Vân Tướng phủ.
"Đông đông đông..." Bên ngoài thư phòng, tiếng gõ cửa khẩn cấp truyền đến, sau đó thanh âm cung kính vang lên: "Tướng gia, nô tài có chuyện muốn bẩm báo."
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành đang ngồi xem công văn, nghe tiếng gõ cửa, hắn không khỏi cau mày, giọng điệu có chút tức giận: "Chuyện gì? Không phải ta đã nói, thời điểm ta xem công văn không được quấy rầy sao?"
Bên ngoài, thân thể Hà Văn run lên, hắn nhìn Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt đứng bên cạnh, vội vàng nói: "Là Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư có chuyện tìm ngài."
Lúc này, Liễu Tịnh Lâm cũng nói theo: "Lão gia, Lâm Nhi có chuyện quan trọng tìm ngài, chuyện này rất quan trọng."
Vân Mặc Thành cau mày, đặt công văn xuống, nói: "Vào đi."
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt nhìn nhau, trong mắt hai người thoáng qua tia đắc ý, cùng đẩy cửa đi vào. Hà Văn phát giác có gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra là chỗ nào không đúng.
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành quét mắt về phía Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt một cái, trầm giọng nói: "Đã trễ như vậy các ngươi còn chưa ngủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Vân Nguyệt liếc nhìn LTL, chờ nàng mở miệng trước, LTL bước lên một bước, đi tới bên cạnh VMT, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vân Mặc Thành vốn xem công văn đã lâu, bả vai có chút không thoải mái, bị Liễu Tịnh Lâm xoa bóp một chút cũng nhẹ nhõm, hắn thở dài một cái, ôn tồn nói: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì."
Nghe thế, Liễu Tịnh Lâm nhướng mày, nàng thu hồi nụ cười trên mặt, vừa xoa bóp vừa nói: "Lão gia, nếu Lâm Nhi nói ra, ngươi cũng không nên tức giận a."
Vân Mặc Thành lạnh nhạt nói: "Nếu sợ ta tức giận thì đừng nói."
Ặc, sắc mặt LTL hơi cứng lại, nàng nhìn Vân Mặc Thành, vội vàng cười nói: "Lão gia, xem ngài nói kìa, không phải ta sợ ngài tức giận sao."
"Được rồi, nói nhanh đi, Nguyệt Nhi vẫn còn đứng dưới nhìn đó, ngươi làm mẹ nên có chút dáng vẻ làm mẹ." Vân Mặc Thành đưa tay kéo tay LTL qua, ý bảo nàng dừng lại.
LTL ngượng ngùng cười một tiếng, yên lặng lui sang một bên, nói: "Còn không phải nha đầu Yên Nhi kia, mặc dù nàng không phải con ruột ta nhưng ta cũng nhìn nàng lớn lên, có một số việc ta lại không quản được, lão gia không biết, hiện giờ ở Biện Hiên Các đang rối loạn thế nào."
Nghe lời này, VMT nghiêng đầu nhìn LTL, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vân Yên thế nào?"
Vân Nguyệt chớp lấy thời cơ, tiếp lời: "Yên Nhi cũng quá không hiểu chuyện, sắp gả cho Lục vương gia mà không biết tự kiểm điểm bản thân như thế."
Vân Mặc Thành càng nghe càng hồ đồ, trong mắt có chút không kiên nhẫn, hắn vung tay lên, ngắt lời Vân Nguyệt, trầm giọng nói: "Rốt cuộc Vân Yên đã làm cái gì?"
Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Vân Mặc Thành, vẻ mặt đầy lo âu, nàng thở dài nói: "Vừa rồi ta cùng mẹ đến Biện Hiên Các đưa điểm tâm cho Yên Nhi, nhưng lúc vừa đến đó chúng ta nghe bên trong truyền đến từng tiếng cười dâm đãng..."
"Nha đầu Yên Nhi kia cũng thật là, quả thật không có chút dè dặt của nữ nhi, nàng sao lại, sao lại có thể cùng nam tử tằng tịu với nhau a!" LTL nhìn VMT, đau đớn nói.
'Pằng' một tiếng, Vân Mặc Thành đứng bật dậy, hắn nhìn LTL, lại nhìn Vân Nguyệt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận nói: "Các ngươi nói là thật?!"
"Cha, chuyện như vậy làm sao chúng ta dám nói lung tung, dù sao nếu chuyện Vân Yên vụng trộm với người khác mà truyền đi cũng mất hết thể diện Tướng phủ, cho nên mẹ cùng ta mới đêm khuya đến đây." Nói tới đây, Vân Nguyệt điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Mặc Thành, thậm chí còn nhỏ giọng nức nở. Nhưng trong lòng nàng thì đang cười lạnh, không phải cha rất sĩ diện sao? Vụng trộm nam tử là chuyện mất mặt cỡ nào a, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
VMT nghe vậy, một tay xoa ngực, tức giận đến mức khó thở, hàm răng đều sắp cắn nát, hắn nhìn về phía cửa, rống to: "Người tới, đem Vân Yên tới đây cho ta."
Nghe vậy, LTL vội vàng nói: "Lão gia, ngài kêu nàng tới đây cũng chưa chắc nàng chịu đến a. Thời điểm nàng trở về Tướng phủ, ngài cho người kêu nàng qua gặp, không phải nàng cũng không tới sao?"
"Được, rất tốt!" Hai mắt VMT trợn tròn như muốn lồi ra, hắn nhìn công văn trên bàn, lửa giận thế nào cũng không tiêu tan, hắn trực tiếp vung tay lên, đồ trên bàn rơi hết xuống đất.
Nhìn bộ dạng Vân Mặc Thành nổi giận, Liễu Tịnh Lâm giả vờ nói: "Lão gia bớt giận, nói không chừng... nói không chừng là chúng ta nghe lầm, chúng ta đến Biện Hiên Các một chuyến là biết thật giả rồi."
"Đúng vậy a, cha, Yên Nhi ngày thường rất hiểu chuyện, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy đây?" Vân Nguyệt cũng hùa theo LTL, cười nói.
Hiểu chuyện sao? Nhớ tới việc lúc trước Vân Yên làm, VMT hận đến nghiến răng, tức giận nói: "Sớm biết nàng sẽ gây chuyện như vậy, ban đầu thời điểm sinh ra nên bóp chết nàng." Nói xong, hắn trực tiếp đẩy LTL ra, đi ra khỏi phòng.
LTL cùng Vân Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, Vân Yên lần này chết chắc rồi!
Thấy Vân Mặc Thành sắc mặt khó coi đi ra, Hà Văn nhỏ giọng nói: "Lão gia muốn đi nghỉ ngơi sao?"
"Nghỉ ngơi? Bây giờ còn có thể nghỉ ngơi sao, đến Biện Hiên Các!" Dứt lời hắn đi thẳng về phía trước.
Hà Văn cả kinh, sững sờ một chút, Tướng gia thế nào lại giống như ăn hỏa dược. Lúc này, LTL cùng Vân Nguyệt cũng đi ra.
Vân Nguyệt liếc nhìn Hà Văn, cười nói: "Hà quản gia, không nghe cha ta nói đi Biện Hiên Các sao? Ngươi nhanh kêu nhiều người đi theo, bảo vệ cha ta cho tốt."
Bảo vệ? Hà Văn sửng sốt, ở trong Tướng phủ, cần gì phải bảo vệ?
Đúng lúc đó, một hạ nhân đi đến, nói thầm với Hà Văn mấy câu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, sao giờ này Tứ vương gia lại đến đây?
Vân Nguyệt bên cạnh nghe thấy, nhìn hạ nhân kia nói: "Nói với Tứ vương gia, cha ta đến Biện Hiên Các, để hắn trực tiếp đến Biện Hiên Các là được."
Hà Văn liếc nhìn Vân Nguyệt, hắn không khỏi nhìn về phía bóng dáng nộ khí đằng đằng đi trước, xem ra Biện Hiên Các thực sự xảy ra chuyện.
Trên bãi đất trống.
Cảm nhận được lực đạo bên hông, hơi thở của hắn nóng rực phả vào mặt nàng, Vân Yên vô thức cọ xát thân thể, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, loại cảm giác này thật kì quái, nếu đổi lại là lúc trước , có người nào dám ôm nàng, kết quả chỉ có một chữ chết! Nhưng không biết vì sao, hiện tại nàng rất thích cảm giác này, muốn hắn ôm chặt mình, ôm chặt không chút khe hở, gắn bó chặt chẽ, không, như vậy hình như còn chưa đủ...
"Ưm... Đừng, đừng đụng vào ta!" Vân Yên thở hổn hển.
Nhưng mà người phía sau càng ôm chặt hơn, đôi mắt thâm thúy trong bóng đêm càng thêm quỷ dị, thỉnh thoảng còn nảy lên vài đốm lửa.
Thân thể nóng quá, ôm như vậy còn chưa đủ, cảm nhận được nhiệt độ thân thể của hắn, Vân Yên chỉ muốn nhiều hơn nữa, tay nàng vô thức vuốt ve cánh tay hắn, từ từ dời lên trên, một tay khác vẽ vòng tròn trên ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ luồn tay vào tìm kiếm.
Toàn thân Dạ Mị run lên, bụng căng thẳng, hắn ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt ngày càng nóng bỏng.
Bàn tay nhỏ bé sờ soạng một hồi, mò tới áo trong, cởi áo trong ra, chạm vào bắp thịt cứng rắn, cả người Vân Yên run lên, tựa như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nàng khổ sở, nhỏ giọng nói: "Mau buông ta ra, ta không thể khống chế mình được nữa."
Đã trúng mị dược lâu như vậy mà nàng còn giữ được tỉnh táo, Dạ Mị vô thức tựa đầu vào tóc Vân Yên, ngửi mùi thơm trên tóc nàng. Bị nàng xua đuổi như vậy, hắn chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, thanh âm khàn khàn bên tai nàng: "Làm thế nào đây? Ta thật sự muốn ngươi!"
Nghe vậy, ý thức của Vân Yên lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt nàng có chút kinh ngạc, nhưng vì nóng quá, cổ họng khô khan, nàng ấm ách nói: "Ngươi nói cái gì?"
Đúng lúc này, trời đất quay cuồng một trận, Dạ Mị đặt Vân Yên nằm trên đất.
Cảm thấy lực đạo bên hông biến mất, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tay nàng vô thức vuốt ve thân thể, đôi mắt mê ly nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đừng đi... cho... cho ta..." Nhưng tựa như nghe được thanh âm của mình, nàng vội vã lắc đầu, "Không, ngươi đi, ngươi đi đi!"
Nhìn bộ dáng mảnh mai của nàng, trong mắt Dạ Mị thoáng qua một tia phức tạp, nhìn trên người nàng vẫn phủ áo ngoài của mình, ánh mắt hắn trầm xuống, trực tiếp vén áo ngoài lên.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Vân Yên kinh ngạc nhìn Dạ Mị, hai tay nàng ôm chặt trước ngực, run giọng nói: "Tránh ra, đừng đụng vào ta!"
Nhìn nàng giùng giằng như vậy, vẻ mặt Dạ Mị cũng giãy giụa, nhưng nếu không giải mị dược này, có thể nàng sẽ nóng chết. Hắn tiện tay cắm thanh kiếm bên hông xuống đất.
"Hôm nay ta xin lỗi ngươi!" Dạ Mị nhỏ giọng nói, hắn áp lên người Vân Yên, cởi y phục của mình lộ ra lồng ngực cường tráng.
"Đừng, đừng chạm vào ta!" Vân Yên khẽ hô, nhìn người ngày càng lại gần mình, trong lòng nàng rất muốn nhưng một tia lý trí cuối cùng lại nói cho nàng biết, không thể!
Dạ Mị vẫn che mặt như cũ, hắn nhìn dung nhan nàng gần trong gang tấc, bàn tay vô thức hướng về phía ngực nàng.
Không thể, không thể, nàng đột nhiên trợn to hai mắt, không biết lấy sức lực ở đâu ra, bỗng dưng đẩy hắn ra.
Vân Yên nhắm ngay thanh kiếm bên cạnh, trực tiếp rút lên, đâm thẳng vào tay mình, máu tươi tung tóe.
"Ngươi..." Dạ Mị kinh ngạc nhìn Vân Yên, trong mắt lóe lên tia tức giận.