Tường Thiên cung.
Một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt chán nản, thần sắc uể oải, không có tinh thần gì.
Tiêu Tịnh đứng bên dưới, thần thái cung kính, đang nói chuyện gì đó.
Nghe xong lời Tiêu Tịnh bẩm báo, Mộ Thanh Viễn nhàn nhạt nói: "Nói vậy, Lý phủ doãn đã tìm được không ít chứng cớ, hơn nữa Dương Ngạo đã nhận tội?"
"Vâng!" Tiêu Tịnh cung kính đáp, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, vẻ mặt hơi chần chờ, lúc hắn đến phủ nha dò xét đã nhìn thấy một người, có nên nói cho Vương gia biết hay không?
Mộ Thanh Viễn cười lạnh, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Tiêu Tịnh, trầm giọng nói: "Nếu không phải vì chuyện Thất công tử, phụ hoàng sẽ không bác bỏ thỉnh cầu của bổn vương, chủ thẩm vụ án Dương Ngạo lần này chắc chắn sẽ là bổn vương, nếu bổn vương chủ thẩm, vụ án sao có thể thành thế này." Nói xong, trong mắt hắn hiện lên vẻ tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Tịnh nghi hoặc nói: "Vương gia, sao ngài tin chắc có người đứng sau Dương Ngạo?"
Khóe miệng Mộ Thanh Viễn khẽ nhếch, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao phụ hoàng coi trọng vụ án này như vậy?"
Coi trọng sao? Tiêu Tịnh kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Viễn, người hôm nay thẩm án chỉ là một phủ doãn nho nhỏ a, nếu thật sự coi trọng thì sao lại tùy tiện giao cho một tiểu quan không quan trọng.
"Có điều, cũng may Lý phủ doãn chưa tra ra được chủ mưu phía sau, bổn vương còn có cơ hội." Ánh mắt Mộ Thanh Viễn lạnh lùng âm hiểm nhìn phía trước, thứ gì nên thuộc về hắn, kẻ khác đừng hòng đoạt đi. Hắn nói tiếp: "Mấy ngày tới, ngươi cẩn thận chú ý động tĩnh trong kinh thành, các quan viên có hành động gì khác thường hay không, nếu phát hiện cái gì lập tức báo cho bổn vương."
"Vâng, nhưng thuộc hạ không hiểu, vương gia muốn làm gì?" Tiêu Tịnh hỏi.
Mộ Thanh Viễn hít sâu một hơi, nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi không phát hiện sao? 75 vạn lượng bạc kia đến nay vẫn không rõ tung tích, không phải nói là vừa ra khỏi kinh thành đã không thấy tăm hơi sao? Vì sao không đặt giả thiết, có lẽ chưa ra khỏi kinh thành, 75 vạn lượng bạc này đã không thấy."
Nghe vậy, Tiêu Tịnh cả kinh, hắn hoàn toàn không ngờ tới điểm này, nhưng có ai dám ra tay với tai ngân ngay trong kinh thành?!
"Hiện tại, mấu chốt nhất là tra ra tung tích 75 vạn lượng bạc, đó mới là chứng cớ quan trọng nhất." Mộ Thanh Viễn trầm giọng nói, lần này, hắn nhất định phải hòa một ván, nếu không phụ hoàng sẽ không tin tưởng hắn như trước nữa.
Đột nhiên, Mộ Thanh Viễn nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại lần nữa rơi vào người Tiêu Tịnh: "Hiện tại có tin tức của Thất công tử chưa?"
Tiêu Tịnh hồi phục tinh thần, cúi đầu, cung kính đáp: "Hoàng thượng đã hủy bỏ lệnh niêm phong Linh Lung Các, thuộc hạ đã phái người canh giữ bên đó, Thất công tử đến nay chưa từng xuất hiện, thật ra thì chuyện này ngay từ đầu đã có chút kì quái, rõ ràng là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, tại sao đột nhiên lại thu hồi thánh chỉ?"
Nghe thế, Mộ Thanh Viễn nhíu mày, vẻ mặt trầm tư nhìn về phía trước, Tiêu Tịnh nói không sai, ngày đó phụ hoàng trách phạt hắn, rõ ràng giống như chuyện gì cũng biết, mất thánh chỉ, bị người khác đùa giỡn, hắn đều biết rõ. Lúc ấy cũng không cho hắn bất kì cơ hội giải thích nào, chẳng lẽ có người lén nói với hắn sao? Còn nữa, người ngày đó đuổi giết hắn và Tiêu Tịnh cũng giống như đá chìm xuống đáy biển, hoàn toàn không tra được tin tức gì.
"Vương gia, ngài nói có phải Lục vương gia mật báo với Hoàng thượng không?" Tiêu Tịnh suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Mộ Thanh Viễn khẽ vuốt vuốt trán, chỉ cảm thấy thật nhức đầu, trước mắt thật sự có quá nhiều bí ẩn, hắn lắc đầu nói: "Không, nếu hắn mật báo, phụ hoàng cũng chưa chắc đã tin hắn. Ở Hoàng cung này, người phụ hoàng không có khả năng tin tưởng nhất chính là hắn."
"Vương gia chắc chắn như thế?" Tiêu Tịnh nhịn không được hỏi, mấy năm nay hắn đi theo bên cạnh Mộ Thanh Viễn, mặc dù không giao thiệp với Mộ Cảnh Nam nhiều lắm, mỗi lần gặp cũng hơn phân nửa hắn đang tầm hoa vấn liễu, nhưng mà người càng lưu luyến bụi hoa như vậy càng khiến người ta không nhìn thấy hắn đang suy nghĩ gì. Làm Hoàng tử có ai nguyện ý bỏ qua ngôi vị thái tử? Ai không muốn nắm giữ thiên hạ?
Mộ Thanh Viễn lắc đầu, nhìn về phía trước, nhếch miệng cười trào phúng: "Đương nhiên, phụ hoàng từng mắng hắn là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ. Thật ta thì bổn vương biết nguyên nhân phụ hoàng ghét hắn, bổn vương chắc chắn phụ hoàng vĩnh viễn không thể nào thích hắn, ngôi vị hoàng đế này dù phụ hoàng không truyền cho bổn vương, cũng vĩnh viễn không tới lượt hắn."
Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Mộ Thanh Viễn, dù trong lòng còn nghi ngờ nhưng Tiêu Tịnh cũng nhịn xuống.
"Chuyện Thất công tử, Vương gia tính toán thế nào?" Tiêu Tịnh đổi đề tài nói.
Mộ Thanh Viễn âm hiểm, lạnh lùng nói: "Mặc dù không biết hắn cùng Mộ Cảnh Nam có quan hệ với nhau từ bao giờ nhưng nếu hắn đã chọn Mộ Cảnh Nam, bổn vương càng không thể bỏ qua cho hắn. Nếu có tung tích của hắn, không cần báo lại, giết không cần hỏi!"
"Vâng!" Tiêu Tịnh nghiêm nghị đáp.
Vân Tướng phủ.
Vừa bước vào cửa Đông Uyển, Vân Yên liền nghe thấy tiếng huyên náo bên trong xen lẫn ngói vụn va chạm cùng thanh âm nói chuyện.
Trong lòng Vân Yên thoáng nghi ngờ, vì sao nghe âm thanh này giống như dọn nhà, động tĩnh thật lớn. Nếu nàng nhớ không lầm, mấy ngày nay hình như không kêu người đến dọn dẹp Đông Uyển a.
Tiến vào trong viện, Vân Yên chỉ thấy khắp nơi toàn là chậu hoa, mấy bồn hoa sơn trà cũng được sắp xếp lại, thậm chí còn có thêm rất nhiều hoa mới, mấy chậu hoa khô héo trong sân cũng được dọn sạch sẽ rồi.
Vân Yên kéo một người lại, trầm giọng hỏi: "Ai cho ngươi mang mấy thứ này đến đây?"
Người nọ liếc mắt nhìn Vân Yên nhưng không để ý đến nàng, tiếp tục bưng chậu hoa đi.
Vân Yên vừa đi vừa quan sát bốn phía, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, mới ra ngoài một lát, làm sao Đông Uyển lại biến hóa lớn như vậy.
Đúng lúc này, Bích Thủy từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Vân Yên vội vàng tiến lên nghênh đón, kéo cánh tay nàng nói: "Tiểu thư, ngài xem có xinh đẹp không, nghe nói mấy chậu hoa sơn trà này là giống mới nhất đấy, không chỉ có hương thơm mà còn có thể tu thân dưỡng tính."
Tu thân dưỡng tính? Nghe lời này, Vân Yên không khỏi nhìn về phía Bích Thủy. Từ khi nào nàng cần tu thân dưỡng tính? Nha đầu này ngày thường không chịu đọc sách thì thôi, sao còn nói bậy bạ cái gì. Có điều, nàng thật muốn biết, trong viện này xảy ra chuyện gì?
"Hoa này từ đâu ra? Những người đó là thế nào?" Vân Yên nhìn những người bưng chậu hoa tới, nói.
Bích Thủy nghe vậy, che miệng cười nói: "Ta nào có bản lĩnh đó! Hoa này dĩ nhiên là vị kia đưa tới!"
Vị kia? Vân Yên kinh ngạc nhìn Bích Thủy, lại nhìn mấy chậu hoa, những chậu hoa vừa khiêng tới đều là dược liệu quý hiếm, dù ngửi mùi hương cũng đã thấy tinh thần thoải mái không ít. Nàng đi thẳng vào trong Biện Hiên Các.
"Ừ, không phải ở đây sao?" Bích Thủy cười vui vẻ nhìn nam tử một thân trắng thuần ngồi bên cạnh bàn, thong dong tự đắc uống trà. Thời điểm thấy Vân Yên tiến vào, khóe miệng hắn cong lên, cười nói: "Yên Nhi về sớm như vậy?"
Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Vân Yên cứng đờ nhìn về phía nam tử ngồi bên bàn kia, hắn đang tươi cười nhìn nàng. Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Bích Thủy cười trộm, buông cánh tay Vân Yên ra, hành lễ nói: "Bây giờ nô tỳ đi chuẩn bị điểm tâm, cáo lui trước." Nói xong, không đợi Vân Yên trả lời, nàng trực tiếp ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
"Bên ngoài bố trí như thế, ngươi hài lòng không?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, nhàn nhạt nói.
Những thứ kia đều là hắn đưa tới cho nàng dưỡng thương sao? Nàng đáng giá để hắn đối đãi như vậy sao? Trong mắt Vân Yên dâng lên cảm xúc khác lạ.
Khẽ a một tiếng, Vân Yên ngẩng đầu, bình ổn tâm tư, buồn cười nhìn Mộ Cảnh Nam, chẳng lẽ hắn không nghe rõ lời nàng nói sao? Bảo hắn đừng đến gần nàng nữa, tại sao hắn còn cố ý làm vậy?
Vân Yên đi vài bước về phía Mộ Cảnh Nam, đến trước mặt hắn, nói: "Ý tốt của Lục Vương gia, Vân Yên ghi nhớ trong lòng, chẳng qua ta không cần, sau này vẫn xin Lục Vương gia..."
Còn chưa nói xong, Mộ Cảnh Nam đột nhiên bắt được tay trái của Vân Yên.
Vân Yên đang chuẩn bị hất tay hắn ra, quát khẽ: "Đừng...." đụng vào ta, còn chưa nói hết đã bị người bên cạnh ngắt lời.
"Đừng động! Cẩn thận đụng phải vết thương!" Mộ Cảnh Nam quát khẽ, ánh mắt sáng quắc nhìn cánh tay bị thương của Vân Yên, trong mắt lóe lên tia thương yêu, hắn nhỏ giọng nói: "Còn cử động nữa, vết thương không biết bao giờ mới lành được."
Nghe lời này, nhìn gò má này, Vân Yên chỉ cảm thấy tim đập nhanh, đã sớm quên mất tay mình vẫn đang bị hắn nắm.
Vân Yên cắn răng, xoay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm chỗ nào?" Mộ Cảnh Nam thu hồi ánh mắt, hứng thú nhìn cô gái bên cạnh, thật khó thấy được bộ dáng nàng như vậy, thu liễm tài năng, nhu hòa dịu dàng.
Vân Yên đột nhiên nhìn về phía nam tử bên cạnh, bắt gặp ánh mắt tìm tòi của hắn, trong lòng có chút tức giận, làm sao hắn có thể không hiểu ý nàng? Nàng thở nhẹ ra một hơi, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Cảm ơn ngươi đã làm nhiều thứ cho ta, nhưng ta không thể nào..."
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, một đôi tay rộng lớn đã ôm nàng vào lồng ngực săn chắc, thanh âm trầm thấp truyền vào tai: "Không có không thể nào, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện gì." Trời biết vừa rồi hắn lo lắng thế nào, lo lắng nàng gặp chuyện không may, cho dù một chút thương tổn hắn cũng không cho phép.
Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện gì sao? Nghe lời này, Vân Yên trợn to hai mắt, đây là cam đoan sao? Cam đoan như vậy nàng không nhận nổi! Ngày đó ở Lục Vương phủ, mặc dù hắn không nói gì nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một chút suy nghĩ của hắn, hắn không bình tĩnh như vậy, đều là vì nàng. Nhưng mà có một số việc, không phải từ khi vừa bắt đầu đã biết kết cục rồi sao?
Vân Yên tránh thoát vòng tay của Mộ Cảnh Nam, nàng cúi đầu xuống, có một số việc cần phải nói rõ ràng, nàng nhỏ giọng nói: "Mộ Cảnh Nam, ta thừa nhận, sự xuất hiện của ngươi làm lòng ta nổi lên gợn sóng, những thứ này đều vì ta bất ngờ không kịp đề phòng, ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ta sẽ vì người kia mà thẹn quá thành giận, vì người kia xuất hiện mà tim đập rộn lên, vì người kia xuất hiện mà cảm thấy không an tâm." Nói tới đây nàng vô thức vuốt ngực, hai mắt khép hờ.
Mộ Cảnh Nam nhìn cô gái bên cạnh, nàng thừa nhận nàng thích hắn sao? Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng khôn xiết. Thì ra chỉ cần nghe được một câu khẳng định như thế, trái tim hắn lại thỏa mãn như vậy.
Vân Yên khẽ nhấp môi, ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn nam tử bên cạnh, nàng run giọng nói: "Nhưng ta không có tim, Mộ Cảnh nam, ta không có tim!" Tay nàng đặt trước ngực, không phải không bao lâu nữa nàng sẽ không có tim sao? Nàng vô thức lui về sau mấy bước, nàng không thể đến gần nam tử này thêm nữa. Trên người hắn giống như có một loại ma lực, càng đến gần thì càng chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn, không phải hắn cũng đối với những cô gái khác như vậy sao? Nghĩ tới đây, nàng chỉ cảm thấy trái tim khẽ nhói đau.
"Bất luận ngươi làm gì, ngươi đều là người ta đã nhận định, Mộ Cảnh Nam ta tuyệt đối sẽ không buông tay." Mộ Cảnh Nam tiến lên phía trước, áp sát nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hắn không thể nàng thoát khỏi phạm vi của hắn, một khi nàng thoát đi, hắn không thể đảm bảo có thể tìm được nàng hay không.
Vân Yên cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, cắn môi nói: "Ngươi hiểu rõ ta sao? Lần đầu gặp mặt, không phải ngươi rất ghét ta sao? Ta chỉ là sửu nữ Vân gia bị mọi người thóa mạ! Ngươi nhìn thấy vết bớt trên mặt này không? Xấu xí cỡ nào a! Đừng lại gần ta!"Nàng chỉ vào vết bớt trên mặt, run giọng nói.
Mộ Cảnh Nam giơ tay lên, chậm rãi chạm vào khuôn mặt nàng, tay hắn hơi run run, nhẹ nhàng vỗ về vết bớt kia, cười dịu dàng nói: "Ai nói đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau? Ngươi có tin không, có đôi khi, chỉ cần một lần chính là cả đời!"
Cảm nhận được xúc cảm trên mặt, Vân Yên há miệng, hắn nói vậy là ý gì?
"Có thể hiện tại ngươi có rất nhiều băn khoăn, có thể ngươi không tin tưởng, nhưng ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Mộ Cảnh Nam nhỏ giọng nói, trong mắt toàn là hình bóng của nàng, hắn không ngờ có một ngày hắn sẽ rối rắm vì một nữ nhân.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Vân Yên mất tự nhiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, nếu không nàng sẽ chìm đắm! Dù có một số chuyện nàng không muốn nghĩ tới nhưng nàng không thể không đối mặt, nàng lui về sau mấy bước, gạt tay Mộ Cảnh Nam ra, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, tại sao người của ngươi lại đến thiên lao?"
"Hắn theo dõi người của Cao phủ, cuối cùng đến đó!" Mộ Cảnh Nam không chút do dự nói.
Nghe vậy, Vân Yên nghi ngờ nhìn Mộ Cảnh Nam, không ngờ hắn sẽ nói thật như vậy, hôm qua người kia cũng nói như thế.
"Tại sao?" Vân Yên trầm ngâm một lát, chợt hỏi.
Mộ Cảnh Nam không hề nghĩ ngợi, nói: "Dĩ nhiên là hi vọng có được chứng cớ tham ô của Cao Khải, đem hắn ra công lý!"
"Ngươi hận hắn?" Vân Yên chần chờ chốc lát, nói, lúc trước nàng không ngờ đến điều này.
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Làm sao có thể không hận, năm đó Cao Nguyệt Ly hại chết mẫu phi ta, thù này không đội trời chung." Trên mặt hắn lộ ra chút hận ý.
Vân Yên không ngờ hắn thật sự nói chuyện này cho nàng biết. Thu hồi ánh mắt, nàng cười nói: "Ngươi không sợ ta nói cho người khác sao?"
"Sẽ không!" Mộ Cảnh Nam khẳng định.
Nghe vậy, Vân Yên có chút kinh ngạc, hắn tin tưởng nàng như vậy?
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ngôi vị hoàng đế đấy." Vân Yên chợt thay đổi đề tài. Hắn tin tưởng nàng như vậy khiến trong lòng nàng có chút không được tự nhiên.
Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, trầm giọng nói: "Ngươi muốn thiên hạ này sao?" Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, nét mặt nghiêm nghị.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế Vân Yên sững sờ, hắn nói thế là có ý gì? Nàng bỗng cười nói: "Lục Vương gia không nên nói đùa, thiên hạ này không phải ta nói muốn có thì có thể có." Không biết vì sao, nàng càng nói càng giống như bị hắn dắt đi, nàng vô thức xoay mặt đi.
Mộ Cảnh Nam vẫn chăm chú nhìn Vân Yên, lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi muốn..."
Vừa nghe vậy, Vân Yên lập tức ngắt lời hắn: "Đừng nói!" Nàng nhìn Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói: "Mộ Cảnh Nam, hiện tại trong lòng ta còn có rất nhiều nghi vấn, ngươi nói với ta rất nhiều, nhưng ta chỉ cần một câu nói của ngươi."
Nghe lời này, hai mắt Mộ Cảnh Nam đột nhiên sáng lên, trong lòng cũng yên tâm hơn, hắn cười nói: "Ngươi nói."
Vân Yên nhắm mắt, nếu đã không trốn tránh được, nếu như cần cho mọi người một công đạo, nếu chỉ có như thế, tất cả mọi người mới có thể hạnh phúc, được, nàng thừa nhận, nàng thích Mộ Cảnh Nam, nàng không thể không thừa nhận mình thích hắn. Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, sáng ngời nhìn hắn, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt ta! Có thể không yêu ta nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt ta! Ngươi có thể đồng ý không?" Nàng nhỏ giọng nói, đời này nàng ghét nhất là bị lừa gạt!
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Cảnh Nam đột nhiên lạnh lẽo giống như bầu trời đầy mây đen tối tăm, hắn nhấp nhấp môi, chần chờ chốc lát, trầm giọng nói: "Được!"
Vân Yên gật đầu một cái, thở hổn hển, đột nhiên ngồi xuống, có lẽ vì quá mức khẩn trương, hiện tại cảm thấy hơi khó thở.
"Yên, ngươi làm sao vậy?" Mộ Cảnh Nam khẩn trương nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói, thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, hắn không khỏi có chút ảo não, "Ta đi tìm đại phu cho ngươi!" Nói xong, hắn xoay người muốn đi.
Vân Yên thấy thế, vươn tay kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ từ nhỏ, yên tâm, ta có thuốc uống, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, hoa ngươi mang tới cũng là thuốc tốt."
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Cảnh Nam mới khẽ buông lỏng, vừa rồi hắn còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì, nhìn nét mặt yếu ớt của nàng, hắn nhỏ giọng nói: "Bệnh này đều là vì mẹ con Liễu gia sao?"
Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, nói: "Ngươi đều biết?!"
"Đoán! Ta ôm ngươi lên giường nghỉ ngơi." Mộ Cảnh Nam không nhìn nàng, trực tiếp bế nàng lên, đi vào phòng trong.
Trong lòng Vân Yên than thầm, quan hệ của hắn với Tuyết Sương cô cô rất tốt đương nhiên biết chuyện của nàng. Cảm thấy mình cởi bỏ ngụy trang trước mặt hắn, tâm tình nàng có chút uất ức, từ lúc nào mà nàng lại nghe lời người khác như vậy. Nhưng mà, ở trong ngực hắn, thật ấm áp, thật an tâm.
Đặt Vân Yên lên giường, đắp chăn cho nàng, Mộ Cảnh Nam vuốt ve sợi tóc trên trán nàng, ánh mắt thương yêu, hai người nhìn nhau, thật lâu không nói.
Hồi lâu Mộ Cảnh Nam đứng dậy, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, hôm khác trở lại thăm ngươi."
Thấy Mộ Cảnh Nam dời mắt đi, Vân Yên cảm thấy thả lỏng không ít, nàng gật đầu một cái, buông tay hắn ra: "Ừ."
Mộ Cảnh Nam chợt cúi người, Vân Yên trợn to hai mắt, nàng chỉ cảm thấy trên trán có một hơi thở nóng rực xẹt qua.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vân Yên, Mộ Cảnh Nam nở nụ cười, xoay người rời đi.
Nàng làm sao vậy? Vân Yên ngây ngốc, ngay cả Mộ Cảnh Nam đi lúc nào cũng không biết, đợi tới lúc nàng giật mình tỉnh lại, nàng đã rụt đầu vào trong chăn. Làm thế nào? Nàng lại vì một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mà trong lòng rối loạn.
Sau khi Mộ Cảnh Nam rời đi không lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra, Bích Thủy đi vào, nàng nhìn người trên giường trùm đầu ngủ, che miệng cười trộm, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của tiểu thư.
Thật lâu sau, Bích Thủy ho khan một cái, nói: "Tiểu thư, ngài muốn giả bộ ngủ đến lúc nào, Lục Vương gia đã sớm đi rồi."
Nghe thế, Vân Yên từ trong chăn nhô đầu ra, thấy Bích Thủy đang chê cười mình, nàng nhíu mày ngồi dậy, tức giận nói: "Cái nha đầu này!"
"Được rồi, tiểu thư, không cần giả bộ nữa, thật ra thì ta cũng thích Lục Vương gia, hắn thật lòng đối xử tốt với tiểu thư. So với những người trước kia nói thích tiểu thư, hắn thành thật hơn nhiều, mấy chậu hoa hắn đưa tới, mỗi chậu đều giá trị ngàn vàng, thậm chí là bảo vật vô giá. Đúng rồi, tiểu thư, vừa rồi ngài với Lục Vương gia nói chuyện gì vậy?" Bích Thủy cười hì hì nói, có thể nhìn tiểu thư hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc của nàng.
Vân Yên liếc nhìn Bích Thủy, nha đầu này đã sớm đứng về phe Mộ Cảnh Nam rồi, có điều, vừa rồi nàng cùng Mộ Cảnh Nam nói cái gì? Vì sao nàng không có ấn tượng gì? Hình như nàng đồng ý với hắn cái gì? Hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong đầu thật loạn.
Hồi lâu sau, Vân Yên nhìn Bích Thủy nói: "Chuyện bảo ngươi đi làm, đã làm đến đâu rồi?"
Nghe vậy, Bích Thủy thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, tràn đầy tự tin nhìn Vân Yên, nói: "Ta làm việc, tiểu thư yên tâm, lá thư đã đến tay hắn." Nói tới đây nàng không khỏi hỏi, "Tiểu thư, ngài có nắm chắc không?" Nàng cảm thấy chuyện này có chút nguy hiểm.
Vân Yên khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước, nói: "Thật ra thì ta cũng không biết, tất cả đều là... đoán!"
Đoán? Bích Thủy ngạc nhiên nhìn Vân Yên, đã khi nào tiểu thư làm chuyện chưa nắm chắc chứ, nhưng mà nàng chợt yên tâm, nhìn bộ dáng kia của tiểu thư thì phải nắm chắc rồi mới đúng, có điều nhìn nụ cười này hình như có thâm ý khác, trong lòng nàng sáng tỏ, tất nhiên có liên quan tới Lục Vương gia.
Vân Yên nhìn ra bên ngoài, đã đồng ý với Mộ Cảnh Nam như vậy, ước định với Dạ Mị sợ là không thể thực hiện được, xem ra buổi tối phải nói chuyện lại một phen!