Edit: hoa hồng
"Cô nương, người đã tỉnh, hù chết nô tì mà, vừa rồi Tam tiểu thư còn sai người mời người đi qua." Tĩnh Nguyệt sốt ruột nói.Tần Thư Dao nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, nàng không phải là bị Tiết Nhã phái người thiêu chết sao? Sao lại nhớ tới khuê phòng của mình? Mà nha hoàn Tĩnh Nguyệt trước mắt tựa hồ đi theo bên nàng từ nhỏ mà, nàng nâng hai tay của mình lên nhìn nhìn, lại phát hiện nhỏ đi lại gầy rất nhiều, nàng còn nhớ rõ hai tay của mình bị hỏa thiêu cháy thành đen, nhưng hiện tại lại trở nên trắng noãn non nớt.Nàng quay đầu nhìn về phía Tĩnh Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Cái gì Tam tiểu thư?""Cô nương, người bị bệnh hồ đồ rồi có phải không?" Tĩnh Nguyệt kinh hoảng vươn tay sờ trán của Tần Thư Dao, phát hiện đã hạ sốt, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tam tiểu thư nói mời ngài đi hồ sen xem tuyết, nếu là ngài lại không đi, nàng ta lại muốn làm ầm ĩ nữa." Nói xong Tĩnh Nguyệt thở dài một tiếng, hạ giọng oán giận: "Tam tiểu thư này cũng thật là, biết rõ ngài bệnh, còn muốn lôi kéo ngài đi nhìn cái gì tuyết, thật sự là hồ nháo."Nghe nói thế, Tần Thư Dao ngây người ngẩn ngơ, chẳng lẽ bản thân không chết ngược lại trùng sinh trở lại sao? Nhưng là nàng nhớ rõ ràng bản thân bị lửa thiêu chết, loại cảm giác thống khổ này hiện tại còn rành rành trước mắt, nàng lại nhìn hai tay non nớt của mình, chẳng lẽ mình trở lại lúc nhỏ?Nàng nhớ lại, năm mười hai tuổi ấy nàng quả thật sinh phát ra một trận sốt cao, vài ngày sau, lại bị phong hàn.Trận đầu sốt cao kia là vì kế mẫu Ngô thị của nàng cố ý tìm một lỗi sai lầm, vào ngày đông hàn để cho nàng quỳ ở bên ngoài, mà trận phong hàn thứ hai, chính là Tam tiểu thư trong miệng Tĩnh Nguyệt, chính là nữ nhi thân sinh của Ngô thị, nàng bị muội muội cùng cha khác mẹ Tần Tuyết Như làm hại.Khi đó, Tần Tuyết Như biết nàng sốt cao chưa hết còn kéo nàng đi ngắm tuyết, nàng không muốn đắc tội nàng ta, liền chống thân mình đi, nhưng là không nghĩ tới Tần Tuyết Như vậy mà cố ý đẩy nàng xuống hồ sen.Băng trên hồ sen cực mỏng, vừa chạm vào liền nứt ra, toàn bộ thân mình đều rơi vào trong nước, đợi người cứu lên, nàng đã hấp hối rồi.Tần Tuyết Như lại nói, là chính nàng không cẩn thận trượt chân rơi vào hồ.Vốn nàng bệnh nặng mới khỏi thân thể còn suy nhược, rơi vào trong hồ như vậy càng làm bệnh nghiêm trọng thêm, vẻn vẹn dưỡng bệnh hơn ba tháng mới xuống giường được, nhưng mặc dù là như thế, bệnh căn cũng không dứt.Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao một mặt trầm tư, cho rằng nàng do dự, liền khuyên nhủ: "Cô nương, ngài vẫn là nghỉ ngơi trước đi, nô tì đi nói với Tam tiểu thư." Nói xong liền muốn xoay người rời đi."Đợi chút." Tần Thư Dao ngăn Tĩnh Nguyệt lại, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Đã là tam muội cho mời, nếu như không đi chẳng phải là chúng ta không phóng khoáng sao."Ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, như vậy đời này, nàng tuyệt không yếu đuối giống như kiếp trước vậy, cũng tuyệt sẽ không để cho người khi dễ, tất cả những người tốt với nàng, nàng sẽ đền đáp họ gấp đôi; tất cả những người hãm hại nàng, nàng sẽ làm cho bọn họ càng thê thảm.Đời này, nàng nhất định phải sống cho bản thân."Đi thôi." Tần Thư Dao mặc xong quần áo, liền được Tĩnh Nguyệt đỡ hướng nam viện hồ sen đi tới.Hôm nay Ngô thị mời phu nhân bên trong kinh thành đến trong nhà làm khách, Tần Tuyết Như bên người đang cùng vài người bạn khuê phòng chơi đùa, xa xa thấy Tần Thư Dao hướng nơi này đi tới, liền đứng lên nói với các bạn khuê phòng: d đ lqd "Các vị tỷ muội, Tuyết Như xin phép vắng mặt một lát."Tần Tuyết Như nói xong, liền cười xoay người rời đi, bước nhanh đi đến trước mặt Tần Thư Dao, nhiệt tình nói: "Tỷ tỷ, sao lúc này tỷ mới đến, muội đợi thật lâu nha."Tần Thư Dao cười cười, giải thích nói: "Muội cũng biết, vài ngày trước tỷ phát sốt, đến bây giờ thân thể còn chưa có tốt đâu, cho nên tận lực ngốc ở trong phòng thôi.""Thân thể không tốt cũng không thể luôn nằm trên giường, đi, muội muội bồi tỷ tỷ đi chỗ đó nhìn một cái, hoa mai vàng bên kia nở đẹp nhất." Nói xong liền lôi kéo Tần Thư Dao đi đến hồ sen.Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, ở trong mắt ngoài người, Tần Thư Dao cùng Tần Tuyết Như hai tỷ muội cảm tình vô cùng tốt, mà Tần Tuyết Như hoạt bát đáng yêu, hơn nữa đối với tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này cũng là ỷ lại thật sự, nhưng chỉ có Tần Thư Dao biết rõ, Tần Tuyết Như bề ngoài xinh đẹp bên trong lại xấu xí vô cùng.Kiếp trước Tần Tuyết Như cùng Ngô thị cùng hãm hại nàng, làm cho nàng cùng bà nội quyết liệt, cả đời không qua lại với nhau, cuối cùng để Hàn Thế Quân chui vào chỗ trống được tiện nghi; lê@quý#đôn mà Hàn Thế Quân cũng cực kì ẩn nhẫn, bọn họ ở cùng nhau năm năm, vậy mà hắn cũng không biểu hiện ra một chút chán ghét nào, thẳng đến khi dùng hết đồ cưới của nàng, thẳng đến khi hắn đã hoàn toàn được Hàn gia coi trọng, hắn mới dùng thủ đoạn ti tiện trừ bỏ nàng.Nhưng đời này, nàng sẽ để tất cả những chuyện này lại phát sinh sao?Cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang theo mỉm cười, Tần Thư Dao theo Tần Tuyết Như cùng đi tới bên cạnh hồ, thấy cách đó không xa có những mảng bạc tuyết mỏng đậu trên cây mai đỏ nở rộ, nói: "Hôm nay hoa mai nở hoa thật đẹp, khó trách Tam muội muốn kéo ta đến đây.""Hoa đẹp như vậy muội đương nhiên phải gọi tỷ tỷ cùng nhau đến xem rồi. A, tỷ tỷ ngươi xem ngươi xem, chỗ kia vậy mà có một gốc cây mai trắng kìa! Nếu là lấy mấy nhánh đó cùng với mai đỏ cắm vào bình, sẽ rất là đẹp." Tần Tuyết Như nói xong liền đung đưa cánh tay Tần Thư Dao làm nũng: "Tỷ tỷ, để Tĩnh Nguyệt đi lấy kéo, chúng ta đi cắt mấy cành hoa mai đi."Kiếp trước, Tần Tuyết Như chính là sau khi để Tĩnh Nguyệt ly khai, sẽ đem nàng đẩy xuống hồ sen, sau đó nói dối là chính nàng không cẩn thận trượt chân ngã xuống .Tần Thư Dao nhìn thoáng qua nha hoàn Ngọc Bích của Tần Tuyết Như, cười nói: "Thân thể tỷ không thoải mái, Tĩnh Nguyệt còn phải đỡ ta, đây chính là công việc dùng thể lực, vẫn là để Ngọc Bích đi thôi.""Ngọc Bích ngươi cùng Tĩnh Nguyệt đi lấy kéo, d đ lqd ta muốn dùng cái kéo chuyên dùng để cắt hoa trong phòng ta, tỷ tỷ để muội đỡ là được." Khóe miệng Tần Tuyết Như như trước là hàm chứa ý cười, nhưng là trong mắt lộ ra châm chọc.Hôm nay nàng hạ quyết tâm muốn để dã loại Tần Thư Dao này trước mặt mọi người mất mặt.Tần Thư Dao đã sớm biết hướng đi của sự việc, cho nên cũng không kiên trì, cười gật gật đầu: "Tĩnh Nguyệt ngươi liền cùng Ngọc Bích đi cùng đi, làm phiền Tam muội!"Đợi đến khi hai nha hoàn đều đã đi xa sau, Tần Tuyết Như lại lôi kéo tay Tần Thư Dao đến gần hồ sen vài bước, nói: "Tỷ tỷ, tỷ xem, bên trong Mai Lâm có một con chim nhỏ."Nói xong liền thừa dịp thời cơ Tần Thư Dao quay đầu, dùng sức đẩy nàng xuống.Nhưng Tần Thư Dao đã sớm có chuẩn bị, nàng đột nhiên xoay người một cái, để Tần Tuyết Như dùng sức đẩy mạnh nhưng chính mình lại đi lên phía trước, còn thuận tiện dùng sức bỏ thêm một chút lực, Tần Tuyết Như không hề phòng bị lập tức bất ổn, dưới chân lại vừa vặn đạp phải tảng đá dùng để cho cá ăn trong những ngày hè, trong tiếng kêu rơi vào trong hồ sen, miếng băng mỏng trong hồ lập tức nứt ra, cả người liền rơi vào trong nước lạnh lẽo.Tần Thư Dao lập tức hô lớn: "Tam muội, sao muội không cẩn thận như vậy? ... Người tới a, mau tới người đâu... Tam muội rơi vào hồ sen ... Ô ô... Mau tới a..."Tần Thư Dao đứng ở tảng đá bắt trên đường sốt ruột lớn tiếng kêu khóc, nhưng không có ý kéo Tần Tuyết Như lên.Tam muội, gian khổ của ta năm đó, hôm nay liền trả lại cho ngươi.Mà màn này, chính là bắt đầu.Hồ sen cũng không sâu, Tần Tuyết Như miễn cưỡng đứng dậy, lại bởi vì rất lạnh lại ngã sấp xuống, trên người đều là nước bùn, một thân hoa văn mẫu đơn màu hồng phấn, trên cổ đeo một cái vòng ngọc trai, hiện tại rơi vào trong nước bùn căn bản là nhìn không ra nhan sắc gì, toàn thân đều là một màu tối như mực, như là một con gà ăn mày* chờ ném vào trong lửa. (*Gà ăn mày: bọc bùn lên thân gà rồi nướng lên ý)Tần Tuyết Như kinh hoảng muốn trèo lên bờ, nhưng là bước một bước ngã một bước, ngược lại càng khiến bản thân chật vật không chịu nổi.Lúc này nha hoàn bà tử chung quanh nghe được Tần Thư Dao la lên, toàn bộ đều chạy lại, Tần Thư Dao sốt ruột kêu khóc với bọn họ: "Tam muội không cẩn thận rơi đi xuống, các ngươi nhanh đi cứu Tam muội... Ô ô... Tam muội, sao muội không cẩn thận như vậy... Con chim kia cho dù muội có muốn nhìn cũng không thể không nhìn dưới chân nha..."Cái này, đám nha hoàn bà tử đều tưởng Tần Tuyết Như thấy con chim xinh đẹp nóng lòng đuổi theo mà không cẩn thận rơi vào hồ sen, dù sao Tần Tuyết Như ngày thường hoạt bát hiếu động, đối với cái gì là cây hoa chim chóc đều cực kỳ thích.Đợi đến khi thời điểm Ngô thị nghe tin chạy tới, Tần Tuyết Như đã bị một bà tử ôm lên bờ đứng một bên, toàn thân đều bẩn lại nước bùn thối, không cần nói y phục trang sức trên người, ngay cả trên mặt trên tóc tất cả đều là nước bùn đen tuyền, căn bản không nhận ra đó là một người.Một đám phu nhân tiểu thư vây tới thấy đến một màn như vậy, đều nhịn không được cầm lấy khăn che mũi chán ghét quay đầu, chỉ có Ngô thị vọt qua sốt ruột hỏi: "Đây là có chuyện gì?"Tần Thư Dao hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, khóc thút thít nói: "Nữ nhi cũng không biết tại sao có thể như vậy... Vừa rồi Tam muội nói bên trong rừng mai có con chim nhỏ rất xinh đẹp, muốn lôi kéo nữ nhi đi qua. Nữ nhi nói bản thân bị bệnh một trận, thân thể bây giờ còn chưa tốt, không thể chạy, Tam muội liền buông nữ nhi ra muốn tự đi qua... Nhưng là nháy mắt muội ấy liền rơi vào trong hồ ... Đều do nữ nhi không tốt, không có khuyên bảo Tam muội..."Trong ngày thường, Ngô thị đều làm bộ như ôn nhu hiền lành, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, nàng tự nhiên càng không trách cứ Tần Thư Dao, ngược lại giả ý an ủi:"Điều này cũng không trách con được." Nói xong lại nói với một đám nha hoàn bên cạnh:"Còn không nhanh mang Tam tiểu thư vào nhà rửa mặt chải đầu, thuận tiện đi thỉnh đại phu tới."Tần Thư Dao nhìn bóng lưng người ôm Tần Tuyết Như rời đi, trong lòng cười lạnh, nàng mới là đại tiểu thư tôn quý nhất Tần gia, mặc dù đều là đích nữ, tái giá sinh nữ nhi, sao có thể so được nguyên phối phu nhân sinh.Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không sống hèn mọn giống như kiếp trước vậy.