Trong đình viện, một bóng dáng màu tím từ trong phòng đi ra, trên gương mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ nghi ngờ, đúng lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy bóng dáng màu tím vội vã kia, hắn nhíu mày tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Nghe thanh âm này, Tử Ảnh dừng bước, nhìn nam tử trước mắt, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp một chút, vẻ mặt thoáng khác thường, lạnh nhạt nói: "Hắn đi đâu?"
Cô Viễn Thành nhìn cánh cửa phòng đóng chặt phía sau, xem ra hắn không có ở đây, cười nói: "Dĩ nhiên là đến nơi hắn nên đến."
Tử Ảnh khẽ nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, sắc mặt căng thẳng, lạnh lùng nói: "Ý ngươi là hắn đi tìm Vân Yên rồi?" Nói tới đây, nàng vung tay lên, trừng mắt nam tử, "Sao hắn có thể!"
"Có cái gì không thể, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, đây chính là quyết định của hắn! Ta chưa từng thấy hắn như vậy, bàng hoàng bất an, sợ mất đi nàng." Cô Viễn Thành nhỏ giọng nói, nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt có chút thương cảm, hắn thì thào, "Uyển Thanh, đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta..."
Nghe hai chữ kia, Tử Ảnh liền biến sắc, nàng hừ lạnh nói: "Quyết định của hắn không nhất định là đúng, ta không thể để hắn phạm sai lầm, còn ngươi, bất luận qua bao nhiêu năm, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi." Nói xong, nàng đi thẳng về phía trước, lướt qua Cô Viễn Thành.
Trong nháy mắt lướt qua nhau, Cô Viễn Thành chỉ cảm thấy giống như gió lạnh thổi qua, khóe miệng hắn cong lên, khép hờ mắt, nàng cứ hận hắn như vậy sao? Hắn cho rằng thời gian có thể làm lành tất cả vết thương, nhưng hình như hắn sai rồi.
Tiếng bước chân ngày càng đi xa, Cô Viễn Thành mở mắt, trong mắt khôi phục bình tĩnh, hắn thở dài nói: "Đêm qua hắn uống rượu cả đêm, hôm nay sau khi từ trong cung trở về lại tự nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng hắn thất hồn lạc phách như vậy ngoại trừ năm đó mẫu phi hắn chết, thân thể nho nhỏ chìm đắm trong tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông. Uyển Thanh, báo thù vĩnh viễn không thể trở thành lý do để ngươi tiếp tục sống, bởi vì thù hận lạnh lẽo vô tình, thời điểm ngươi diệt trừ kẻ địch cũng là lúc ngươi tổn thương chính mình, kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, dù thắng nhưng cuộc sống sau này của ngươi cũng chỉ như cái xác không hồn, tiếp tục lạc lối trong bóng đêm, không tìm được đường quay lại. Nhưng mà ta muốn ngươi cuối cùng tìm được lý do để sống tiếp mới có thể chứng minh ngươi còn sống, giống như ánh mặt trời làm cho người ta có hi vọng, thật may mắn, hắn đã tìm được, vì sao chúng ta phải ngăn cản hắn? Huống chi, với tính cách của hắn, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng không ngăn được quyết định của hắn!"
Bóng dáng màu tím phía trước đột nhiên dừng bước, nàng đứng đó, trên gương mặt xinh đẹp thoáng kinh ngạc, phải tìm được lý do sống tiếp sao? Niềm hi vọng giống như ánh mặt trời? Nói vậy, hắn đã tìm được chưa? Nàng lắc lắc đầu, đứa bé quỳ gối trước cửa cung khóc thầm vào ngày mưa năm đó đã tìm được lý do để mình sống tiếp sao? Đã không còn sống chỉ vì báo thù, mà muốn thủ hộ, thủ hộ cô gái mà hắn yêu.
Biện Hiên Các.
Mộ Cảnh Nam nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút thẫn thờ, dường như nghĩ tới chuyện gì, hắn nhỏ giọng nói: "Thật ra mẹ ta cũng không phải là cung nữ, nàng là phi tử của Mộ Dương Thiên, Du phi. Ta cũng từng trải qua khoảng thời gian hạnh phúc, phụ từ mẫu ái, hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, Thái Phó cũng nói ta có thiên phú dị bẩm, có thể kế thừa giang sơn, mẫu phi cũng tự hào vì ta, còn ta được mọi người cung phụng..."
Nghe lời này, Vân Yên nhướng mày, kinh ngạc nhìn hắn... Chợt nghĩ đến cái gì, nàng ngắt lời hắn: "Ngươi nói với ta mấy chuyện này làm gì?"
Mộ Cảnh Nam dừng lại một chút, vẫn nhắm mắt như cũ, làm như không nghe thấy lời nàng nói, hắn nói tiếp: "Từ những lời nghị luận của cung nữ, thái giám ta mới biết rõ tất cả mọi người không hâm mộ ta là nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, mẫu phi ta là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất, cuộc sống mà ta cho rằng đã được định sẵn là kế thừa giang sơn, chấn hưng Đông Việt cũng không phải thật. Vào một đêm mưa, tất cả đều thay đổi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mẫu phi vĩnh viễn nhắm mắt nằm trong lòng ta, mà người giết mẫu phi chính là phụ hoàng mà ta kính trọng, là nam nhân mẫu phi yêu tha thiết." Thanh âm của hắn càng lúc càng vắng lạnh, cả người tản ra hơi thở như tu la địa ngục.
Vân Yên há miệng, nhìn nam tử cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi ngươi..." hình như nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn từ từ khuếch tán, mẫu phi hắn cũng bị phụ hoàng hắn hại chết sao? Cho nên khi đó, trong thọ yến ở Tướng phủ, ánh mắt hắn nhìn Mộ Dương Thiên lạnh lùng như vậy, thậm chí giống như nhìn kẻ thù.
"Mẫu phi của ta, Độc Cô Cẩn Du, nàng là một nữ tử dịu dàng nhu hòa, khi ta còn bé rất bướng bỉnh, không thích đi học, nhưng nàng không cư xử nghiêm khắc với ta như những mẫu phi của các hoàng tử khác, nàng để ta chơi đùa, nàng nói ta vui vẻ mới là quan trọng nhất, nếu có thể, nàng tình nguyện ta sống cả đời bình thản. Khi đó ta cũng không hiểu, không phải mọi người đều nói sau này thái tử sẽ có được thiên hạ sao? Tại sao mẫu phi lại nói như vậy, nhưng ta nhìn thấy mẫu phi cô đơn, hậu cung ba ngàn phi tần, mẫu phi cũng chỉ có thể giống như những phi tử khác chờ đợi phu quân nàng lâm hạnh. Phụ hoàng từng nói khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi, mà mẫu phi chỉ là một gáo nước trong ba ngàn con sông mà thôi. Vào thời điểm chúng ta cho rằng mình thật hạnh phúc, mẫu phi đã sớm sa vào vòng xoáy thâm cung ám đấu. Hoàng hậu và các phi tần khác ghen tỵ nàng là cung phi có hoàng tử, coi ta và mẫu phi như cái đinh trong mắt, vì lúc đó ta còn nhỏ, những âm mưu đó đều nhằm vào mẫu phi, nàng ở trong cung một thân một mình, dù đứng sừng sững không ngã cũng đều là nhờ vào sự sủng ái của phụ hoàng, nhưng nếu có một ngày nam tử nàng yêu nhất từ bỏ nàng, chờ nàng chỉ là kết cục vạn kiếp bất phục." Nói tới đây, Mộ Cảnh Nam hơi ngừng lại, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn tay mình, tựa như lọt vào hồi ức.
Thâm cung tranh đấu sao? Lòng Vân Yên bỗng dưng trầm xuống, nàng nhìn Mộ Cảnh Nam, trong đêm tối, nàng có thể nhìn thấy sự đau đớn trong đáy mắt hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn có vẻ mặt trầm thống như thế, đây mới là hắn sao?
"Ta mãi mãi không quên được cái đêm mưa gió ấy, ta ôm mẫu phi, nước mưa lạnh lẽo rơi trên thân thể mẫu phi, ngón tay nàng trắng bệch nắm chặt tay ta, máu nhuộm đỏ cung trang hoa lệ, khuôn mặt nàng tái nhợt nở nụ cười thê mỹ, dù thế nào nàng cũng không ngờ được người giết mình là nam nhân kia, nam nhân đã từng cùng nàng thề non hẹn biển. Nàng kéo tay ta, mở miệng muốn nói điều gì nhưng ngay cả lời cuối cùng muốn nói cũng không thể nói rõ ràng, bởi vì trước đó nàng đã bị những độc phụ kia cắt đứt đầu lưỡi. Ta vĩnh viễn không thể quên ánh mắt lạnh lẽo vô tình hắn nhìn thi thể mẫu phi, không có chút khổ sở nào, mà chỉ ôm nữ nhân khác rời đi. Đáy mắt mẫu phi tuyệt vọng giống như băng tuyết ngàn năm không thay đổi, ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt nàng. Lúc đó ta đã thề, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại tất cả những gì bọn họ nợ ta và mẫu phi." Mộ Cảnh Nam nhìn về phía trước, bỗng nhiên nắm chặt tay, thanh âm khàn khàn nồng đậm hận ý.
Vân Yên nhìn Mộ Cảnh Nam, thì ra không chỉ có nàng từng trải qua những chuyện này, nàng cũng vĩnh viễn không thể quên thời điểm mẫu thân chết, nàng camr thấy thân thể mẫu thân dần mất đi độ ấm, nàng muốn cứu vãn nhưng ông trời không cho nàng bất cứ cơ hội nào, nàng nhỏ bé như vậy làm sao có thể đấu tranh với ông trời, nhưng đợi đến khi nàng trưởng thành, trở nên cường đại, rốt cuộc cũng không có cơ hội.
"Tại sao? Đã yêu, vì sao cuối cùng lại tàn nhẫn vô tình giết nàng?" Vân Yên nhỏ giọng nói.
Mộ Cảnh Nam chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, màn đêm vô tận không nhìn thấy điểm cuối, từ khi hắn rơi vào bóng tối, hắn đã không còn nhìn thấy một tia sáng nào nữa.
"Nam nhân nào có thể tha thứ nữ nhân của mình tư thông với người khác, huống chi hắn còn là cửu ngũ chí tôn! Hoàng hậu vu oan nàng cùng người khác tư thông, mà khí đó Cao gia trùng hợp bắt được một người, người kia là thanh mai trúc mã của mẫu phi, hắn nói hắn và mẫu phi quen biết từ nhỏ, tình đầu ý hợp, thậm chí trước khi vào cung nàng đã lỡ mang thai, thậm chí còn nói ta không phải nhi tử của Hoàng thượng. Huyết thống hoàng thất không thuần chính, đây là sĩ nhục cỡ nào, Thái hậu ra lệnh điều tra kỹ chuyện này, còn có Cao gia hỗ trợ, cho nên đám người Hoàng hậu còn dụng hình, trực tiếp cắt lưỡi mẫu phi. Người không thể nói thì phải biện minh thế nào? Những người đó còn dùng tính mạng ta để bức bách nàng, mẫu phi sợ ta xảy ra chuyện, thời khắc mấu chốt, nàng trốn thoát những người đó, điên cuồng chạy về phía Cẩn Thiên cung, còn ta khi đó đang chạy xung quanh tìm nàng. Dưới màn mưa, lúc đó ta còn nhỏ, trong lòng cảm thấy hoảng hốt chưa từng có. Chờ đến lúc ta tìm được mẫu phi, Mộ Dương Thiên đã cầm kiếm đâm vào ngực mẫu phi. Ta hét to 'Phụ hoàng, mẫu phi sẽ chết!' nhưng mà hắn chỉ nói một câu, 'chết chưa hết tội'. Trước khi đi, hắn nhìn ta, chậm rãi phun ra hai chữ 'nghiệt chủng'!" Thanh âm Mộ Cảnh Nam run rẩy, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Vân Yên cười khổ, như vậy, tất cả đều rõ ràng, Du phi bị người khác vu oan tội tư thông. Hắn là con trai của Du phi, bị người ta hoài nghi là con hoang, cho nên sau đó Mộ Dương Thiên chán ghét hắn, thậm chí còn muốn ghiết hắn, mấy năm nay hắn ở trong cung sợ là không dễ chịu đi, mẫu phi bị phụ hoàng giết, mình thì bị phụ hoàng nói là con hoang, còn phải gọi Hoàng hậu, người hại chết mẫu phi mình là mẫu hậu, gọi nhi tử của kẻ thù là ca ca, sống như vậy cần phải có bao nhiêu nhẫn nại. Cũng khó trách hắn muốn trả thù Mộ Thanh Viễn và Cao gia. Lúc trước nàng đã sớm nghe nói thâm cung nhiều mưu mô xảo trá, tranh giành ngôi vị thái tử, nhưng không ngờ lại thảm thiết như vậy.
"Ngươi và Lãnh Tuyết có quan hệ gì?" Vân Yên chợt hỏi, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới Lãnh Tuyết ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy cũng có một ngày phản bội nàng!
Mộ Cảnh Nam nhìn về phía cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Cơ Lãnh Tuyết, không, nói đúng ra là Độc Cô Lãnh Tuyết, hắn là nhi tử của huynh trưởng mẫu phi. Chắc ngươi cũng có nghe nói đến Độc Cô gia ở Ninh thành, mặc dù Độc Cô gia đã lụi bại những vẫn còn có người đàm luận về chuyện năm đó."
Nghe lời này, Vân Yên ngồi bật dậy, có lẽ vì quá kích động nên đụng trúng vết thương trên cánh tay, nàng đau đớn kêu một tiếng, vẻ mặt nặng nề. Vừa rồi nghe thấy tên mẫu phi của Mộ Cảnh Nam nàng cũng cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra. Có điều, nàng có chút ấn tượng với Độc Cô gia, nàng đã từng đến Ninh thành, ở đó biết không ít về chuyện của Độc Cô gia, Độc Cô gia cũng giống như nhà ông ngoại, bị người khác tố cáo mưu phản, hơn nữa hình như cũng là người của Cao gia, khi đó Cao gia có thể một bước lên mây cũng là nhờ tố giác Độc Cô gia, cuối cùng nam tử Độc Cô gia toàn bộ bị trảm, nữ tử thì sung vào hậu cung làm nô. Những chuyện này đều là chuyện của tiền triều, khi đó Mộ Dương Thiên chưa phải là Hoàng thượng. Chuyện đã xảy ra hơn 20 năm trước, lúc đó tuổi của Độc Cô Cẩn Du cũng không lớn, ai có thể ngờ nàng lại yêu kẻ thù. Có lẽ sau đó nàng quyết định quên đi thù hận nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như thế, không khỏi khiến người ta thổn thức. Cũng khó trách Lãnh Tuyết nhạy cảm với hoàng thất như vậy, nàng cũng đã từng nhìn thấy vẻ mặt đầy hận ý của hắn, hiện tại hiểu tất cả.
Mộ Cảnh Nam nghe thấy tiếng Vân Yên kêu đau, thân thể hơi động nhưng khi nhìn thấy dung nhan trầm tư của nàng, hắn lại ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Hắn cũng không nói cho ta biết chuyện của ngươi, sau này hắn mới biết được giao dịch giữa chúng ta."
Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, Cơ Lãnh Tuyết chưa nói cho hắn biết? Sao lại vậy! Nàng cười khẽ, nói: "Nếu như vậy, vì sao ngươi chọn ta? Lúc trước chúng ta cũng không quen biết, nhưng lần đó vào cung trộm Thiên Hương đậu khấu ngươi có thể nhận ra. Ta tự nhận trên giang hồ hành tung của mình rất bí ẩn, rất ít người có thể biết thân phận ta, lúc gặp mặt ở Văn Hương Lâu chúng ta cũng không hợp, ngươi cũng nói Lãnh Tuyết không nói cho ngươi biết thân phận thật của ta, vậy ngươi làm sao mà biết được, huống chi, người ngươi không nắm chắc như ta mà ngươi cũng dám dùng?" Rõ ràng nàng và hắn không quen biết gì, tại sao khi đó hắn lại chọn giao dịch với nàng. Nàng thật sự không nghĩ ra.
Ánh mắt Mộ Cảnh Nam nhìn về phía Vân Yên, thanh âm khàn khàn: "Ta nhớ đã từng nói với ngươi, ở Văn Hương Lâu cũng không phải lần đầu chúng ta gặp mặt. Khi còn bé ta đã nghe mẫu phi nói, tỷ muội tốt của nàng có một nữ nhi, vừa sinh ra trên mặt đã có một vết bớt cho nên bị nhiều người khi dễ, nàng từng nói hi vọng ta có thể làm bằng hữu với nàng, nàng cũng nói các nàng đều số khổ. Nhớ ngày ấy ngươi trở lại kinh thành, xe ngựa của ngươi và Mộ Thanh Viễn va chạm nhau, lúc đó ta đứng bên đường, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, gió nhẹ thổi bay một góc màn kiệu, ta nhìn thấy bên trong là một cô gái có vết bớt bên má trái, sắc mặt nàng lạnh nhạt, đôi mắt như có thể nhìn thấu sự đời. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng đôi mắt đó lại khắc sâu trong lòng mình như vậy. Khi ấy ta biết tam tiểu thư của Vân Tướng phủ đã trở về, nhớ tới lời mẫu phi nói với ta lúc nhỏ, ta liền nhận ra ngươi. Lần giao chiến ở Phong Lâm sơn trang, nhìn vào đôi mắt ngươi, ta liền biết ngươi là Vân Yên. Nếu nói tại sao ta dám hợp tác với ngươi, ta tin tưởng người có thể phát triển Linh Lung Các thuận buồm xuôi gió đương nhiên sẽ có chút bản lĩnh, ta có lòng tin ngươi có thể làm tốt chuyện này." Nhìn bộ dáng trầm tĩnh của cô gái trước mắt, hắn cũng không ngờ đôi mắt đó có thể làm hắn khó quên như thế.
Bởi vì đôi mắt sao? Vân Yên xoa đầu, hồi tưởng lại lần trước, nàng còn là Thất công tử, hắn cũng đã nói với nàng lời tương tự. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đôi mắt nàng tự nhận là thông minh này lại có một ngày bán đứng mình! Cho nên, hắn cảm thấy nàng là một quân cờ tốt nên mới muốn tiếp cận.
"A, bởi vì ngươi biết ta là Thất công tử, biết ta là Vân Yên, mà ta thì cần Thiên Hương đậu khấu, muốn bào thù cho nhà ông ngoại, cho nên ngươi lợi dụng ta hợp tác với ngươi, gả cho Mộ Thanh Viễn. Nhưng nếu ta đoán không sai, chỉ làm ta gả cho Mộ Thanh Viễn còn chưa đủ, mặc dù ở kinh thành sẽ có lời đồn đãi nhưng chỉ sợ phần lớn đều nhằm về phía ta mà bỏ qua Mộ Thanh Viễn. Cho nên ngươi cố ý tiếp cận ta, mục đích là khiến ta yêu ngươi. Thời điểm Mộ Thanh Viễn cho rằng có thể cưới được ta, ngươi hoành đao đoạt ái, làm hắn bị đả kích lớn, như vậy người đời sẽ nói là Mộ Thanh Viễn bắt ta lấy hắn. Sau đó ngươi công bố với thiên hạ Tứ Vương gia tranh đoạt em dâu, khiến hắn bị người trong thiên hạ thóa mạ, khiến Mộ Dương Thiên thất vọng với hắn. Còn ta sẽ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu này, không phải bị Mộ Thanh Viễn giết thì cũng bị Mộ Dương Thiên giết. Bởi vì bọn họ sẽ không cho phép một nữ nhân như ta sống sót, ta nói đúng không?" Vân Yên hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Thái độ của Mộ Dương Thiên ngày hôm đó đã nói lên tất cả. Cuối cùng, mọi chuyện đều có thể kết nối lại thành một chuỗi rồi, nhưng trong lòng nàng cũng đang mâu thuẫn, bởi vì đây không phải kết quả nàng muốn, nhưng rốt cuộc nàng muốn gì. Lồng ngực có cảm giác hơi đau đớn, thì ra chỉ nói chuyện như vậy cũng có thể dao động tới suy nghĩ của nàng.
Mộ Cảnh Nam ngước mắt nhìn cô gái ngồi trên giường, sự thông minh của nàng khiến hắn không còn gì có thể che giấu, hắn có thể cảm nhận được thanh âm của nàng có chút run rẩy, hắn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Phải! Lúc đầu ta nói thích ngươi, quả thật hi vọng ngươi thích ta, như vậy sẽ khiến Mộ Thanh Viễn phân tâm, bởi vì không có được vĩnh viễn là tốt nhất, Mộ Thanh Viễn nhất định sẽ muốn có được ngươi đến phát điên, càng muốn có ngươi, hắn lại càng dễ phạm sai lầm. Mộ Dương Thiên không chỉ có một mình Mộ Thanh Viễn là nhi tử, dĩ nhiên hắn không chấp nhận một sỉ nhục như vậy tồn tại, giống như ta vậy, nếu không phải sợ thiên hạ gièm pha thì hắn đã giết ta rồi. Ta cũng muốn khiến Mộ Thanh Viễn nếm thử nỗi khổ mà ta phải chịu đựng, làm cho Cao Nguyệt Ly và Cao gia nếm thử kết cục bị Mộ Dương Thiên ghét bỏ. Coi như báo thù cho mẫu phi và Độc Cô gia."
Vân Yên cười khổ, ngả người dựa vào cạnh giường, hắn trả lời cũng thật dứt khoát, nàng tự giễu: "Quả nhiên, tình yêu trên thế gian này đều là giả, ta cũng cho rằng mình sẽ không động tâm với bất kì nam nhân nào, nhưng cuối cùng vì muốn nhìn thấu bí mật của nam tử quần là áo lụa kia mà có một ngày ta cũng sẽ sa vào sự ôn nhu của hắn." Nàng chợt nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, khẽ cười nói, "Vậy tại sao cuối cùng ngươi lại cứu ta? Là vì đồng tình? Đồng tình ta và ngươi đều có thân thế thê thảm giống nhau?"
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn dật lộ vẻ trào phúng: "Ta cũng đã từng nghĩ rằng mình có thể lạnh lùng vô tình, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày vì ánh mắt của một nữ tử mà lòng ta lại đau đớn đến vậy, đáy lòng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ nàng. Nhưng ngay từ đầu ta đã giăng bẫy nàng, khiến nàng yêu ta, ta không thể không tiếp tục. Nhưng ta ngày càng đắm chìm, đến cuối cùng ta đã không phân rõ rốt cuộc là nàng sập bẫy ta hay là ta vùi thân trong thế cục của nàng."
"Ta biết rõ, là ta lợi dụng ngươi... ngươi đương nhiên hận ta. Ta cũng biết hiện tại nói với ngươi những chuyện này đã quá chậm, nhưng ta hi vọng sau này trước mặt ngươi ta chỉ là Mộ Cảnh Nam." Mộ Cảnh Nam nhìn gò má cô gái ngồi trên giường, nếu sớm biết hắn sẽ yêu nàng sâu đậm như thế thì hắn đã không lừa gạt nàng, đây là quả báo của hắn sao? Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, cô gái trên giường sững sờ nhìn phía trước, không nói lời nào.
Hít sâu một hơi, Mộ Cảnh Nam xoay người lại, nói nhiều như vậy, hắn cảm thấy nhẹ nhõm không ít, hắn lắc lắc đầu, đầu óc này đúng là đau dữ dội. Hắn từ từ đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân dần dần rời đi, Vân Yên quay đầu nhìn sang chỗ cái bàn, cười khổ, hắn đã đi rồi, đã đi rồi. Nàng từ từ nhắm mắt lại, thật sự quá mệt mỏi.
Trong sân, Bích Thủy xách đèn lồng đi về hướng bên này, nhìn thấy có người từ trong phòng Vân Yên đi ra, nàng lập tức cảnh giác: "Người nào?!"
Nhờ vào ánh sáng đèn lồng, Bích Thủy nhìn thấy rõ bộ dáng người tới, trong mắt nàng thoáng chút kinh ngạc, kinh sợ hô: "Lục Vương gia?!" Nhưng mà vừa hô xong, nàng bịt kín mũi, mùi rượu thật nồng nặc.
Mộ Cảnh Nam giống như không nghe thấy, trong mắt hắn tựa như không nhìn thấy ai, bay thẳng về phía trước.
Thấy Mộ Cảnh Nam như vậy, Bích Thủy nhíu mày, hắn mặc y phục dạ hành? Dù đã trễ thế này nhưng cũng không cần mặc y phục dạ hành, hơn nữa còn lén lén lút lút như thế chứ. Có điều, từ khi nào mà hắn trở nên chật vật như vậy rồi, râu ria lổm chổm, trong mắt còn có tia máu, giống như đã lâu chưa được nghỉ ngơi tốt, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, đây là Lục Vương gia anh tuấn tiêu sái sao? Chẳng lẽ lại cãi nhau với tiểu thư?
Trầm ngâm chốc lát, Bích Thủy đột nhiên nhớ tới một chuyện, hôm nay nàng ra ngoài có nhìn thấy một người, mặc dù chỉ có một, cũng không chắc chắn lắm, nhưng nếu người kia cũng tới kinh thành, sợ là chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, dù sao đây cũng là người khiến tiểu thư kiêng kị.