Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 107: Vậy cũng phải là ta chịu buông tay mới được!




Nghe thanh âm này, ánh mắt mọi người tập trung về phía nữ tử ở cửa Tướng phủ kia, bộ dáng hơn 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thần thái cao ngạo, một đôi mắt phượng nhàn nhạt nhìn về phía này.

Nhìn thấy người tới, Vân Mặc Thành cùng Mộ Thanh Viễn đều sững sờ, sao nàng lại ở chỗ này? Liễu Tịnh Lâm vô thức lui về phía sau vài bước, nếu nói đến người khiến nàng sợ hãi, nữ tử này chính là một trong số đó.

Quan sát những người xung quanh, trong lòng Vân Yên cười lạnh, quả nhiên nàng nghĩ đúng, mời nàng trở lại, tuyệt đối chấn nhiếp tứ phương.

"Ngươi là ai? Lại dám nói ta như thế!" Vân Nguyệt nhìn nàng kia, bất mãn nói.

'Pằng' một tiếng, Vân Mặc Thành tát Vân Nguyệt một cái, tức giận nói: "Khốn kiếp, dám nói chuyện với trưởng công chúa như thế, còn không mau quỳ xuống." Nói xong, hắn vội vàng hành lễ: "Thần bái kiến trưởng công chúa, không biết trưởng công chúa đến quý phủ, không thể tiếp đón từ xa."

Vân Nguyệt ngơ ngác, sững sờ, người kia là trưởng công chúa? Sao lại như vậy? Nàng lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Mộ Thanh Viễn nhìn Mộ Tuyết Sương, thanh âm cung kính: "Bái kiến cô cô, nếu chất nhi sớm biết cô cô trở về kinh thành, tất nhiên sẽ đi nghênh đón ngài."

Mộ Tuyết Sương không để ý tới Mộ Thanh Viễn, trực tiếp đến cạnh Vân Yên, nàng nhìn Vân Mặc Thành nói: "Vân Tướng không cần đa lễ."

Bị Mộ Tuyết Sương làm lơ như thế, Mộ Thanh Viễn nhíu mày, cuối cùng cũng không phát tác, đứng im một bên.

"Cảnh Nam, ngươi cũng quá càn quấy rồi, chuyện này có liên quan đến thanh danh của Yên Nhi, sao ngươi có thể nói xằng bậy." Mộ Tuyết Sương trách cứ Mộ Cảnh Nam.

Mộ Cảnh Nam cười cười nói: "Ta cũng chỉ nhất thời nói đùa thôi, cho nên mới nói tối qua Vân Yên ở cùng ta, muốn nhìn phản ứng của mọi người trong Tướng phủ này một chút. Sau đó ta nói thật, mọi người không ai tin tưởng ta, nhưng mà có cô cô tiến vào, lần này Vân Yên phải cảm ơn người, nếu không nàng cũng không đến nỗi bị người ta oan uổng." Dứt lời, vẻ mặt hắn tràn đầy giễu cợt, người trong Tướng phủ này hình như càng muốn nhìn nàng bị chê cười hơn, khó trách nàng sẽ có ánh mắt như vậy, lạnh băng thấu xương, chỉ vì nơi này không hề có thân tình.

"Chuyện này..." Vân Mặc Thành nghi hoặc nhìn Mộ Tuyết Sương, nói: "Hôm nay trưởng công chúa tới đây là muốn..."

Mộ Tuyết Sương nhìn Vân Mặc Thành, nhàn nhạt nói: "Hôm qua Yên Nhi đi núi Đông Lương thăm bổn cung, lúc ấy sắc trời đã tối bên ta giữ nàng ở lại trên núi một đêm, bổn cung đã mấy năm chưa về cung rồi, cho nên lần này cùng nàng trở về xem một chút. Nàng vốn sợ các ngươi lo lắng cho nên muốn mời ta đến đây nói với các ngươi một tiếng. Có điều, bây giờ bổn cung lại thấy, nàng lo thừa rồi. Các ngươi đang lo lắng cho nàng hay là muốn hãm hại nàng?" Nói tới đây, trong mắt nàng thoáng qua lãnh ý, thanh âm lạnh lẽo.

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn ngây ngẩn cả người, thì ra hôm qua nàng đi núi Đông Lương?!

"Vân Yên làm sao có thể đến núi Đông Lương! Hơn nữa, nàng và ngươi có quan hệ gì? Tối qua rõ ràng nàng..." Vân Nguyệt ngồi dưới đất, lớn tiếng nói.

"Câm mồm! Ngươi là đang chất vấn bổn cung sao? A! Hảo một cái Vân Nhị tiểu thư, trước mặt bổn cung lại dám càn rỡ như thế! Bổn cung cũng không ngại nói cho ngươi biết, bổn cung là bạn tốt của mẫu thân Vân Yên, đương nhiên Yên Nhi là cháu gái của bổn cung." Mộ Tuyết Sương nhìn về phía Vân Nguyệt ngồi trên đất, quát chói tai.

Nhìn ra sự tức giận trong mắt Mộ Tuyết Sương, Liễu Tịnh Lâm hoảng hốt, vội vàng chắn trước mặt Vân Nguyệt, thanh âm cung kính: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, kính xin trưởng công chúa tha tội." Năm đó ở kinh thành, có ai không biết uy nghiêm của Vĩnh Ninh công chúa, nàng là nữ nhi tiên hoàng sủng ái nhất, lại là muội muội đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất, đắc tội nàng chính là đắc tội Hoàng thượng, đây chính là tội chết a.

"Nữ nhi không hiểu chuyện, đó chính là tội lỗi lớn của mẫu thân." Mộ Tuyết Sương nhìn Liễu Tịnh Lâm, lạnh lùng nói.

Liễu Tịnh Lâm vội vàng đáp: "Đúng, đúng, đều là lỗi của Lâm Nhi, đều là lỗi của Lâm Nhi."

"Cút ngay, bổn cung không muốn nhìn thấy hai người các ngươi." ánh mắt Mộ Tuyết Sương hiển nhiên không nhìn hai người trước mặt.

Đỡ Vân Nguyệt dậy, Liễu Tịnh Lâm run rẩy nói: "Lâm Nhi cáo lui." Dứt lời, nàng kéo Vân Nguyệt rời đi, trong lòng Vân Nguyệt cực kì không tình nguyện nhưng vẫn bị nàng kéo đi.

"Yên, hôm nay đi đường mệt nhọc, ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác bổn cung sẽ phái người đón ngươi vào cung." Mộ Tuyết Sương nắm tay Vân Yên, ôn tồn nói, thái độ hoàn toàn không giống khi đối với Liễu Tịnh Lâm.

Vân Yên cười nói: "Đa tạ Tuyết Sương cô cô đến đây, nếu hôm nay không có cô cô giải thích giúp sợ là Yên Nhi có nhảy vào hoàng hà cũng không rửa sạch, lại phải chịu tiếng xấu rồi." Nói xong, vẻ mặt nàng tràn đầy bi thương.

Mộ Tuyết Sương nhíu mày nhìn về phía Vân Mặc Thành, lạnh giọng nói: "Ngươi thật sự tin Yên Nhi cùng người khác tư thông sao? Giống như đối với Ngọc năm đó? A! Hôm nay bổn cung sẽ nói rõ cho ngươi biết, nếu ai dám trách cứ Yên Nhi một câu nào, bổn cung sẽ không tha cho hắn, ngươi cũng biết bổn cung rồi đấy!"

"Dạ!" Vân Mặc Thành chợt nhíu mày, liếc nhìn Mộ Tuyết Sương, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng đáp.

Mộ Tuyết Sương nhìn Mộ Cảnh Nam cùng Mộ Thanh Viễn, lạnh nhạt nói: "Hoàng tử ra vào Tướng phủ cũng không phải chuyện tốt, tránh để người khác nói ra nói vào, Cảnh Nam, chúng ta hồi cung thôi."

"Dạ!" Mộ Cảnh Nam cung kính đáp, tiến lên dìu Mộ Tuyết Sương rời đi.

Vân Yên thấy Mộ Tuyết Sương muốn đi, vội vàng nói: "Tuyết Sương cô cô, ta tiễn ngài." Dứt lời, nàng cũng đi theo.

Nhìn bóng dáng Vân Yên cách mình ngày càng xa, hắn làm sao vậy, thế nhưng không tin nàng, hiện tại có Tuyết Sương cô cô giải thích, hắn biết nàng trong sạch. Một cô gái lạnh nhạt xuất trần như nàng sao có thể bẩn thỉu không chịu nổi như lời bọn Vân Nguyệt nói chứ? Mộ Thanh Viễn như bị nghẹn trong cổ họng.

Bên ngoài Tướng phủ, Vân Yên cảm kích nhìn Mộ Tuyết Sương: "Thật là làm phiền ngài, hôm nay phải tới đây một chuyến."

"Không sao, ta cũng đã lâu chưa trở về, hiện tại về xem một chút cũng tốt, có điều Yên Nhi phải cẩn thận vết thương mới được." Nói tới đây, trên mặt Mộ Tuyết Sương có chút lo lắng. Hôm qua lúc Vân Yên đến tìm nàng, nhìn vết máu trên người nàng, nghĩ một chút liền thấy sợ.

Nghe vậy, ánh mắt Vân Yên không khỏi nhìn nam tử bên cạnh.

Nàng còn chưa kịp nói gì, Mộ Cảnh Nam đã tiến lên trước, cười khẽ nói: "Yên Nhi không cần khách sáo với vi phu, đưa ngươi trở lại đây là chuyện đương nhiên."

Ai muốn khách sáo với hắn, Vân Yên nghe lời này chỉ cảm thấy nhức đầu, nàng thật không ngờ hôm qua hắn cũng ở đó! Hơn nữa, mới vừa rồi suýt nữa bị hắn hại chết, nhưng mà tại sao cuối cùng hắn lại giúp nàng?

Cảm nhận cánh tay đau đớn, Vân Yên nhíu nhíu mày, thu hồi suy nghĩ, nàng nhìn nữ tử trước mặt, nói: "Ta không tiễn ngài nữa, hiện tại trong phủ rất ồn ào, ta vào trong xử lý một chút." Nói xong, nàng khẽ gật đầu, đi thẳng vào Tướng phủ, người đợi nàng báo thù còn rất nhiều, nàng không thể nghỉ ngơi.

Mộ Tuyết Sương khẽ lắc đầu, nhìn Mộ Cảnh Nam bên cạnh, thở dài nói: "Trong lòng đứa bé Yên Nhi này quá khổ, nàng có quá nhiều tâm sự."

"Ta biết rõ." Mộ Cảnh Nam nhìn cô gái áo tím trước mắt, tối qua sau khi hắn vào cửa, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể yếu đuối, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy như mình sắp mất đi nàng.

"Ngươi tính khi nào thì nói cho nàng biết?" Trong mắt Mộ Tuyết Sương thoáng qua chút lo lắng.

Ánh mắt Mộ Cảnh Nam âm trầm, khẽ lắc đầu nói: "Không biết, có một số việc, nếu đã bắt đầu thì phải tiếp tục."

"Nếu ngươi cứ như vậy nữa, có thể sẽ mất nàng, nàng giống hệt như mẹ nàng, đều là nữ tử quyết tuyệt." Nói tới đây, trong mắt Mộ Tuyết Sương lóe lên tia bi ai, năm đó Ngọc cũng vậy, cái chết của nàng cũng là một loại quyết tuyệt!

"Vậy cũng phải chờ đến khi ta buông tay mới được!" Mộ Cảnh Nam chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía trước, khí phách toàn thân tản ra ngoài.