chứ không phải ở vị trí đó. Nàng nhìn về phía trước, lắc lắc đầu nói: "Thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ có sắc mặt hơi kém chút thôi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt là được."

Bích Thủy gật đầu, trong lòng cũng yên tâm, nếu tiểu thư đã nói như vậy thì tất nhiên là không có việc gì, y thuật của tiểu thư rất tốt, có lúc chỉ nhìn một cái là biết bệnh gì rồi.

"Nhưng ngươi biết ta nhìn thấy ai không?" Vân Yên chợt nói với Bích Thủy, vẻ mặt nghiêm nghị.