Ngày đó, trong kinh thành xảy ra ba đại sự, một là vụ án Quốc cựu đại nhân bị thẩm lý, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều có, hắn không thể chống chế, hai là thông qua vụ án tham ô tai ngân, lật lại vụ án Định quốc công tư thông với địch phản quốc năm đó, tội phạm Dương Ngạo tố cáo là Quốc cựu Cao Khải hãm hại Định quốc công, ba là đại tướng quân trấn giữ biên cương, cũng chính là Nhị Vương gia Mộ Kha Tường trở về kinh thành, còn được Hoàng thượng ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Nhất thời trong kinh thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đại đa số đều thóa mạ Cao Khải hãm hại trung lương, ăn hối lộ phi pháp. Nhưng cũng không ít người suy đoán, Nhị Vương gia ở biên quan năm sáu năm rồi, tại sao lại đột nhiên trở lại? Nghĩ tới đây, bọn họ đều bất giác ngẩng đầu nhìn trời, hình như bầu trời trở nên đen tối hơn, sợ là hướng gió ở kinh thành này cũng sắp đổi rồi.
Hoàng cung, Kiền Chính cung.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có một nô tài hầu hạ nào, giữa đại điện có hai nam tử quỳ ở đó, hai người đều cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Mộ Thanh Viễn nghiêng đầu nhìn nam tử áo đen bên cạnh, thấy sắc mặt hắn vẫn cương nghị không có gì biến hóa, làm cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, hắn không hiểu tại sao lúc này hắn trở về, năm đó không phải phụ hoàng đã nói rồi sao? Cả đời này không cho hắn tự ý hồi kinh. Nhưng bây giờ hắn đã trở lại, hơn nữa còn mang theo thánh chỉ của phụ hoàng, chuyện này không tầm thường, hắn làm sao làm được.
Dường như cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh, Mộ Kha Tường dời mắt nhìn qua, sắc mặt vẫn lạnh lùng như đao khắc, nhưng trong đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu.
Nhìn hai nam tử quỳ phía dưới, trên long ỷ, Mộ Dương Thiên khẽ nâng mắt, khuôn mặt anh tuấn trước sau vẫn uy nghiêm, hắn nhìn về phía Mộ Kha Tường, nhàn nhạt nói: "Lão Nhị, trước khi ngươi trở lại, bên Nam Nghiêu quốc có động tĩnh gì?"
Nghe vậy, Mộ Kha Tường đáp: "Mặc dù lúc trước Nam Nghiêu quốc có tập trung hỏa lực ở biên cương nhưng cuối cùng vẫn không có bất cứ hành động nào, có điều, nếu hai nước thật sự giao chiến, Đông Việt cũng sẽ không thua."
Mộ Dương Thiên gật đầu một cái, nói tiếp: "Mấy năm nay biên quan thái bình, không thể không kể đến công lao của ngươi, lần này trở về kinh thành, cũng không cần quay lại biên cương nữa, ở lại kinh thành làm việc thôi."
Ở lại kinh thành làm việc? Nghe lời này, Mộ Thanh Viễn biến sắc, hai tay hắn vô thức nắm chặt cẩm bào, tạo thành nhiều nếp nhăn mà vẫn hồn nhiên không biết. Ánh mắt hắn khẽ liếc qua nam tử bên cạnh, phụ hoàng có ý gì? Trước giờ hắn chưa bao giờ để lão Nhị trong mắt, nếu hắn vẫn luôn phòng thủ biên quan, mình cũng sẽ không coi trọng hắn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ trở lại kinh thành. Mặc dù mẫu phi hắn xuất thân không cao nhưng bản thân hắn có công danh, đây chính là một mối uy hiếp!
Mộ Kha Tường ngẩng đầu lên nhìn nam tử ngồi trên long ỷ, sáu năm không nghe không hỏi, hôm nay lại ban ân điển lớn như vậy, a, thật sự là vì tốt cho hắn sao? Nhưng cuối cùng hắn cũng không hỏi, chỉ hành lễ nói: "Đa tạ phụ hoàng."
Mộ Dương Thiên hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Hôm nay ngươi đã trở lại kinh thành, trẫm sẽ giao vụ án tham ô tai ngân cho ngươi và Lão Tứ xử lý, dù lão Tứ còn ít tuổi nhưng mấy năm nay ở kinh thành cũng học được không ít thứ. Có gì không hiểu thì cứ tới thỉnh giáo hắn. Trong vụ án tham ô này, trẫm muốn tra xét hết tất cả những người có liên quan, các ngươi có làm được không?"
"Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng." Mộ Kha Tường cùng Mộ Thanh Viễn đồng thời nói.
Nhìn người bên cạnh, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, sao hắn có thể cam tâm, a, có điều, hắn sẽ không bại bởi lão Nhị thô bạo này.
Ngược lại, sắc mặt Mộ Kha Tường bình tĩnh như nước, chỉ có đáy mắt ngày càng thâm thúy.
Nói chuyện xong, hai người đều đi ra khỏi Ngự thư phòng.
Mộ Kha Tường đi thẳng về phía trước, không hề dừng lại, lúc này một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến.
"Nhị ca, xin dừng bước."
Nghe vậy, Mộ Kha Tường dừng bước, xoay người nhìn về phía nam tử trước mặt, nhàn nhạt nói: "Tứ đệ có chuyện gì không?"
Mộ Thanh Viễn đi tới, nhìn Mộ Kha Tường nói: "Lâu rồi Nhị ca mới trở về một lần, dù nói thế nào chúng ta cũng nên đón gió tẩy trần cho Nhị ca a, hay là chúng ta xuất cung đi uống rượu, thế nào? Thuận tiện kêu thêm Lục đệ luôn, hắn cũng thích."
Sắc mặt Mộ Kha Tường khẽ động, nhìn nam tử trước mắt, lạnh nhạt nói: "Bổn vương mới trở về kinh thành, bây giờ còn một số việc phải làm, ngày khác đi." Nói xong, hắn trực tiếp xoay người đi thẳng.
Nhìn bóng lưng phía trước, nụ cười trên mặt Mộ Thanh Viễn biến mất, đáy mắt xẹt tia âm lãnh, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về một hướng khác.
Ngự hoa viên.
Một nam tử mặc cẩm bào đen đứng giữa vườn hoa, nhìn bốn phía muôn hồng nghìn tía, hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng oanh oanh yến yến mỹ lệ năm đó, ngọn núi giả cách đó không xa vẫn ở vị trí cũ, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Bất chợt hắn nở nụ cười khổ, cuối cùng đã trở lại kinh thành, nơi này chính là nơi hắn muốn tới nhất, bởi vì nơi này là nơi hắn có hồi ức tốt đẹp nhất.
Nhưng một ngày kia, mưa to gió lớn, đao kiếm vô tình, tất cả những gì đẹp đẽ đều biến mất, chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Thì ra mấy năm nay, hắn chỉ chấp nhất một chuyện không thể có được.
"Nhị ca, thật khéo a, không phải ngươi ở Kiền Chính cung sao? Tại sao lại ở chỗ này?" Một thanh âm đột nhiên truyền đến, giọng điệu lộ ra vẻ biếng nhác.
Nghe thấy thanh âm này, Mộ Kha Tường phục hồi tinh thần lại, thấy một nam tử mặc cẩm bào xanh nhạt đang đi về phía mình, trên mặt nam tử mang theo nụ cười thanh đạm, hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi theo dõi ta?"
"Theo dõi? A, Nhị ca thật coi trọng ta, hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, các ngươi làm cái gì, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút sẽ biết, huống chi hôm nay gặp Nhị ca ở đây chỉ là trùng hợp thôi, cũng giống như lúc gặp ở nha môn." Mộ Cảnh Nam đi tới, hắn đã thay hồng y lúc trước bằng cẩm bảo xanh nhạt.
Sắc mặt Mộ Kha Tường trầm xuống, nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Nhìn nam tử trước mặt, khóe miệng Mộ Cảnh Nam khẽ cong lên, ở biên cương sáu năm, tính tình hắn ngày càng trở nên trầm ổn, nghĩ tới đây, hắn cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ Nhị ca không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Kha Tường trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, quay đầu đi không nhìn Mộ Cảnh Nam, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, ở kinh thành này cũng thuận buồm xuôi gió."
"Thuận buồm xuôi gió? Nhị ca đang châm chọc ta sao? Ta làm sao so được với Nhị ca ở biên cương sảng khoái tự tại, kiến công lập nghiệp đây." Mộ Cảnh Nam hài hước nói.
Mộ Kha Tường đột nhiên quay đầu nhìn nam tử đứng trước mắt mình, hắn làm sao còn bộ dáng thất hồn lạc phách sáu năm trước, thiếu niên nho nhỏ âm thầm lặng lẽ năm đó giống như đã biến thành một người khác, nhưng cụ thể thay đổi thế nào, hắn không thể nào biết được.
"Ta sẽ ở lại kinh thành." Mộ Kha Tường nhíu chặt mày, bất chợt nói.
Ở lại kinh thành? Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam nhíu mày nhìn nam tử bên cạnh, cười nói: "Xem ra Nhị ca không được quay lại biên cương nữa rồi, vậy cũng tốt, vậy đệ sẽ giúp Nhị ca quen với phong thổ kinh thành, có bổn vương trợ giúp, tin tưởng ngươi có thể trôi qua thuận buồm xuôi gió."
Mộ Kha Tường nhìn nam tử trước mặt, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, lời này là cười nhạo hắn sao? Hắn dời mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Dù ở lại kinh thành thì thế nào, bổn vương vẫn sẽ là bổn vương, bất kì ai cũng không thể cướp được thứ gì từ tay bổn vương."
Nhìn vẻ mặt lãnh ngạo này, Mộ Cảnh Nam hài hước nói: "Xem ra trong lòng Nhị ca rất không cam tâm a."
"Cam tâm? A..." Mộ Kha Tường quay đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, cười lạnh nói, "Ngươi cam tâm sao? Ngươi cam tâm vĩnh viễn bị những người kia áp chế không thể lật người sao? Dù ngươi có ngụy trang thế nào, ta vẫn cảm nhận được hận ý trong tim ngươi, ngươi càng ngụy trang thì càng chứng tỏ hận ý trong lòng ngươi càng sâu, bổn vương nói đúng không!" Mặc dù nam tử trước mặt có phóng đãng vô dụng cỡ nào, hắn vẫn tuyệt đối không tin hắn sẽ quên mối hận kia, bởi vì sáu năm qua, một khắc hắn cũng chưa từng quên.
Mộ Cảnh Nam ngước mắt nhìn nam tử, nụ cười trên mặt dần biến mất, sắc mặt trầm thấp, ánh mắt thâm thúy thoáng qua tia tìm tòi nghiên cứu, hắn cười lạnh nói: "Có lẽ bổn vương thật sự sa đọa thì sao? Xem ra Nhị ca đi biên cương vài năm, bản lãnh nhìn thấu lòng người tiến bộ không ít, trước mặt ngươi bổn vương cũng không cần che giấu nữa, Nhị ca, tư vị đoạt binh quyền không dễ chịu thôi." Nói tới đây, toàn thân hắn chìm trong hơi thở vắng lặng.
"Ngay từ đầu ngươi đã biết?" Nhìn vẻ mặt âm lãnh của Mộ Cảnh Nam, đáy lòng Mộ Kha Tường trầm xuống, quả nhiên đây mới là hắn, hơi thở tịch mịch giống như năm đó, quả nhiên, hắn vẫn là hắn, chỉ ngụy trang giỏi hơn thôi. Hơn nữa hắn như vậy, làm sao còn có bóng dáng thiếu niên nho nhỏ u mê bất lực năm đó, mấy năm nay hắn cũng từng nghe nói chuyện của hắn, trong lòng hắn vẫn có hoài nghi với hành vi phóng đãng mà mọi người đồn đại. Hơn nữa, nhìn hắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá mức nhạy cảm, khiến người ta có cảm giác không có chỗ nào để che giấu, điều này chứng tỏ hắn đã tính toán kỹ càng tất cả sao?
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Nhị ca quá coi trọng bổn vương rồi, cũng chỉ là sau khi ngươi ra khỏi Ngự thư phòng, bên này đã có người truyền tin tức cho ta thôi."
"Bên cạnh phụ hoàng có người của ngươi?" Sắc mặt Mộ Kha Tường trầm xuống, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, ngay cả bên cạnh Mộ Dương Thiên cũng có người của hắn sao?
Mộ Cảnh Nam chợt ngẩng đầu nhìn Mộ Kha Tường, nhàn nhạt nói: "Nhị ca nói vậy là oan uổng bổn vương rồi, không phải lúc trước bổn vương đã nói rồi sao? Trên đời này không có bức tường nào không thể ra gió, trong hoàng cung này căn bản không có bí mật gì có thể giấu được. Có điều bổn vương biết khi nào, điểm này cũng không trọng yếu."
Nghe vậy, Mộ Kha Tường chợt thở phào, nhỏ giọng nói: "Ý tứ phụ hoàng hôm nay là muốn thu hồi binh quyền, dù bổn vương không cam lòng thì thế nào, hắn đã không tin tưởng bổn vương rồi."
"Có lẽ đây cũng là cơ hội của ngươi, về kinh thành này, có lẽ là cơ hội của ngươi." Mộ Cảnh Nam nhàn nhạt nói, vẻ mặt lơ đễnh.
Tiến lên phía trước một bước, Mộ Kha Tường chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn không trung, nói: "Cơ hội? A, ngươi cho rằng hắn sẽ dễ dàng phó thác sao? Có lẽ trong lòng ta từng chờ mong, nhưng bây giờ, ta không cách nào tin tưởng hắn. Còn ngươi, dự tính thế nào?" Hắn chợt nhìn Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói.
Lúc này, Mộ Cảnh Nam xoay người nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Ta đã từng nghe một câu nói, cầm kiếm trong tay mới có thể bảo vệ được người mình quý trọng. Trong tay ta đã cầm kiếm, ta chỉ cầu có thể bảo vệ nàng." Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng dáng rời đi, trong đầu Mộ Kha Tường thoáng hiện lên một bóng người, trầm giọng nói: "Người ngươi nói là Thất công tử? Nghe nói ngươi và Vân Tam tiểu thư có hôn ước, người này sẽ thêm cho ngươi không ít phiền toái."
Thân ảnh xanh nhạt trước mắt cũng không dừng lại, chỉ để lại một câu: "Phiền toái? Bổn vương chỉ làm chuyện mình muốn thôi, Nhị ca cũng không cần quan tâm nữa, tự bảo vệ mình cho tốt thôi."
Sắc mặt Mộ Kha Tường thay đổi, Mộ Cảnh Nam như vậy đúng là khiến người khác nhìn không thấu, a, hắn chợt nhìn về phía trước, cười tự giễu, nếu hắn đã trở lại, vậy lần này hắn sẽ không để mình có bất kì tiếc nuối nào.
Nhiều năm về sau, khi người trong kinh thành hồi tưởng lại những biến cố năm đó, mới chợt nhận ra, tất cả đều bắt đầu từ khi Nhị Vương gia trở về kinh thành.
Ngoài cửa cung, một nam tử áo đen đứng chờ, nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào xanh nhạt đi ra, hắn lập tức tiến lên nghênh đón.
"Lục Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt." Cô Viễn Thành liếc mắt nhìn thị vệ canh gác cửa cung, nói với Mộ Cảnh Nam.
Mộ Cảnh Nam trực tiếp lướt qua Cô Viễn Thành, lên xe ngựa, Cô Viễn Thành theo sau, đánh xe rời đi.
Đi được một đoạn, Cô Viễn Thành chợt nói: "Hôm nay sợ là thời tiết kinh thành muốn thay đổi rồi, Mộ Kha Tường đột nhiên trở lại, nhất thời khiến người ta nhìn không thấu tâm tư hoàng thượng, ngay cả vụ án tham ô cũng giao cho hắn, rõ ràng tội trạng của Cao Khải là chuyện ván đã đóng thuyền, ngoài mặt là Hoàng thượng cố ý triệu hắn về kinh thành, cất nhắc hắn. Nhưng thực tế, Hoàng thượng làm vậy là đoạt binh quyền của hắn rồi. Ngươi thấy chuyện này thế nào."
Mộ Cảnh Nam nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Tâm tư hắn trước giờ luôn thâm trầm, lời ngươi nói cũng có chút sai lầm, có lẽ hai người này đều có cũng không chừng. Dù sao cũng không phải ngày một ngày hai hắn kiêng kị thế lực của Cao gia, trước mắt Cao Khải rơi đài, hắn kêu Mộ Kha Tường về áp chế Mộ Thanh Viễn cũng là chuyện thường, huống chi mấy năm nay danh tiếng của Mộ Kha Tường ở biên cương rất tốt, rất nhiều người chỉ biết đại tướng quân mà không biết Hoàng thượng, hắn kiêng kị Mộ Kha Tường cũng hợp tình hợp lý. Mặc kệ thế nào mấy chuyện này cũng không gây trở ngại cho chúng ta."
"Ngươi cảm thấy lần này Hoàng thượng sẽ trị tội Cao Khải sao?" Cô Viễn Thành trầm giọng hỏi, ánh mắt ngiêm nghị hơn bao giờ hết.
Ánh mắt Mộ Cảnh Nam thâm thúy nhìn về phía trước, giống như không có tiêu cự, hồi lâu sau, hắn nói: "Trị tội đương nhiên là tốt, nhưng mạng Cao Khải... chắc chắn Thái hậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Chẳng lẽ chuyện này cũng không giết được Cao Khải sao?" Vẻ mặt Cô Viễn Thành không cam lòng.
Khóe miệng Mộ Cảnh Nam nở nụ cười âm lãnh: "Nếu thật sự như vậy, ta muốn mạng hắn thì sẽ không để hắn sống thêm một ngày."
Cảm nhận được hơi thở bá đạo đột nhiên dâng lên, Cô Viễn Thành cười cười, nhìn về phía trước, đúng là hắn lo lắng nhiều. Có điều, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, không khỏi hài hước nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu? Đi tìm nàng giải thích sao?"
Nghe lời này, Mộ Cảnh Nam liếc nhìn Cô Viễn Thành một cái, xoa xoa đầu, nhàn nhạt nói: "Trở về Lục Vương phủ." Nói xong, hắn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên bóng lưng lúc nàng rời đi, mong manh, cô độc, lại cố gắng kiêu ngạo, khiến người ta đau lòng. Hắn chợt cười tự giễu, hắn cứ lo được lo mất như vậy sao?
Trở về Lục Vương phủ? Cô Viễn Thành kinh ngạc, quay đầu nhìn người trong xe ngựa, nghi ngờ hỏi: "Thật sự không cần giải thích sao? Chuyện lần trước ngươi cũng không giải thích, không sợ nàng hiểu lầm sao?"
"Ngươi gần đây càng ngày càng nói nhiều." Mộ Cảnh Nam chợt mở mắt, nhìn Cô Viễn Thành bên ngoài, lạnh nhạt nói.
Cô Viễn Thành lắc đầu, cảm khái: "Dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi, cái giọng điệu này thật là không có chút tôn trọng nào, cũng đúng, ai bảo ngươi là Lục Vương gia, còn ta chỉ là tiểu tốt của ngươi, thật tức chết người a." Tuy nói như thế nhưng giọng điệu hay vẻ mặt hắn đều không có chút tức giận nào.
Mộ Cảnh Nam không thèm để ý đến Cô Viễn Thành nữa, giả vờ ngủ say.
Vân Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Trong viện không có một bóng người, Vân Yên từng phân phó, nếu không có chuyện gì thì không cho phép hạ nhân vào đây. Đột nhiên, một bóng trắng từ trên tường nhảy xuống, đập vào mắt là đầy sân Tường vi, sơn trà, giống như đang biểu lộ gì đó.
Nhớ tới những chuyện trải qua lúc trước, Vân Yên chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, vô cùng đè nén. Dọc đường đi, tâm thần nàng luôn không yên, bởi vì để ý, cho nên nhìn thấy những thứ kia, trong lòng lại cảm thấy buồn khổ sao? Nàng bất giác cười tự giễu, Vân Yên nàng từ khi nào lại vì những thứ này mà hao tổn tinh thần. Không phải của mình thì không phải thôi, dù trong lòng nghĩ nhiều cũng không ích gì.
Buổi chiều, Vân Yên ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng nghe được không ít tin tức truyền tới, Bích Thủy chỉ nói lúc ấy Mộ Kha Tường đến nha môn là để tuyên đọc thánh chỉ, nhưng rõ ràng Cao Khải đã nhận tội rồi, tại sao vào thời khắc mấu chốt hoàng thượng lại thay đổi người thẩm án? Hơn nữa còn là Mộ Kha Tường và Mộ Thanh Viễn cùng nhau thẩm án.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vân Yên khẽ cong lên, hành động của Mộ Dương Thiên dĩ nhiên có liên quan đến hoàng quyền, mấy chuyện hục hặc với nhau này, nếu có thể không dính vào, một chút nàng cũng không muốn liên quan gì.
Có điều, vì sao chuyện của ông ngoại lại như đá chìm xuống đáy biển? Bên Mộ Dương Thiên cũng không truyền ra tin tức muốn điều tra kỹ chuyện này, chẳng lẽ vì mặt mũi cho nên không muốn rửa sạch oan khuất cho ông ngoại sao? Đối với Mộ Dương Thiên, nàng vẫn không có cách nào chắc chắn được, phàm là người ngồi trên long ỷ, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? Nếu thật như thế, nàng cần phải ra mặt, chuyện đã đến nước này, sẵn tiện có Dương Ngạo làm chứng, nàng phải lật lại bản án cho ông ngoại.
"Tiểu thư, ta quên nói với ngài một chuyện, hai ngày nay, Vân Nguyệt kia sắp điên rồi, mẫu thân nàng cũng không khá hơn chút nào, mặc dù còn ở trong phủ nhưng cả ngày nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài. Cũng phải thôi, nữ nhi làm chuyện mất mặt như vậy, nàng làm mẹ nhất định mất hết thể diện, đúng là đáng đời." Bích Thủy đứng bên cạnh Vân Yên, vẻ mặt vui sướng.
Lời Bích Thủy nói khiến Vân Yên hồi phục tinh thần lại, mấy ngày nay thân thể nàng không khỏe nên cũng không chú ý chuyện bên Liễu Tịnh Lâm và Vân Nguyệt, nhưng nghe Bích Thủy miêu tả đúng là thê thảm a. Cũng là trừng phạt đúng tội thôi, cho tới bây giờ nàng chưa từng đồng tình với đám ác nhân kia, nhân quả báo ứng, có đôi khi nàng rất tin vào điều này.
"Nhưng mà, Liễu Tịnh Lâm đó vẫn chưa chết tâm đâu, vẫn lui tới với Kiều Tam, cứ tiếp tục như vậy nữa, ta cảm thấy Tướng phủ này rồi sẽ bị nàng vét sạch, buồn cười là Vân Mặc Thành đến bây giờ còn chưa phát hiện." Bích Thủy giễu cợt nói, "Mấy thứ nàng trộm đúng là giá trị xa xỉ, toàn là ngọc tốt, nếu Vân Mặc Thành biết, chắc chắn sẽ chặt chân nàng."
Nghe vậy, Vân Yên nghiêng đầu nhìn Bích Thủy: "Làm sao ngươi biết những thứ đó giá trị xa xỉ?"
Bích Thủy hả hê nói: "Thật ra thì bọn Thu Diên lén thu mua những thứ đó, nói là đến lúc tiểu thư muốn tố cáo Liễu Tịnh Lâm, đây chính là chứng cớ."
Chứng cớ? Vân Yên lắc lắc đầu, nếu nàng muốn lật đổ Liễu Tịnh Lâm thì cần gì những chứng cớ này? Có điều, Liễu Tịnh Lâm đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi, tại sao còn muốn tiếp tục trộm đồ của Tướng phủ, hiển nhiên đã không còn đơn giản là kiếm tiền nữa, mà giống tìm đường lui cho mình hơn.
"Có điều, một vài thứ trong số đó làm ta có chút tò mò, nghe Thu Diên nói, mấy thứ đó đều có nguồn gốc từ một bộ tộc, nàng còn nói tại sao Vân gia lại có những thứ này, tiểu thư, ngài có biết bộ tộc kia là cái gì không?" Bích Thủy chống cằm, nghi ngờ nói.