Tần Thư Dao gõ cửa, đợi lâu vẫn không thấy có người đáp lại. Nàng nghĩ có lẽ Bạch Thiển đã vào núi hái dược thảo, cho nên để lại một tờ giấy.
Kế tiếp Mộ Thiếu Dục dẫn theo một đám người ngựa chậm rãi trở về kinh, trên đường đi tới chỉ có mấy người bọn họ, nhưng khi trở về lại mang theo mấy mươi thị vệ. Chuyện này cũng vì đề phòng Dạ Quân sẽ bỗng nhiên tập kích. Rốt cuộc đợi đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, độc trên người Tần Thư Dao đã được giải hết. Mà trên ngực Mộ Thiếu Dục để lại vô số vết sẹo nhỏ. Tần Thư Dao nhìn có chút đau lòng, mà quan hệ của hai người bọn họ cũng càng thêm cởi mở. Tĩnh Nguyệt thấy tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng vui mừng cực kỳ. Trên một đường đi này cũng rất thuận lợi, trên đường cũng không gặp chuyện gì không ổn. Một ngày này, bọn họ tìm kiếm khách điếm nghỉ ngơi trước. Sau khi Tần Thư Dao tắm rửa thay y phục xong lập tức trên giường nghỉ ngơi, đám người Mộ Thiếu Dục và Mặc Kiếm nói chuyện chính sự một lát, sau đó đến phòng Tần Thư Dao. Sau khi Tần Thư Dao trúng độc, Mộ Thiếu Dục đều tùy ý ra vào phòng Tần Thư Dao. Lúc mới bắt đầu Tần Thư Dao còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dần dà cũng không che giấu. Chỉ là khi đợi đến nửa đêm, trong phòng bỗng nhiên bay tới một mùi hương, tính cảnh giác của Mộ Thiếu Dục cực cao, cho dù là đang ngủ, ngửi thấy mùi hương này lập tức mở hai mắt ra, tiếp đó vội vàng bịt mũi lại. Bởi vì Tần Thư Dao ngủ rất sâu, cho nên lúc này cũng đã hít vào không ít. Mộ Thiếu Dục biết mùi hương này không tạo nên thương tổn gì quá lớn với thân thể, nhưng lại sẽ làm cho người ta hôn mê một trận. Mộ Thiếu Dục im lặng theo dõi biến hóa, nằm trên giường giả bộ như đã hôn mê. Lại một lát sau, rốt cuộc bên ngoài có động tĩnh. Có người nhảy vào từ cửa sổ, hơn nữa không phải một người. "Đôi cẩu nam nữ này, hôm nay ta sẽ chém đầu của hai người bọn ngươi!" Bạch Tu Sinh hung dữ mang theo đao, xông vào trước giường. Nhưng lại bị Liêu Phong ngăn lại: "Chậm một chút, người này rất xảo quyệt, chúng ta ngàn vạn lần đừng trúng kế!" Bạch Tu Sinh nghe vậy ánh mắt trầm xuống, lập tức cẩn thận hơn. Ông ta đi đến trước giường, cầm một cây đao nghĩ muốn chém vào trên cổ Mộ Thiếu Dục. Nhưng một đao này còn chưa hạ xuống, Mộ Thiếu Dục đã xoay người một cái, sau đó đánh một quyền vào bụng Bạch Tu Sinh. Động tác của hắn cực nhanh, Bạch Tu Sinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bản thân đã té ngã trên mặt đất. Liêu Phong nhìn thấy Mộ Thiếu Dục không trúng kế, vội vàng ném rắn độc ra. Mộ Thiếu Dục lại từ bên giường rút kiếm ra, tiếp đó vèo vèo hai tiếng, chém chết con rắn trăm năm tại chỗ. Vũ khí độc môn của hắn ta ngoài những con rắn độc này, còn cây sáo. Chỉ là hiện tại cây sáo hoàn toàn không sử dụng được. Bạch Tu Sinh thì làm sao mà có thể trốn thoát như vậy, trong đôi mắt của ông ta mang theo oán độc, sau đó bay ra một đám ngân châm từ trong tay, chỉ là ngân châm này đều bị Mộ Thiếu Dục dùng kiếm ngăn lại, không có một ngân châm nào đâm trúng Mộ Thiếu Dục. Võ công của hai người bọn họ đều không cao, rắn độc với châm độc không có tác dụng gì với Mộ Thiếu Dục. Hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong lập tức tìm đường trốn chạy, vội vàng nhảy xuống cửa sổ, chạy thoát. Mộ Thiếu Dục lại vội vàng bảo đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc đuổi theo, chỉ là hai người bọn hắn chạy cực nhanh, hoàn toàn không đuổi kịp. Lúc này Mộ Thiếu Dục mới biết được, hóa ra hai người bọn hắn đều luôn theo dõi mình, chỉ chờ tìm được cơ hội giết bọn họ. May mắn hôm nay Mộ Thiếu Dục ngủ chưa sâu, nếu không, lúc này đầu của hắn và Tần Thư Dao cũng lệch vị trí rồi. Ngày hôm sau, Tần Thư Dao thức dậy, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vẫn còn ngủ bên cạnh nàng, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhiều ngày trước Mộ Thiếu Dục đều dậy sớm hơn nàng, dù sao Tần Thư Dao còn chưa chân chính gả cho Mộ Thiếu Dục, cho nên hai người bọn họ cũng không thể cùng đi vào phòng, hoặc cùng đi ra khỏi phòng. Cho nên Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục còn nằm ở bên cạnh nàng nhất thời có chút kinh ngạc. Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng mở hai mắt ra, nhìn thấy Tần Thư Dao nhìn hắn, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười yếu ớt: "Sao dậy sớm như vậy!" Lần đầu tiên hai người bọn họ cùng thức dậy, nói chuyện như vậy. Tần Thư Dao nghe xong, mặt đỏ lên, lập tức cúi đầu khẽ nói: "Thiếp giúp chàng thay y phục!" Tuy rằng nàng chưa gả cho hắn, nhưng hiện tại nàng đã là thê tử của hắn, vậy nên việc này cũng nên làm. Mộ Thiếu Dục cũng không cự tuyệt, tùy ý để Tần Thư Dao giúp hắn thay y phục. Hai người cùng đi ra khỏi phòng, đám người Tuyết Ảnh canh giữ ở cửa nhìn thấy, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một chút ý cười yếu ớt. Bởi vì có lần đánh lén kia, Mộ Thiếu Dục càng cẩn thận hơn trước nhiều. Chỉ là ngay cả như thế, cũng sẽ có người đến đánh lén bọn họ. Chính là lúc này đây không phải Bạch Tu Sinh mà là Dạ Quân. Mộ Thiếu Dục cũng biết Dạ Quân sớm hay muộn sẽ xuất hiện, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Dạ Quân cũng nghe nói Mộ Thiếu Dục đã dẹp xong Nam Tĩnh, hơn nữa còn từng ở Nam Tĩnh biến mất vài ngày, hắn ta biết nhất định là Mộ Thiếu Dục đi Nam Tĩnh tìm thuốc giải, nói không chừng còn gặp kỳ ngộ gì đó, để hắn tìm được hoa Liên Vụ. Tuy rằng Dạ Quân không ôm nhiều hi vọng, nhưng hắn ta biết Mộ Thiếu Dục tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Cho nên sau khi nghe được tin tức Mộ Thiếu Dục trở về kinh, thì lập tức đuổi theo binh mã Mộ Thiếu Dục. Tuy rằng lần này Mộ Thiếu Dục mang theo mấy mươi tên thị vệ, nhưng Dạ Quân đều không để ở trong mắt. Khinh công của hắn ta rất cao, thậm chí trên Mộ Thiếu Dục. Cho nên hoàn toàn không cần đánh lén buổi tối, thậm chí là một mình ở nửa đường chặn bọn họ lại. Mộ Thiếu Dục thấy một mình Dạ Quân đứng giữa đường, không khỏi nhíu mày, hắn biết người này võ công cao cường, hơn nữa chiếm được chỉ lệnh đến giết bản thân của hoàng hâu. Trong tay hắn cũng quả thật có hoa Liên Vụ, chỉ là hoa Liên Vụ này hắn sẽ không giao cho Dạ Quân. Bởi vì Dạ Quân làm việc quái đản, thế nhưng cầm bạc của hoàng hậu, nhưng không vì hoàng hậu làm việc. Người như vậy không thể trở thành kẻ địch, nhưng cũng không thể trở thành bằng hữu. Mà lúc này Mộ Thiếu Dục đang đối địch với hắn ta. Mộ Thiếu Dục nhảy xuống từ trên lưng ngựa, gọn gàng dứt khoát nói: "Thứ ngươi muốn, không có ở chỗ ta!" Dạ Quân vừa nghe lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ mỗi khi đến ngày trăng tròn sẽ nhận hết đau đớn vạn độc trùng cắn?" Mộ Thiếu Dục cười lạnh một tiếng: "Thì tính sao?" Nói xong hắn lập tức giơ tay lên, sau đó thị vệ lập tức cầm cũng tiễn lên bắn về phía người Dạ Quân. Những thị vệ này đã trải qua huấn luyện, cũng đều do một tay Mộ Thiếu Dục bồi dưỡng. Võ công cao hơn thị vệ bình thường rất nhiều. Dạ Quân không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại không sợ độc phát tác, lại muốn bắn chết mình. May mắn võ công hắn cao cường, nhưng cũng là người ít không đánh lại được nhiều người, hơn nữa bên người Mộ Thiếu Dục có không ít võ lâm cao thủ. Dạ Quân đánh mấy trận, đã có chút cố hết sức. Mặc Kiếm cũng là cao thủ dùng độc, võ công hắn không chỉ cao cường, mà còn liên tục phi ra mấy chục thanh phi đao tẩm độc phía trên ra ngoài, rốt cuộc có một thanh bắn trung trên cánh tay Dạ Quân. Dạ Quân cắn chặt răng, trên trán cũng phủ kín mồ hôi, hắn ta biết bản thân không thể đánh tiếp, nếu không sẽ bị những người này bắt sống. Cho nên hắn ta cắn răng một cái, quyết định rời đi, đến lúc đó lại đến đánh lén. Mộ Thiếu Dục thấy Dạ Quân đã đi, hắn cũng không ra lệnh cho đám thị vệ đuổi theo không bỏ, mà nhanh chóng trở về kinh thành.