Bạch Thiển một thân trang phục trung nguyên, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng nhận sai người.
Tần Thư Dao tiến lên cầm lấy cổ tay Bạch Thiển, cười nói: "Trước khi ta rời đi đã từng đi tìm cô nương, chỉ là cô nương không có ở trong nhà!" Nếu không phải Bạch Thiển luôn giúp đỡ bọn họ khi ở Nam Tĩnh, có lẽ nàng cũng không thể nhanh như vậy tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu. Hơn nữa độc trên người nàng và Mộ Thiếu Dục, cũng đều bởi vì Bạch Thiển hỗ trợ, cho nên mới ở trong thời gian ngắn như vậy giải được. Vẻ mặt Bạch Thiển lạnh lùng, một đôi lông mày trăng lưỡi liềm khẽ nhíu lên, vẻ mặt dường như có chút buồn rầu. Tần Thư Dao cho rằng nàng gặp phiền toái gì, lại nhìn y phục trên người nàng, lập tức nói: "Xảy ra chuyện gì? Sao một mình cô nương đến kinh thành?" Nói vừa mới nói xong, Bạch Thiển đã nhanh chóng ném ra một ngân châm vào lòng bàn Tần Thư Dao, đợi khi Tần Thư Dao phản ứng lại, lòng bàn tay Tần Thư Dao đã đỏ tươi không thôi. "Cô nương đang làm gì?" Tần Thư Dao lập tức bước lui hai bước. Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận bên cạnh, nhanh chóng tiến lên trước đưa kiếm về phía Bạch Thiển, chỉ là Bạch Thiển không trốn tránh. Tần Thư Dao vội vàng quát: "Đều dừng tay cho ta!" Tuyết Ảnh và Thi Vận không hiểu nhìn Tần Thư Dao. Nhưng mà Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: "Cô nương đang muốn báo thù sao? Bởi vì chúng ta hủy quê hương của cô nương? Có phải cô nương cảm thấy bản thân đã quá muộn?" Sở dĩ nàng sẽ vội vội vàng vàng tiến đến như vậy, là vì nàng biết Bạch Thiển luôn đơn thuần, sợ nàng ở kinh thành chịu ủy khuất. Nhưng mà không nghĩ tới hai người bọn họ vừa thấy mặt, Bạch Thiển đã hạ độc trên người nàng. Lấy thực lực của Bạch Thiển, độc này tuyệt đối sâu. Lúc này Bạch Thiển mới nâng hai tròng mắt lên, một đôi mắt to trong suốt như nước, bất lực nhìn Tần Thư Dao. Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: "Cô nương muốn nói cô nương cũng không muốn? Cô nương chỉ bị ép buộc? Ta biết tuyệt đối cô nương không có khả năng một mình mình đến đây, mà là do phụ thân của cô nương bày ra? Vì sao bọn họ không tới cứu cô nương? Cô nương có từng nghĩ tới chưa?" Không đợi Bạch Thiển trả lời, Tần Thư Dao lại nói; "Bởi vì bọn họ biết ta sẽ bỏ qua cho cô nương, bằng không bọn họ đã làm cô nương chết rồi!" Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, máu chảy không nhiều lắm, thậm chí không cảm giác được một chút đau đớn nào, nàng tự giễu cười cười, nàng cho rằng nàng mệnh lớn, không nghĩ tới mới mấy ngày ngắn ngủn, lại trúng độc.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. "Tuyết Ảnh, chúng ta đi!" Tần Thư Dao không nhìn Bạch Thiển lấy một cái, món nợ của nàng coi như đã trả hết. Tuy rằng Tuyết Ảnh và Thi Vận không cam lòng cứ như vậy mà đi, nhưng mà cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Tần Thư Dao. Đợi khi Tần Thư Dao đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Bạch Thiển mới vội vã đuổi tới. "Dao tỷ tỷ... Ta..." Bạch Thiển nhìn Tần Thư Dao, vẻ mặt bất lực cùng với khổ sở: "Độc này gọi là độc Ngân Hoa, giải độc cũng không khó khăn. Sức ta đưa cho tỷ có ghi lại!" Tần Thư Dao không xoay người, nghe xong lập tức dẫn người đi. Nàng biết người trong lòng Bạch Thiển là Mộ Thiếu Dục, nàng cũng biết Bạch Thiển xuất hiện tại nơi này tuyệt đối không phải trùng hợp. Nàng cũng biết Bạch Thiển hẹn nàng ra, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nhưng mà nàng càng rõ ràng đau khổ trong lòng Bạch Thiển, nàng biết Bạch Thiển là một người lương thiện, ngay cả biết bọn họ muốn xâm lược quê hương của nàng, nàng cũng chưa từng làm ra chuyện gì hại đến bọn họ. Cho nên Tần Thư Dao mới ra đến cùng nàng gặp mặt, như vậy kết cục nàng cũng đã sớm liệu đến. Chỉ là nàng cho rằng sẽ có kết quả khác, xem ra vẫn là nàng tự mình đa tình. Sau khi Trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao không làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào, Tuyết Ảnh rất nhanh giúp Tần Thư Dao tìm được phương thuốc giải, chính là phương thuốc này có nhiều loại kỳ lạ. "Không bằng chúng ta đi tìm Tam hoàng tử? Mặc Kiếm rõ ràng phương diện này nhất, nhất định hắn có thể giúp chúng ta tìm ra thuốc giải!" Vẻ mặt Tuyết Ảnh lo lắng. Tần Thư Dao không nói gì, nàng không muốn lại nợ Mộ Thiếu Dục, may mắn độc này không làm hại đến thân thể quá lớn.. Qua một lát sau, Tần Thư Dao mới nói: "Ngày mai là cung yến, ngày mai rồi nói sau!" Cung yến, cũng vì chúc mừng Mộ Thiếu Dục khải hoàn trở về. Chỉ là trước đó từng có một yến hội quy mô lớn, lúc này đây chỉ là yến hội quy mô nhỏ, còn do Hiền phi làm chủ, cho nên người được mời cũng không nhiều, chỉ tiểu thư và công tử phú gia bên trong kinh thành mà thôi. Tần Thư Dao mặc một thân xiêm y màu đỏ thêu đỏ hoa Tường Vi, trên đầu búi tóc kiểu Bạch Hợp, trên đầu cài một chiếc trâm màu tím, trên tai đeo một đôi khuyên tai hoa mai, có vẻ đáng yêu mà hoạt bát. Thực ra Tần Thư Dao không muốn vào cung, bởi vì nàng biết không có mấy người trong cung bằng lòng gặp nàng. Hơn nữa nàng cũng biết Trịnh Anh Anh cũng sẽ tiến cung, chỉ cần chỗ nào có Trịnh Anh Anh, nàng sẽ đặc biệt cảm thấy kỳ quái. Việc hôn sự nàng không thể thao túng, nhưng mà mỗi lần Trịnh Anh Anh đều dùng ánh mắt xót thương mà lại oán hận nhìn Tần Thư Dao. Giống như Tần Thư Dao cố ý âm thầm dùng mưu kế, mới làm cho Hoàng thượng tứ hôn. Lúc mới bắt đầu Tần Thư Dao cũng muốn giải thích với Trịnh Anh Anh, nhưng mà lâu dần, nàng sẽ cảm thấy chuyện đó không quan trọng. Bởi vì nàng biết, mặc kệ nói hay chưa nói, sự hiểu lầm và oán hận đó của Trịnh Anh Anh vĩnh viễn sẽ không biến mất. Lần yến hội này là tiệc tối, bố trí ở trong cung Đại Minh, ngoài cung Đại Minh là một hồ rộng lớn, phong cảnh tao nhã, tuy rằng lúc này đã cuối mùa thu, nhưng mà bên ngoài vẫn còn trồng không ít hoa mai, lúc này mai vàng vẫn chỉ mới hé mở nụ hoa, nhưng mà nhánh cây quanh co khúc khuỷu, cũng biến thành một phong cảnh đẹp khác. Tần Thư Dao đứng ở cạnh cửa, nàng vừa không phải phi tần trong cung, cũng còn chưa phải hoàng tử phi của Mộ Thiếu Dục, cho nên vị trí như vậy cũng coi như hợp lý. Chỉ là ngồi ở bên cạnh nàng lại là Trịnh Anh Anh, vì chuyện này làm nàng ta có chút không được tự nhiên. Chỉ là nghĩ lại, cửa hôn sự này cũng không phải chính nàng hao tổn tâm cơ mà có được, mà là vì hoàng hậu cố ý. Bản thân cũng không có gì không được tự nhiên, cho nên lập tức cầm lấy ly rượu, uống, ăn đồ ăn. Một chút không được tự nhiên và xấu hổ cũng lập tức tan thành mây khói. Ngồi ở ghế trên, hoàng hậu đều luôn đang quan sát tình hình Tần Thư Dao, chuyện Tần Thư Dao đi theo Mộ Thiếu Dục đến Nam Tĩnh bà ta biết rõ, hơn nữa trên đường bà ta còn đưa ra số tiền lớn mua chuộc cao thủ võ lâm đi ám sát bọn họ, nhưng mà cuối cùng hai người bọn họ đều bình yên vô sự trở lại. Điều này làm cho hoàng hậu vừa tức vừa giận. "Sao đại cô nương Tần gia ngồi ở đằng kia vậy? Còn có Anh Anh, không phải trong ngày thường cháu thích làm ầm ĩ nhất sao? Sao hôm nay cũng đều không nói chuyện vậy?" Hoàng hậu cười nói. Lúc này người xung quanh mới chú ý tới góc Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh. Hai người bọn họ đồng thời đứng lên, bỗng chốc trong điện yên tĩnh lại. Còn chưa chờ Tần Thư Dao đáp lời, hoàng hậu đã vẫy tay nói với bọn họ: "Đến đây đến đây, nhanh tới đây ngồi xuống." Tần Thư Dao cúi người thi lễ, đi tới. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Dù sao nên đến thì cũng sẽ đến thôi. Trịnh Anh Anh do dự một lát, cuối cùng cắn chặt răng, cũng đi tới. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy hắn luôn cúi đầu không nói chuyện, trong đôi mắt thoáng qua ngoan độc, chỉ là rất nhanh trên mặt lại khôi phục tươi cười hiền lành dịu dàng. "Hôm nay vì chúc mừng Dục Nhi khải hoàn trở về, hai người các ngươi một múa giỏi, một đàn