Nếu như không phải hoàng thượng chợt định ra hôn kỳ, như vậy Mộ Thành Hi cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.
Mộ Thành Hi buồn bực liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhi thần không quan tâm!" Lúc này sắc mặt hoàng thượng càng khó coi, mà Mộ Thiếu Dục cũng hận không được lập tức đánh hắn tỉnh. Hoàng thượng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?" Tần Thư Dao nuốt nuốt nước miếng, nàng đã nhận ra được sát ý của hoàng thượng: "Dân nữ đã có hôn ước với Tam hoàng tử, cho dù từ hôn, dân nữ cũng sẽ không gả cho Ngũ hoàng tử. Huống chi, cho tới bây giờ dân nữ đều chưa từng động tâm với Ngũ hoàng tử!" Mộ Thành Hi vừa nghe, thân thể cứng ngắc nhìn Tần Thư Dao, hắn không nghĩ tới mình cố gắng nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, mà chỉ lấy được một câu nói ngắn ngủn. Hắn không cam lòng, tuy nhiên vạn bất đắc dĩ. Cuối cùng chỉ có thể ngửa đầu phá lên cười. Tiếng cười kia vừa thê lương vừa điên cuồng. Sau khi Tần Thư Dao nhìn lướt qua, nàng biết mình làm như vậy cũng có chút tàn nhẫn, nhưng nếu mình biểu hiện một chút tình yêu nào với Mộ Thành Hi, như vậy chắc chắn hoàng thượng sẽ loại bỏ nàng. Nàng luôn tiếc mạng vô cùng, thì làm sao sẽ vì một chữ "tình" mà bỏ qua tính mạng của mình. Hoàng thượng vẫn im lặng, đợi sau khi Mộ Thành Hi ngừng cười, mới lạnh lùng nói: "Bảy ngày sau lập tức thành hôn, cũng chỉ là buổi lễ nạp trắc phi. Không cần làm long trọng!" Nói xong, hoàng thượng lập tức đứng lên, sau đó đi ra khỏi cung Tê Phượng. Quả nhiên là đã chán ghét mình. Tần Thư Dao bất đắc dĩ than một tiếng, bảy ngày sau, như vậy mình cũng chỉ có thể ở Tần gia nghỉ ngơi bảy ngày mà thôi. Thật may là Tần Khả Cầm có Tần lão phu nhân che chở, nàng cũng không cần quá lo lắng. Mộ Thiếu Dục nghe những lời này, trong lòng vui mừng không thôi. Mà Mộ Thành Hi lại khiếp sợ và luống cuống, hắn chỉ mới bắt đầu tranh thủ, mà đã thất bại. Tần Thư Dao biết đã không còn đường để thay đổi, nên cũng chỉ có thể tiếp nhận. Đợi ra khỏi cung Tê Phượng, Mộ Thiếu Dục mới đi đến bên người Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Đợi thành hôn, ta liền mang ra khỏi cung, cũng giảm bớt nàng cực khổ!" Quả thật cuộc sống trong cung cực khổ, dù sao đến chỗ không phải là nương nương thì chính là hoàng tử, công chúa. Bối phận bọn họ đều lớn hơn nàng, cũng phải cúi đầu khom lưng, nếu hơi không cẩn thận còn phải bị phạt quỳ. Huống chi hoàng hậu luôn nhìn nàng không vừa mắt, cũng không biết sẽ làm cách gì hành hạ nàng. Cho nên Tần Thư Dao vẫn hy vọng có thể ở ngoài cung. "Nếu có thể như thế thì không tồi!" Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao không phản đối, lại giải thích: "Chuyện hôm qua..." Tần Thư Dao vội vàng cắt đứt: "Ta biết chuyện này có liên quan đến Ngũ hoàng tử. Ngươi cũng không cần nhiều lời!" Ngay cả là do một tay Mộ Thành Hi bày ra thì như thế nào, hắn và Trịnh Anh Anh thân thiết là nàng tận mắt nhìn thấy, nếu bọn họ thật sự trong sạch, coi như Mộ Thành Hi muốn hãm hại bọn họ. Vậy cũng không dễ dàng như vậy. Chẳng qua là những lời này, Tần Thư Dao sẽ không nói, cảm thấy không cần thiết, dù sao hắn và Trịnh Anh Anh đã không có nhiều khả năng, trừ phi Trịnh Anh Anh nguyện ý làm thiếp, coi như là Trịnh Anh Anh nguyện ý, sợ Trịnh gia cũng không muốn. Dù sao trong phòng Mộ Thiếu Dục cũng có nhiều nữ tử có thân phận địa vị tôn quý như vậy. Mộ Thiếu Dục chỉ cho rằng Tần Thư Dao muốn suy nghĩ, liền cười nói: "Nàng có thể suy nghĩ cẩn thận. Những ngày qua ta có chút bận rộn, sợ không thể lại đi nhìn nàng. Nàng ở trong nhà phải cẩn thận một chút, muội muội kia của nàng... Chỉ mấy ngày nữa nàng cũng phải gả cho ta, đến lúc đó ta ở bên ngoài cung, như vậy nàng cũng sẽ bình yên vô sự!" Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, tất cả đây thật sự đều giống như vì Tần Thư Dao tính toán. Nếu không có chuyện hôm qua, như vậy sợ Tần Thư Dao cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng chỉ cần nàng nghĩ tới chuyện đêm qua, coi như là cảm động đi nữa, nàng cũng cảm thấy bực mình không thôi. Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao cười ôn hòa, chỉ cho rằng nàng đã nghĩ ra, thì cũng không khuyên nữa. Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao liền nói chuyện này ra. Tần lão phu nhân không nghĩ tới hoàng thượng sẽ gấp gáp như vậy, sẽ lập tức để Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục. Chỉ là nghĩ đến lời hoàng thượng mà nói, cũng chỉ là nạp thiếp, dĩ nhiên không cần quá long trọng Tần lão phu nhân nghĩ tới đây, liền cảm thấy bạc đãi Tần Thư Dao. Chỉ có thể thương Tần Thư Dao ngay cả giá y cũng không có, Tần lão phu nhân nóng nảy không thôi. Mà Tần Thư Dao lại một chút cũng không lo lắng. "Không phải cháu còn một Cẩm Tú các sao, chỗ đó cũng có không ít thợ may đâu." Cuối cùng Tần lão phu nhân cảm thấy không ổn, liền muốn đi mời tú nương nổi danh ở kinh thành, nhanh chóng may giá y cho Tần Thư Dao. "Tổ mẫu, ngàn lần không được! Cháu đây cũng không phải là chính phi đâu, làm sao dám mặc giá y đỏ thẫm." Tần Thư Dao thật sự sợ Tần lão phu nhân nóng lên, làm ra chuyện sai lầm. Tần lão phu nhân nghe vậy lại cảm thấy Tần Thư Dao chịu hết ủy khuất, thở dài thở ngắn mấy tiếng, vẫn bảo Lục ma ma đi mời tú nương đến đây. "Coi như không thể mặc đỏ thẫm, cũng có thể mặc màu hồng. Thành thân chỉ có một lần, tại sao bà có thể để cho cháu ủy khuất được!" Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân đau lòng mình như vậy, cũng dựa vào trong ngực của bà, làm nũng, nói: "Tổ mẫu nói phải giữ lời đấy ạ, nếu đến lúc đó không làm được giá y, cháu sẽ tính sổ với tổ mẫu!" Tần lão phu nhân bị Tần Thư Dao trêu chọc cười không dừng được, nhí vào đầu của nàng nói: "Là nha đầu cháu giỏi nịnh bợ, vẫn muốn những thứ đồ này!" Rốt cuộc Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân cười vui vẻ, mới yên lòng, lại dỗ Tần lão phu nhân mấy câu, mới mang theo đám người Thi Vận trở về Hinh Hương Viện. Đám người Thi Vận là người của Mộ Thành Hi, nếu hôm nay Mộ Thành Hi không làm vậy, có lẽ Tần Thư Dao còn có thể dùng. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, Tần Thư Dao lại dùng, như vậy sẽ thật sự bị người bắt nhược điểm, cố ý nói. "Mặc dù mấy người các ngươi đi theo ta lâu như vậy, nhưng cuối cùng là người của Ngũ hoàng tử. Ta cũng không ép buộc, các ngươi đi hay ở lại cũng tùy các ngươi. Chẳng qua là lựa chọn đi theo ta, như vậy sau này sẽ không có chuyện gì liên quan đến Ngũ hoàng tử nữa, ta không muốn bị người nói!" Hôm nay Thi Vận cũng cùng đi theo, tự nhiên hiểu dụng ý của Tần Thư Dao. Nàng cúi đầu không biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù nàng là người của Mộ Thành Hi, tuy nhiên thích ở bên người Tần Thư Dao, bởi vì cho tới bây giờ Tần Thư Dao cũng sẽ không có dáng vẻ chủ tử, đều đối xử bình đẳng với tất cả mấy người bọn họ. Chỉ là hiện tại thân phận của bọn họ quả thật làm cho Tần Thư Dao cực kỳ gặp khó khăn. Tính tình Tuyết Ảnh nóng vội, lập tức gật đầu nói: "Nô tì nguyện ý lưu lại." Thi Vận cũng do dự chốc lát, mới nói: "Nô tì cũng nguyện ý!" Cuối cùng chỉ còn lại Ngưng Sương, nàng cười nhìn Thi Vận và Tuyết Ảnh, nói: "Các ngươi cũng ở lại, đương nhiên ta cũng muốn ở lại. Huống chi, cao nhân bên người Ngũ hoàng tử rất nhiều, cũng không kém mấy người chúng ta. Sau này nếu có người bởi vì thân phận trước kia của chúng ta, mà nói xấu tiểu thư, ta nhất định phải rút đầu lưỡi của nàng ta ra!" Tuyết Ảnh và Thi Vận cũng gật đầu liên tục. Tần Thư Dao cũng có tình cảm với bọn họ, dù sao chung sống lâu như vậy, huống chi mấy người bọn họ cũng thật tâm đối đãi mình. Muốn tìm nha hoàn lại có võ công như vậy, đã cực ít rồi. "Thật không ngờ, như vậy thì ở lại đây đi. Chưa tới hai ngày ta sẽ đi chỗ Ngũ hoàng tử đòi khế ước bán thân của các ngươi!" "Tiểu thư không cần phải đi. Lúc trước chúng nô tỳ chỉ là vì Ngũ hoàng tử cống hiến, cũng không có khế ước bán thân gì!" Tần Thư Dao nghe vậy cũng yên tâm gật đầu, bây giờ nàng vẫn còn thật sự có chút sợ hãi khi đi gặp Mộ Thành Hi, nàng sợ thấy dáng vẻ hắn điên cuồng.