Editor: trang bubble
Mộ Lam Yên vội vàng phủ nhận, tuỳ tiện lấy mấy lý do bèn lừa dối Ngao Tương mơ hồ qua đi.
Vì thế, Ngao Tương thừa dịp hai người bọn họ không chú ý, cố ý dùng sức ngắt một phen ở trên cánh tay của mình, cho đến cảm giác đau đớn ruột xót đến, mới rõ ràng giờ phút này cũng không phải đang nằm mơ.
Mộ Lam Yên dặn dò tiểu nhị bưng bữa ăn sáng tới, cho Ngao Tương ăn no, thấy tâm tình thoáng ổn định chút, mới tiếp tục mở miệng hỏi thăm: "Ngươi biết tại sao ngươi bị người bắt cóc không?"
Nghe được hai chữ bắt cóc, gương mặt Ngao Tương không hiểu, nhìn Mộ Lam Yên lại nhìn một chút Tư Không Thận: "Bắt cóc gì?" Tối hôm qua ở trong phòng, nàng đã chuẩn bị lên giường ngủ, cho nên trên người mặc đặc biệt mỏng manh ít ỏi, rồi sau đó đần độn u mê tỉnh dậy đã đi tới nơi này. Lúc trước xác nhận Mộ Lam Yên chưa chết, nàng vẫn còn đang buồn bực mình là ngủ như thế nào.
Đôi mắt Mộ Lam Yên vừa thu lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cứu Ngao Tương thì theo như lời nói của ba nam tử kia, đặc biệt lặp lại cho Ngao Tương nghe: "Ngươi có biết Ngao đại nhân đã đắc tội người nào hay không? Lúc chúng ta phát hiện ngươi, những người đó đã nói, nguyên nhân bắt cóc ngươi, hỏi phụ thân của ngươi thì biết."
Ngao Tương nghe vậy, mặt vẫn là không biết tình huống thế nào, lắc đầu một cái.
Mộ Lam Yên thấy thật sự hỏi không ra nguyên cớ, cũng bèn từ bỏ hi vọng.
Thấy Mộ Lam Yên có khuynh hướng rời khỏi mép giường, Ngao Tương đột nhiên đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của đối phương. Mộ Lam Yên có chút hoài nghi xoay người nhìn đối phương.
"Tỷ tỷ, ngươi về nhà đi."
Cầu xin đột nhiên tới, làm cho cả người Mộ Lam Yên giật mình một cái, giằng co tại nguyên chỗ. Tình cảm của nàng và Ngao Tương, mặc dù khá hơn một chút so với Ngao Lôi, chỉ là dù sao không phải là có huyết thống, vốn là ở Ngao phủ, ở bề ngoài làm bộ quan hệ giữ vững tốt đẹp với đối phương, cũng chỉ vì cho Mẫn phu nhân mặt mũi.
Mà trước mắt. . . . . .
"Vì sao ngươi nói như vậy?" Mộ Lam Yên không hề có tình cảm hỏi.
Ngao Tương hiển nhiên không ngờ tới đối phương sẽ thay đổi nhanh như vậy, trước đó vẫn còn đang xua lạnh hỏi ấm đối với mình, thế nhưng lúc này có chút lạnh lùng. Tay nắm lấy đối phương khẽ cứng đờ, chỉ là một lát đã lại kéo càng thêm chặt một chút: "Trong tháng mà ngươi rời đi này, mỗi ngày mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt. Hiện tại trong viện, trên căn bản lão phu nhân cũng không lui tới với chúng ta. Thượng Quan di nương cũng đã chạy tới Lăng Châu, Liễu Tâm viện của ngươi đã bị hủy không còn gì. Mộng Tương viện của ta cũng rất là lớn, hai người tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ không phải tốt hơn?"
Từ lúc Mộ Lam Yên đột nhiên rời đi, Ngao Tương mới hậu tri hậu giác thật ra thì người tỷ tỷ này đối với nàng cũng vô cùng tốt, tối thiểu vào lúc nàng bệnh nguy, cũng không có bỏ đá xuống giếng.
Mộ Lam Yên không nghĩ tới Ngao Tương lại nói ra với nàng lời này, theo bản năng hốt hoảng rút đi tay bị đối phương nắm thật chặt, đứng dậy đi ra ngoài mấy bước.
Ngao Tương nhìn bóng lưng quen thuộc ngày xưa, lo lắng chớp mắt một cái lại biến mất không thấy. Ánh mắt lập tức xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Không Thận, sử dụng ánh mắt ra hiệu đối phương một cái, để cho đối phương giúp đỡ khuyên nhủ.
Mà, Tư Không Thận quả thật cũng lo lắng lúc nào đó thì Mộ Lam Yên đột nhiên sẽ biến mất không thấy hình bóng. Vào trước khi hắn hoàn toàn tiếp nhận, nếu có một chỗ quản lý như Ngao phủ, hắn cũng sẽ yên lòng một chút.
Đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, liếc mắt một cái ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn của Ngao Tương, từ từ dịu dàng mở miệng nói: "Ngươi trở về Ngao phủ đi?"
Vừa dứt lời, đã nghênh đón Mộ Lam Yên quả quyết từ chối: "Không trở về!"
"Tại sao?"
Tại sao?
Ánh mắt Mộ Lam Yên nửa ngậm bị thương, khẽ nắm chặt lòng bàn tay của mình. Nàng không phải một kẻ ba phải, sẽ không bởi vì mấy lời hay ho của người khác thì ngoan ngoãn thần phục. Nàng nhớ, nếu như không phải là Mẫn phu nhân xin nàng vào cung, làm sao nàng lại trở lại địa điểm bắt đầu cơn ác mộng đó. Nếu như không phải là Ngao Tương dây dưa đến cùng, làm sao Mẫn phu nhân lại không để ý tới cảm nhận của nàng.
Cho nên khi đó đã nói, nếu có thể an toàn trở lại, nàng tuyệt đối không muốn ở lại Ngao phủ.
"Trước mắt đã đi ra ngoài, cũng không cần thiết trở về nữa." Mộ Lam Yên vẫn là quay lưng, lạnh lùng mở miệng.
Ngao Tương vốn là vẻ mặt ước ao, từ từ trở nên ảm đạm xuống: "Nhưng ngươi còn sống mà."
Trong lòng Mộ Lam Yên khẽ thở dài một hơi, đúng đấy, nàng còn sống. Hơn nữa sống hai đời, cho nên nàng càng không muốn vì người khác mà sống. Không để ý phản ứng của Ngao Tương phía sau, nàng đột nhiên bước chân vượt qua cửa đi ra ngoài.
Trong lòng không còn hy vọng, Ngao Tương cũng sẽ không nhiều lời thêm nữa. Yên lặng nhìn Tư Không Thận đuổi theo sát bước chân của Mộ Lam Yên, song trong phòng còn sót lại một mình nàng.
Nghỉ ngơi đến buổi trưa, Tư Không Thận chính là đề nghị đưa Ngao Tương trở về.
Mộ Lam Yên không phản đối, ba người mướn chiếc xe ngựa, lung la lung lay đi tới cửa Ngao phủ, Mộ Lam Yên khẽ vén màn trướng lên, len lén nhìn cánh cửa quen thuộc đó. Xa xăm nhớ lần đầu tiên cùng Mẫn phu nhân đi tới nơi này thì trong lòng vẫn tràn đầy tò mò. Mà giờ khắc này lại giống như cây cát cánh đốt sạch vậy, tuy có một chút ấm áp nhưng đã theo gió bay đi.
Lúc xuống xe, Mộ Lam Yên đột nhiên dặn dò Ngao Tương: "Sau khi trở về, nhớ lấy đừng nói với bất kỳ người nào đã gặp ta, cứ nói là Cửu hoàng tử điện hạ cứu ngươi."
Ngao Tương sững sờ, lòng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn gật đầu một cái, chui ra khỏi xe ngựa trở về nhà.
Tư Không Thận lệnh xe ngựa đi mấy bước về phía trước nữa, dừng ở một khúc quanh có thể thấy được cửa Ngao phủ, dừng lại.
Hắn biết, Mộ Lam Yên khẳng định còn muốn gặp lại một người ở bên trong.
Trước khi Ngao Tương vào cửa, lúc quay người lại thấy xe ngựa đột nhiên dừng ở cách đó không xa, nàng cũng bèn dừng lại ở cửa ra vào, nhìn nhau một lúc với bên xa xa kia. Mà lúc nàng vào cửa, một gã sai vặt đứng ở cửa đã kinh ngạc mừng rỡ bắt đầu chạy vào bên trong.
Sáng sớm Ngao Tháp phát hiện không thấy con gái, chính là vô cùng sốt ruột, vừa dẫn mấy người làm chuẩn bị bắt đầu một lượt tìm người mới. Cũng đã sắp tới cửa, gia đinh giữ cửa đã vội vàng chạy tới trước mặt.
Gia đinh đi tới trước mặt Ngao Tháp, không còn kịp thở dốc chính là chỉ vào cửa nói rằng: "Tiểu, tiểu thư trở lại rồi!"
Ba tiểu thư của Ngao phủ, giờ phút này cũng chỉ còn lại có một mình Ngao Tương, Ngao Tháp tự nhiên lập tức phản ứng kịp ý của đối phương. [email protected] D1)LQD bvbl3 Dặn dò mấy câu, hắn lập tức mời Mẫn phu nhân tới đây, chính là đẩy gia đinh ra bèn chạy ra cửa.
Thấy cửa nhà mình, Ngao Tương đứng đưa lưng về phía hắn, kích động trong lòng tạm thời trấn an lại. Hắn sải bước đi ra ngoài vài bước: "Tương Nhi!"
Ngao Tương bị âm thanh sau lưng dọa sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu lại thấy là phụ thân của mình. Nàng áp chế chua xót ở trong lòng, đột nhiên xông lên chóp mũi, xoay người vành mắt ửng đỏ nhào vào trên người đối phương.
"Cha. . . . . ."
Âm điệu hơi có uất ức, Ngao Tháp nghe được trong lòng mềm nhũn. Hắn vốn cho rằng Ngao Tương bướng bỉnh không chịu nổi, len lén chạy ra bên ngoài đi chơi. Cho nên trước khi chưa tìm được, hắn tất nhiên lo lắng, cũng là tức giận.
Trước mắt nhìn con gái lẻ loi một mình, bộ dáng còn là vô cùng tủi thân muốn chết. Trong lòng bèn đau lòng không dứt, ôm Ngao Tương, nhẹ nhàng vỗ mấy cái ở phía sau nàng: "Cô nương ngốc của ta, đứng ở cửa khóc chẳng phải là muốn khiến bên ngoài cười nhạo cửa Ngao phủ của ta có một kẻ mít ướt."
Giọng nói của Ngao Tháp có mấy phần mùi vị cưng chìu.
Ngao Tương xác thật cảm thấy tình thương của cha ấm áp, mới chậm rãi rời khỏi thân thể của đối phương, lau nước mắt trên mặt một cái, thoáng nghẹn ngào một phen: "Cha, con gái bị bắt cóc!"
Trong lòng Ngao Tháp run lên, quan sát từ trên xuống dưới một phen phát hiện con gái không chút tổn hao nào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm: "Là ai làm? Có tổn thương đến nơi nào hay không?"
"Con gái không có việc gì, có điều con gái không biết là người nào trói con lại... Con là được Cửu hoàng tử cứu. Cửu hoàng tử nói, hắn cứu con thì nhìn bộ dáng ba người kia là người trong giang hồ, hơn nữa còn nói nguyên nhân bắt cóc con, trở lại hỏi cha một chút là biết. Cha, người có đắc tội với người nào trong giang hồ hay không?"
Ngao Tháp nghe nói thế này, mới phản ứng được trên người Ngao Tương khoác một cái áo lông thuộc về nam tử, chắc hẳn đó chính là của Cửu hoàng tử. Mà về phần người bắt cóc Ngao Tương, nhìn bộ dáng Ngao Tương nước mắt đầy mặt, trong lòng bắt đầu hồi tưởng quá khứ của mình. Vừa nghĩ tới người trong giang hồ, con ngươi chính là vừa rụt lại, từng chút ý lạnh dần dần lộ ra.
Chẳng lẽ là có liên quan với sự kiện kia. . . . . .
Cùng lúc đó, bên trong cửa đột nhiên truyền đến Mẫn phu nhân la lên không biết bao nhiêu lần, nghe âm thanh rõ ràng cho thấy quá mức gấp gáp: "Tương Nhi, Tương Nhi. . . . . ."
Tầm mắt Ngao Tương lướt qua thân thể Ngao Tháp, nhìn vào bên trong. Chỉ là một lát, đã thấy mẫu thân do Tiểu Thúy và Dung Thố đỡ, đi nhanh tới.
"Nương!" Ngao Tương hô to một tiếng, giẫm bước chân nhanh nhẹn, lập tức tiến lên nghênh đón.
Kể từ khi Mộ Lam Yên "Vùi thân biển lửa", thân thể Mẫn phu nhân chính là một ngày không bằng một ngày. Mới đầu đều là ác mộng hàng đêm, tóc lập tức trắng đi rất nhiều, càng về sau không thể không tiếp nhận sự thực Mộ Lam Yên đã "Qua đời", cả ngày ăn không phải vị. Qua hơn một tháng, cả người gầy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng không còn thần thái trước kia. Nếu không trang điểm hoàn toàn giống như một Lão Bà Tử già cỗi.
Buổi sáng vừa nghe thấy Ngao Tương không có ở đây, Mẫn phu nhân chính là sốt ruột hôn mê bất tỉnh.
Nàng đã mất đi một đứa con gái ruột thịt, nàng không thể mất đi đứa thứ hai nữa.
"Nương." Giọng của Ngao Tương khàn khàn vang lên lần nữa, làm cho khóe mắt Mẫn phu nhân ngã lòng, khẽ có bóng nụ cười. Một đôi tay run rẩy đưa ra, lướt nhẹ qua gương mặt của Ngao Tương, nói liên tục: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi."
"Nương, để cho ngươi lo lắng rồi." Lời của Ngao Tương vừa nói ra, bản thân nàng chính là khóc không thành tiếng.
Trong góc, Mộ Lam Yên xa xa nhìn thấy thân hình Mẫn phu nhân tiều tụy rốt cuộc gặp nhau với Ngao Tương, trong lòng giống như mình cũng được mẫu thân ôm vậy. Tâm tình vui sướng một chút, nhẹ nhàng nói một câu: "Đi thôi." Tư Không Thận chính là bảo phu xe đi tới Thành phủ của hắn.
Lúc này Ngao Tháp còn đứng trầm tư ở cửa, khóe mắt đột nhiên chú ý tới xe ngựa của Mộ Lam Yên rời đi, nhìn chăm chú một lúc lâu, mới sâu kín thu hồi tầm mắt. Hắn quay đầu lại trấn an hai mẹ con, một nhà ba người vào cửa chính của Ngao phủ.